Anh không cần phải nói xin lỗi, cô chưa bao giờ trách móc anh, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt đã khiến cảm xúc của cô lên xuống đến mức không kịp phản ứng.
Cô không dám tưởng tượng nếu quả bom trong bánh là thật thì cô sẽ làm gì, Thẩm Mộ Khanh cũng không dám nghĩ.
Đột nhiên, cánh tay đang ôm cô buông lỏng, bàn tay to lớn của người đàn ông chậm rãi di chuyển, cuối cùng ôm lấy khuôn mặt lấm bùn của Thẩm Mộ Khanh.
Đôi mắt đỏ ngầu đó nhìn cô gái trước mặt đầy yêu thương và dịu dàng.
Lần theo từ lông mày đến bờ môi, đến khi chắc chắn rằng cô vẫn còn nguyên vẹn, Fred cuối cùng không thể kiềm chế được mà áp đôi môi run rẩy của mình lên đôi môi cũng đang run rẩy không kém của cô.
Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại theo bản năng, cô cần Fred chạm vào an ủi, nụ hôn này đủ để cô thoát khỏi mọi sự hoảng hốt và sợ hãi.
Đôi môi ấm áp và mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ vào đó là tâm trí lập tức trở nên yên ổn lại.
Nhưng Thẩm Mộ Khanh chợt thấy mặt mình dính làn nước âm ấm.
Cô khẽ ngước mi, chỉ thấy đôi mắt xanh của Fred Keith vẫn đang mở nhìn mình, trong hốc mắt đỏ đến đáng sợ chầm chậm lăn hàng nước mắt, tựa nước mắt máu khiến Thẩm Mộ Khanh phát run.
Anh thực sự rất sợ hãi.
Không biết họ trở về được nhà chính như thế nào, Fred nằm ôm Thẩm Mộ Khanh trên giường, nhưng nhất quyết không chịu nhắm mắt, chỉ lặng lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Bàn tay to lớn cũng làm động tác giam cầm, hoàn toàn thu cô vào lãnh địa của mình.
Ánh mắt này quá nóng, Thẩm Mộ Khanh đành phải mở mắt ra, dùng đôi tay nhỏ bé của mình che mắt anh lại.
Song ngay khi vừa mới che lại đã bị bàn tay anh nắm lấy kéo ra.
Thẩm Mộ Khanh bất đắc dĩ vô cùng, đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười khó coi: “Ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ được không, hôm nay anh cũng mệt lắm rồi.”
Nhưng dù cô có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, Fred vẫn khăng khăng theo ý mình, không chịu nghe lời Thẩm Mộ Khanh.
Mọi thứ hôm nay đều nói với Fred Keith rằng anh thật vô dụng, Thẩm Mộ Khanh có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Người không gì là không làm được như anh lần đầu tiên cảm thấy thất vọng vì không thể kiểm soát được mọi chuyện, sợ hãi vì không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
Thẩm Mộ Khanh có chút tức giận, cô vỗ vào ngực anh.
Người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn chất chứa bao nỗi sợ.
"Anh sợ nếu anh nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra lần nữa, em sẽ không còn ở đây."
Tình yêu của anh nóng bỏng đến mức làm cô muốn hét lên.
Nước mắt của Thẩm Mộ Khanh lập tức chảy ra, cô chủ động tiến tới, ôm lấy anh.
Nụ hôn rơi xuống lông mi anh, dùng cách riêng của mình để an ủi người đàn ông cũng bị tổn thương này.
“Sẽ không đâu, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Thẩm Mộ Khanh khịt mũi: “Em sẽ cùng anh kết hôn, sinh con, cùng trải qua quãng đời còn lại.”
Fred Keith lại ôm người phụ nữ anh vô cùng yêu thương vào lòng, cuối cùng anh cũng nhắm mắt lại và thở ra một hơi.
Khi Thẩm Mộ Khanh sắp ngủ say, người đàn ông chậm rãi nói bên tai cô một câu.
“Anh sẽ giết cậu ta, bất kể dùng cách nào đi nữa, cho dù có móc mắt, chặt đứt chân tay anh, anh cũng phải giết cậu ta.”
Fred Nick, cậu thực sự đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi.
Ngày hôm sau, ngay khi nhìn thấy Charlotte, Thẩm Mộ Khanh đã chạy tới ôm chầm lấy bà ấy, nước mắt lại bắt đầu không ngừng rơi.
Charlotte cũng vứt bỏ cái gọi là quan hệ chủ tớ, trìu mến vuốt ve mái tóc sau đầu cô
“Bữa sáng đã sẵn sàng rồi, hôm nay tôi đặc biệt dặn đầu bếp làm thêm món sủi cảo nhân tôm mà cô thích.”
Thẩm Mộ Khanh chậm rãi buông bà ấy ra, chóp mũi đỏ bừng, cô vẫn nắm lấy tay Charlotte, trong mắt có chút hối lỗi.
“Charlotte, mấy ngày này bà nên nghỉ ngơi nhiều hơn, những việc này để cho người khác làm đi.”
Nhưng Charlotte mỉm cười lắc đầu, từ từ buông lỏng tay Thẩm Mộ Khanh, kéo chiếc ghế cạnh bàn ăn ra, ra hiệu cho Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống.
“Không sao cả, những chuyện này để cho người khác làm, tôi không tin tưởng lắm.”
Fred lúc này cũng đã ngồi xuống, bắt đầu dùng đôi đũa mà anh không thành thạo mấy gắp sủi cảo nhân tôm cho Thẩm Mộ Khanh.
Liên tiếp vài ngày, Fred Keith không rời khỏi lâu đài mà ở bên cạnh Thẩm Mộ Khanh cả ngày.
Hoa sau vườn đều bị anh sai người nhổ hết đi, lại trồng vào đó hoa mới, nhà kính cũng được cọ rửa từ trong ra ngoài.
Quả bom hẹn giờ giả và đống lộn xộn trên mặt đất đã biến mất.
Thẩm Mộ Khanh đương nhiên rất vui vẻ, lúc nào cũng có người yêu bên cạnh là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Cho đến một ngày, gia tộc Ockham bất ngờ đến thăm.
Khí thế phô trương, không chỉ có Charles và Gloria, mà còn có hai trưởng lão quyền cao chức trọng trong gia tộc họ cũng đến.
Giữa đám người, một cô gái bị đánh không ra hình người, hay tay bị trói chặt cũng được đưa vào nhà chính của gia tộc Fred.
“Khanh!”
Gloria vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh đang ngồi trên ghế sofa đã kích động hét lên.
Cô ấy nhanh chóng bước đến gần, nhìn nụ cười trên mặt cô mới yên tâm phần nào, thế rồi cô ấy trách: “Sao lại không gọi điện thoại cho tôi.”
“Gloria.”
Các trưởng lão đi theo thấy cô ấy lúc này không giữ quy củ, nhanh chóng lên tiếng cảnh cáo.
Người phụ nữ mới còn lo lắng, song trước mặt những trưởng lão trong gia tộc này thoắt cái đã thành im lặng.
Thẩm Mộ Khanh thấy Gloria cam chịu, mỉm cười xua tay: “Không sao đâu, quan hệ giữa tôi và cô Gloria rất tốt, chúng tôi hay thân thiết như vậy đấy.”
Nghe Thẩm Mộ Khanh nói, những trưởng lão ban đầu ngăn cản Gloria cũng không nói gì thêm.
Nhưng Charles lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cau mày, một tay nắm lấy tay Gloria, quay người dùng ánh mắt cảnh cáo trừng những người đó.
Mặc dù họ là thành viên trong gia tộc của Gloria, nhưng sau khi Gloria đến gia tộc Ockham, cũng không ít lần phải nhờ gia tộc Ockham giúp đỡ dọn dẹp những việc ngu ngốc mà bọn họ làm.
Lại còn luôn cậy già lên mặt, ỷ vào Gloria tôn trọng người lớn tuổi trong gia tộc mà nhiều lần lên mặt vênh váo.
Charles không nhìn đám già khọm kia nữa, trong lòng đang nghĩ cách chấn chỉnh gia tộc này thế nào.
Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết, Charles cảnh cáo hai người kia xong thì quay ra phía cửa lớn vẫy tay.
Cô gái bị trói ngay lập tức bị ném xuống đất, cả người đầy vết roi, chật vật không chịu nổi.
Đầu cô ta bị giữ chặt, buộc phải ngẩng lên đối mặt với Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith.
Thẩm Mộ Khanh cau mày, nhìn cô gái bị tra tấn không ra hình người trước mặt, trong lòng giật thót.
“Cô ta... Không phải cô ta là người giúp việc mới được gia đình Ockham tuyển vào sao?"
Mặc dù trên mặt có vết bầm tím, nhưng ấn tượng về ngày hôm đó không sao quên được.