Phía trên có hai trái tim màu đỏ kề vào nhau, trong trái tim có hai đứa nhỏ cong môi hôn miệng, nhìn mà thấy không ổn tẹo nào.
Cô giơ tay chỉ tấm biển to đùng kia rồi hỏi hai người bên cạnh: “Cái này...”
Finn Eve huých vai Gladster bên cạnh: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là của quý ngài đây.”
Thẩm Mộ Khanh quay đầu nhìn hai người ngoại quốc cao lớn, xinh đẹp rồi lại quay qua nhìn phong cách quê mùa kia, cô câm nín, đưa ra quyết định.
Không được để Gladster tiếp quản nơi tổ chức hôn lễ này.
Finn Eve vui vẻ đồng ý, giơ hai tay tán thành.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Thẩm Mộ Khanh và Finn Eve đã sắp xếp lại gần như toàn bộ hội trường chính.
Thẩm Mộ Khanh rất tận tâm với buổi lễ này, đến cả xe Fred đỗ bên ngoài lúc nào, cô cũng không biết.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong việc thảo luận chi tiết với Finn Eve.
Cuối cùng họ quyết định hội trường được trang trí chủ yếu bằng hoa nhưng lựa chọn hoa nào vẫn phải để Gladster xem xét rồi chọn.
Champagne, hoa hồng có nghĩa là anh chỉ yêu duy nhất mình em.
“Hôm nay đến đây thôi, Khanh, cô nên về rồi.” Trong lúc Thẩm Mộ Khanh định chỉ vào một địa điểm trên bản vẽ để thảo luận với Finn Eve, cô gái bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngăn cản cô.
“Mau lên, mau lên, chúng ta thương lượng xong chỗ này rồi thôi.” Cô còn tưởng Finn Eve mệt nên không ngẩng đầu lên mà còn đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh, ý bảo cô ấy nhìn chỗ mình chỉ.
Nhưng không ngời phía trên đầu vang lên tiếng thở dài quen thuộc.
Thẩm Mộ Khanh chậm rãi ngẩng đầu, thắc mắc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Khi nhìn thấy đôi mắt xanh biếc kia, Thẩm Mộ Khanh vội đứng dậy, chớp mắt, tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không còn sớm nữa, anh ăn uống gì chưa?”
Trong mắt người đàn ông lóe lên sự mất hứng, khuôn mặt lạnh lùng: “Em nói thử xem.”
Ngụ ý chính là em còn chưa về anh ăn gì mà ăn.
Thẩm Mộ Khanh lỡ lời, cô gấp bản vẽ trong tay lại, đưa cho Finn Eve.
Cô đi qua ôm eo người đàn ông, cằm cọ ngực anh: “Được rồi, bây giờ xong việc rồi, mau đi thôi.”
Nói xong cô quay qua chớp mắt với Finn Eve, dỗ dành người đàn ông hay ghen này ra ngoài.
Chỉ cần một câu tỏ vẻ yếu thế của cô, Fred sẽ nhanh chóng đầu hàng, cầm bàn tay nhỏ bé, ôm người vào trong xe, sau đó khóa chặt cô trong lồng ngực.
“Đã bảo sinh con mà còn để bản thân mệt như thế.” Fred gục đầu vào cổ cô, bàn tay to đặt trên bụng cô, rầu rĩ nói.
“Lỡ đâu trong này có em bé rồi thì sao?”
Thẩm Mộ Khanh không đồng ý, cô cười ngây ngô: “Sao có thể có nhanh thế được?”
Mặc dù sức khỏe hai người đều rất tốt, lại còn tích cực chuyện mang thai nhưng con cái phải xem duyên phận, không phải nói có là sẽ có.
Cô đẩy đầu Fred ra, tự mình tìm một tư thế thoải mái rồi dựa vào ngực anh.
Thấy Fred vẫn còn nhíu mày, cô dứt khoát đưa tay lên vuốt chúng phẳng ra.
Đôi mắt hạnh nhìn anh rồi đảm bảo: “Chỉ một ngày thôi! Em hứa chuyện sau này để kệ Finn Eve phụ trách, sao hả? Vẫn còn không vui à?”
Fred bất đắc dĩ nhắm mắt lại, gỡ kính mắt xuống, cưng chiều nhìn cô gái trên đùi mình chăm chú: “Đương nhiên anh tin em, nhưng em phải cho anh được quyền hờn dỗi.”
Lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh nghe thấy từ “hờn dỗi” này xuất hiện từ miệng anh, cô ngây ngẩn cả người.
Nhưng không tiện phá đám anh, cô chỉ đành nhịn cười, gật đầu lia lịa: “Vâng, cho anh, cho anh có quyền đấy! Đàn ông cũng được khóc mà.”
Nói xong cô ngả vào lòng anh, lén cười ngờ nghệch.
Fred Keith thấy sau khi mình nhắc nhở rõ ràng vậy rồi mà Thẩm Mộ Khanh còn không tới dỗ mình, anh dỗi thật nhưng bàn tay đang ôm cô vẫn không rút về.
Nếu bạn Thẩm Mộ Khanh biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ có thể kêu khổ: “Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển.”
Ăn cơm tối xong mà vẫn còn sớm, Thẩm Mộ Khanh nghiêm túc, quả quyết từ chối lời đề nghị cũng vận động trên giường với anh Fred Keith, cô có hứng thú với phòng tập bắn mới được phát hiện trong nhà chính.
Dẫn theo Fred không tình nguyện, Thẩm Mộ Khanh đẩy cửa sân bắn ra, tò mò chạy vào.
“Sao anh chưa đưa em đến đây bao giờ?”
Thẩm Mộ Khanh nhìn tấm bia bắn được đặt cách xa đài ngắm bắn, đột nhiên nổi hứng bừng bừng, dáng vẻ hiên ngang của Rắn Đuôi Chuông hiện lên trong đầu cô.
Không đợi Fred trả lời, cô đã đi đến đài ngắm bày một hàng súng tốt.
Tiện tay cầm một khẩu shotgun dài và khá nặng lên, bàn tay nhỏ vặn vặn thử nghiên cứu.
Fred nhìn khẩu súng trong tay cô, mắt đầy ý cười, anh trực tiếp ỷ vào ưu thế chiều cao, cướp khẩu shotgun trong tay cô đi.
Nhìn vẻ mặt u ám của Thẩm Mộ Khanh, Fred Keith chỉ nhíu mày: “Phản lực của khẩu súng này quá lớn, nếu hôm nay em dùng nó, ngày mai tay chắc chắn sẽ bị bầm tím.”
Anh đưa tay, trực tiếp lấu khẩu súng lục màu đen nhìn rất khí phách, oai phong đặt vào tay Thẩm Mộ Khanh: “Khẩu 9mm này hợp với em hơn.”
Dứt lời, anh đeo kính bảo hộ và bịt tai lên cho Thẩm Mộ Khanh, ôm eo cô, lấy đạn rồi đi về phía quầy bắn súng.
Anh đứng phía sau cô, một tay vòng qua trước mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ cầm súng của cô, tay kia đặt trên eo cô.
Cả người dán sát vào lưng cô, Thẩm Mộ Khanh dịch người về phía trước, oán trách một tiếng: “Không được lại gần em như thế.”
Fred nhếch môi, từ thuở khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu anh không làm trái lại lời cô mà còn bật cười đồng ý.
“Ừm.”
Thẩm Mộ Khanh không để ý, bây giờ cô tập trung tinh thần vào chuyện bắn súng của mình.
Phía sau không có người đàn ông đến gần, cô chậm rãi thở phào, ngắm bia ngắm đặt trên không trung phía trước, bàn tay bóp cò thật mạnh.
“Pằng!!”
Một tiếng nổ vang lên, Thẩm Mộ Khanh vẫn đánh giá thấp sức giật của khẩu súng này, hơn nữa còn đánh giá cao trọng tâm chưa vững của mình.
Viên đạt lao vút ra, cô cũng bị phản lực đẩy bắn ngược về sau.
Cơ thể đập vào người đàn ông phía sau, cánh tay anh giang rộng như đã biết cô sẽ bị bật lại nên chuẩn bị tư thế để đón cô trước.
Thẩm Mộ Khanh nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười.
“Anh biết em sẽ bị bật lại từ trước đúng không?”