Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 132

Cô ấy đột nhiên òa khóc, ôm chặt lấy cổ Gladster giống như đứa trẻ.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lưng anh ấy, nước mắt thấm ướt áo anh ấy, Dolores cảm thấy hoàn toàn không đủ.

 

Những giọt nước mắt này hoàn toàn không thể hiện hết những đau khổ cô ấy phải chịu trong nhiều năm qua.

 

Mãi đến cuối cùng, cô ấy khóc khản cả giọng, kiệt sức đi thì Dolores mới dừng khóc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

 

“Trước mặt tôi, em không cần giả vờ làm bất kỳ ai, em là chính em.” Gladster nhìn con đường tối phía trước, cõng Dolores vững vàng hơn, nhỏ giọng nói.

 

“Em chỉ là Dolores chứ không phải Nicolas Dolores, là em gái của Ahern tôi, tôi quý em giống như người thân của mình vậy.”

 

“Ahern, em chỉ hỏi anh, anh đính hôn vì gia tộc hay là vì chính bản thân anh?” Dolores không đáp lại câu nói của anh ấy mà hỏi câu hỏi cô ấy muốn biết đáp án nhất.

 

Gladster không chút do dự trả lời ngay lập tức: “Bởi vì bản thân tôi thôi, trái tim tôi mách bảo cho tôi biết tôi thích Eve.”

 

Anh ấy vừa nói dứt lời, cuộc đối thoại ngắn ngủi này lại chìm trong im lặng lần nữa.

 

Nhưng không biết bao lâu sau, người phụ nữ trên lưng anh ấy đột nhiên áp sát hơn, cũng ôm chặt cổ Gladster hơn.

 

Dolores ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên trời và không gian đêm tối xung quanh, bật cười: “Ahern, em rất vui vì anh có thể tìm được hạnh phúc.”

 

Trong đôi mắt cô ấy lấp lánh nhẹ nhõm: “Em vẫn luôn cảm thấy người như anh sao có thể gặp được người mình thích, bây giờ xem ra em đã sai rồi, giống kiểu đàn ông như ngài Fred Keith cuối cùng cũng vẫn có thể gặp được cô gái khiến mình có thể nguyện dâng hiến cả đời vậy.”

 

“Là người thừa kế của gia tộc Nicolas, từ nhỏ đến lớn dường như em đã luôn có một ham muốn khó hiểu muốn chiếm đồ mình để ý làm của riêng.”

 

“Thế nhưng bây giờ trái tim em lại nói cho em biết cũng không phải tất cả những thứ đó đều muốn bị trói buộc bên cạnh em, họ cũng có suy nghĩ riêng và nơi chốn mình thuộc về, bao gồm cả quyền theo đuổi tình yêu.”

 

“Dolores em là một người rộng lượng mà.” Cô ấy than thở nói, trong lòng Dolores cảm thấy chua xót nhưng nước mắt đã cạn khô, cô ấy chỉ có thể kìm nén nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng.

 

“Cứ giống như lời anh vừa nói đi, sau này cũng sẽ luôn coi em như người thân ruột thịt, quý mến em, anh trai.”

 

Cô ấy úp mặt vào lưng Gladster, nhắm chặt hai mắt lại.

 

Hầu kết Gladster hơi di chuyển lên xuống, mãi một lúc lâu sau, anh ấy mới dứt khoát nói ra một từ.

 

“Được.”

 

Sau đó anh ấy vẫn cõng Dolores đi trong màn đêm tối.

 

Mãi cho đến khi buổi triển lãm kết thúc, tất cả khách khứa rời khỏi nơi tổ chức, bao gồm cả Fred Keith và Thẩm Mộ Khanh thì Gladster mới ung dung quay trở lại phòng đấu giá Lei.

 

Đèn điện trong phòng đã tắt, vào giờ phút này những sự náo nhiệt sôi động vừa nãy cũng biến mất không còn lại gì.

 

Nhìn không gian mờ tối trước mặt, Gladster thầm giật mình, cuối cùng vẫn có chút thất vọng quay người bỏ đi.

 

Thế nhưng anh ấy vừa nhấc chân lên định đi thì một giọng nói bỗng vang lên sau lưng khiến anh ấy dừng bước.

 

“Quay về rồi sao?”

 

Anh ấy bỗng nhiên quay đầu, phát hiện lúc này Finn Eve đang cầm một cái áo khoác đứng đó.

 

Thấy anh ấy đứng ngây người ra, cô ấy cũng không tỏ thái độ nghi ngờ mà chỉ chầm chậm đi đến chỗ anh ấy, khoác áo khoác mình đang cầm trong tay lên vai Gladster.

 

Lúc đưa Dolores đi, anh ấy đã đưa áo khoác âu phục của mình cho Finn Eve, lúc quay trở lại phòng đấu giá Lei, anh ấy cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng.

 

Nhìn người phụ nữ trước mặt đang nghiêm túc khoác áo khoác cho mình, trong lòng Gladster cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

Anh ấy cầm tay Finn Eve đưa đến bên miệng mình hà hơi: “Sao em không đi?”

 

Finn Eve ngẩng đầu nở nụ cười đầy ẩn ý với anh ấy: “Vậy sao anh lại quay lại.”

 

Gladster có phần sửng sốt trước câu hỏi của cô ấy, trong đôi mắt hồ ly của anh ấy chất chứa sự vui vẻ toát ra từ tận đáy lòng: “Bởi vì anh biết em sẽ đợi anh ở đây.”

 

Finn Eve nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Như nhau thôi, em cũng biết anh sẽ quay về tìm em.”

 

Sự ăn ý và đồng điệu giữa hai người nhanh chóng được khuếch đại trong đêm tối, hai người không khỏi đồng thời nhìn nhau rồi cười.

 

Những nghi ngờ về lòng trung thành và tin tưởng cũng tan thành mây khói.

 

Sự tin tưởng vẫn luôn vô cùng vững chắc này khiến Gladster càng thêm yêu Finn Eve hơn, anh ấy mặc áo khoác vào, nhìn hai cánh tay trần lộ ra ngoài của Finn Eve, trong lòng nảy ra một suy nghĩ.

 

Anh ấy mở hai vạt áo khoác ra, cũng tiến lên ủ ấm cho cô gái mình thích đang đứng trước mặt, ôm chặt cô ấy vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô ấy.

 

“Đi thôi, về nhà.”

 

Về nhà của chúng ta.

 

 

Về đến nhà, dưới sự ép buộc của anh Fred Keith, tất nhiên bạn Thẩm phải thực hiện khoản đền bù mà mình đã nói.

 

Hậu quả là khàn giọng, khóe miệng đau nhức, tay cũng mỏi nhừ.

 

Trong cả một tháng tiếp theo, vì để chuẩn bị cho công cuộc mang thai, quý ngài Fred Keith cũng tự hạn chế bản thân rất nhiều, luôn đúng giờ uống canh bổ do bạn Thẩm đưa đến.

 

Buổi tối, trong người anh ngọn lửa dục vọng cháy lên bừng bừng ôm bạn Thẩm vào lòng, phải hôn thêm mấy cái mới có thể ngoan ngoãn đi ngủ.

 

Nhưng bạn Thẩm lại rất chiều anh, anh bảo gì nghe đó, anh chỉ chỗ nào là hôn chỗ đó.

 

Anh Fred Keith bị bạn Thẩm ngoan ngoãn dỗ dành đến nỗi cõi lòng lâng lâng không biết trời trăng mây đất gì, cuối cùng cũng chiều theo ý bạn Thẩm, không ‘làm’ cô quá trớn nữa.

 

Trong suốt một tháng này, ngoại trừ lúc ra ngoài với Fred Keith ra thì gần như hôm nào Thẩm Mộ Khanh cũng rúc mình vào trong phòng làm việc.

 

Tất cả lời mời của đám bà chủ nhà giàu kia cũng đều bị Charlotte từ chối không tiếp.

 

Cô tập trung giải quyết công việc đang tồn đọng trong tay, cũng vừa hay tiện thể làm sườn xám của cô Gloria trong tháng này luôn.

 

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày trở về từ phòng đấu giá Lei, cô rời khỏi nhà chính gia tộc Fred Keith.

 

Vừa đến gia tộc Ockham, Thẩm Mộ Khanh đã nhìn thấy cô Gloria đang đứng ở cửa chính đợi cô.

 

Nhìn thấy xe đang chầm chậm lái vào sân, cô ấy nở nụ cười hiền hòa, tiến lên đón Thẩm Mộ Khanh.

 

Sau khi cô xuống xe, cô Gloria lập tức nhanh chóng đi qua, dẫn Thẩm Mộ Khanh đi vào trong nhà: “Mau đi vào thôi, tôi chờ cô lâu lắm rồi.”

 

Đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cái hòm lớn Thẩm Mộ Khanh đang cầm trong tay.

 

Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, lúc này Thẩm Mộ Khanh vô cùng phấn khích, hơn nữa cô cũng đã làm xong sườn xám cô Gloria đặt làm riêng nên tất nhiên tâm trạng rất vui vẻ.

 

Sau khi nghe thấy cô Gloria nói như vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng thảnh thơi hơn còn có tâm trạng trêu ghẹo cô ấy: “Rốt cuộc cô đang đợi tôi hay là đợi sườn xám?”

 

Gloria ngước mắt lên, chỉ vào cái hòm trong tay Thẩm Mộ Khanh, bảo người giúp việc nhận lấy cái hòm đó, liếc mắt nhìn cô đầy khiển trách.

 

“Cô như này không phải biết rõ còn cố hỏi tôi sao.” Nói bóng nói gió, thứ cô ấy đợi chính là sườn xám.

 

Sau khi bỏ cái rương trong tay xuống thì Thẩm Mộ Khanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô đi theo Gloria đến ngồi xuống ghế sofa: “Sườn xám có thể ăn những cái này không?”

 

Gloria bật cười, đẩy một tách hồng trà đang để trên bàn qua chỗ cô: “Được chứ, mau nếm thử hồng trà này đi.”

Bình Luận (0)
Comment