Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 140

Trên trán Thẩm Mộ Khanh đổ mồ hôi lạnh, trên sống lưng sởn da gà, từng con sóng cuồn cuộn trong lòng cô khiến cô hơi choáng váng.

 

Bỗng nhiên cô liếc mắt nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng người xa lạ quanh đây, dường như đầu bên kia điện thoại đoán được hành động của cô lúc này, anh ta nói tiếp:

 

“Không cần phải tìm tôi đâu, tôi không ở nhà chính, nhưng tôi lại muốn tặng một món quà gặp mặt cho chị dâu đấy.”

 

Thẩm Mộ Khanh nuốt nước bọt, ép bản thân phải trở nên bình tĩnh: “Cậu... Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

 

Fred Nick vẫn còn đang cười: “Chị yên tâm đi, tôi không làm gì hết, tôi chỉ muốn hỏi chị dâu bánh kem có ngon không thôi?”

 

Anh ta vừa nói hết ba chữ cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh đột nhiên nhìn về phía bánh kem đang được bày trước mặt Gloria.

 

Mấy người Gloria đang cắt bánh kem hoàn toàn không chú ý thấy sự khác thường của Thẩm Mộ Khanh.

 

Cô ấy cầm trong tay một con dao nhựa, nhẹ nhàng cắt xuống từ mặt bánh kem, con dao nhựa vốn đang cắt xuống một cách trơn tru tự dưng lại dừng lại.

 

Gloria cầm đao nhấn xuống nhưng vẫn không thể nào cắt xuống được, cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì vậy chứ?”

 

Vào lúc cô ấy đang định gạt kem và phần bánh bông lan ra để xem bên trong có gì thì bỗng nhiên một bàn tay đưa đến giật tay cô ấy ra.

 

“Charlotte!!!”

 

Thẩm Mộ Khanh trợn mắt, đột nhiên hét lên gọi tên Charlotte, một tay cầm điện thoại còn một tay thì nắm chặt lấy cổ tay Gloria.

 

Charlotte nhanh chóng đi vào trong nhà kính, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Mộ Khanh lúc này, bà ấy lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường, bà ấy nhíu mày.

 

“Trời không còn sớm nữa, tôi nghe nói là tối nay trời sẽ mưa, mau đưa các quý cô về sớm đi.”

 

Charlotte nghe thấy vậy thì không chút do dự, làm động tác mời: “Mời mọi người đi theo tôi.”

 

Thẩm Mộ Khanh mỉm cười xin lỗi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia lại cứng đờ: “Ngày mai tôi sẽ cho người mang trang sức hôm nay mọi người đã làm đến nhà các cô.”

 

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, trước khi bọn họ đi ra ngoài đã kiểm tra dự báo thời tiết, thời tiết hôm nay rất đẹp, không có mưa mà.

 

Bây giờ, tất cả các cô đều đứng dậy khỏi vị trí của mình trong sự bàng hoàng.

 

Cô Samantha là một người thông minh, nhìn thấy tình cảnh lúc này của Thẩm Mộ Khanh, cô ấy lại là người đầu tiên lên tiếng: “Cảm ơn đã tiếp đón, Khanh, hy vọng lần sau chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau.”

 

Cô ấy nói xong thì nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi, rời khỏi nhà kính.

 

Những người còn lại thấy thế cũng chỉ đành làm theo cô Samantha, chào tạm biệt Thẩm Mộ Khanh và Gloria, cùng rời khỏi nhà kính.

 

“Ha ha ha, chị dâu, chị làm gì thế? Giờ vẫn còn sớm mà, chị đừng dừng buổi tiệc trà của chị chỉ vì tôi chứ.” Nick đã hiểu được đại khái tình hình bên phía Thẩm Mộ Khanh, trong lúc điện thoại yên tĩnh, anh ta tiếp tục cười:

 

“Chị dâu, chị nhớ cầm dao cho chắc đấy, nếu dao rời khỏi thứ kia, tôi không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”

 

Thẩm Mộ Khanh nắm tay Gloria hoàn toàn không dám động đậy, trong ánh mắt của cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.

 

Trong ánh mắt sốt ruột của Gloria, Thẩm Mộ Khanh nghiến răng nghiến lợi, nói từng câu từng chữ: “Fred Nick, nếu cậu dám ra tay với các quý cô quý tộc nước Đức thì tôi thấy cậu sống quá lâu rồi đấy!”

 

Câu nói này cũng khiến trái tim Gloria đang cầm dao hụt mất một nhịp, đổ mồ hôi lạnh.

 

Không ngờ người gọi cuộc điện thoại này lại là Fred Nick.

 

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Mộ Khanh là biết chắc chắn cái bánh kem trước mặt cô ấy có vấn đề, nhớ đến vật cứng vừa nãy không cắt xuống được, Gloria lại cảm thấy ê hết cả đều.

 

Lúc này cô ấy không dám nói câu nào, cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có thể yên lặng nhìn Thẩm Mộ Khanh.

 

“Bây giờ không phải lúc chị dâu nói mấy cái đấy đâu, tôi vừa mới xem thời gian, chắc là đã bắt đầu đếm ngược một phút rồi đấy, hy vọng chị sẽ thích quà của tôi.”

 

Giọng điệu của Fred Nick thờ ơ, rồi sau đó bỗng anh ta lại phát ra tiếng cười quái dị: “Tôi rất mong chờ cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta đấy, ngày đấy không còn xa nữa đâu.”

 

Anh ta vừa nói hết câu, đầu bên kia điện thoại đã cúp máy, tiếng “tút… tút…” lạnh như băng kia đáng sợ giống như tiếng chuông báo tang lạnh lẽo.

 

Ngay sau đó là tiếng kim đồng hồ di chuyển “tích tắc” vang lên, khiến tim hai người như cùng rơi xuống đáy vực

 

Đến giờ Gloria và Thẩm Mộ Khanh đã hiểu ra, món quà bên trong bánh kem mà Fred Nick nói là một quả bom hẹn giờ!

 

Lúc này phân cảnh chỉ có thể xuất hiện trên phim điện ảnh lại xảy ra bên cạnh mình một cách chân thật, cơ thể Thẩm Mộ Khanh cứng đờ, không dám cử động linh tinh.

 

Cô quyết đoán vứt điện thoại trong tay đi, cô dùng bàn tay đấy gạt hết lớp kem và bánh bông lan quanh con dao nhựa ra một cách hết sức cẩn thận và nhanh chóng.

 

một quả bom hẹn giờ dính đầy bơ xuất hiện trước mặt hai người, tuy đã đoán được từ trước, nhưng khi nó thật sự xuất hiện trước mặt hai người, cơ thể hai người vẫn mềm oặt.

 

Con số trên quả bom phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ, thời gian một phút chỉ còn lại ba mươi giây.

 

Trong ba mươi giây cuối cùng, đến cả tiếng nhảy số cũng to hơn một chút giống như đang hù doạ người khác.

 

Lúc này, Charlotte tiễn khách ra ngoài xong cũng vội vàng quay trở lại, khi nhìn thấy quả bom trong bánh kem, sự hoảng sợ tột độ hiện lên trên vẻ mặt người phụ nữ ít khi nói cười kia.

 

Bà ấy nhanh chóng chạy đến, vươn tay ra định cầm lấy con dao trên quả bom, nhưng lại bị Thẩm Mộ Khanh ngăn cản.

 

“Charlotte, gọi điện thoại cho Fred Keith đi.” Vừa nói hết câu, cô thả lỏng tay Gloria ra, thay vào đó cô đẩy tay cô ấy ra, nắm chặt lấy cán dao.

 

Ánh mắt cô kiên định và bình tĩnh đến đáng sợ: “Gloria, chuyện này không liên quan đến cô, Fred Nick nhằm vào tôi, cô mau đi đi!”

 

Gloria lại nghiến răng lắc đầu: “Không được, cái bánh kem này là do tôi mang đến, tôi không thể để một mình cô gánh vác hậu quả được.”

 

Không một ai có thể ngờ được, nếu vợ của hai người cầm quyền hai gia tộc lớn mạnh nhất nước Đức chết trong cùng một ngày sẽ gây ra hậu quả lớn đến mức nào.

 

Còn hai mươi giây cuối cùng, Charlotte đã gọi điện được cho Fred Keith, báo cáo tình hình với anh.

 

Fred ở đầu bên kia điện thoại thở dài, tiếng thở dài này giống như đang đè nén một cơn giận ngút trời.

 

Lần đầu tiên Charlotte nghe thấy giọng ngài Fred run rẩy rõ ràng như vậy: “Charlotte, nhớ bảo vệ vợ tôi, gia tộc Fred cùng tồn cùng vong với cô ấy.”

 

Charlotte rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Tôi sẽ dùng tính mạng của tôi để hoàn thành mỗi nhiệm vụ ngài giao cho tôi, tôi sẽ dùng chút sức lực cuối cùng để bảo vệ vinh quang của gia tộc Fred.”

 

Nói xong, bà ấy không kiêng dè gì cúp máy.

 

Thẩm Mộ Khanh không nghe thấy Fred nói gì, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào quả bom đang đếm ngược kia, nhìn thấy chỉ còn lại mười lăm giây cuối cùng, cô chỉ đành hét lên gọi bà ấy:

 

“Charlotte, mau mang Gloria ra ngoài đi!!! Mau lên!!!”

Bình Luận (0)
Comment