Anh nói quá nhỏ, Thẩm Mộ Khanh cũng không nghe rõ, cô còn tưởng là chuyện gì liên quan đến buổi tiệc đính hôn nên cũng không hỏi nhiều mà kéo tay Fred Keith đi vào bên trong.
Cách bày biện dọc theo đường đi làm Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm. Cô cười nói với Fred Keith rằng xem ra là Gladster cũng không nhúng tay vào việc trang trí tiệc đính hôn, mọi thứ đều trang trí rất đẹp.
Tất cả hoa hồng champagne đều đã nở rộ hoàn hảo, bên trên còn đọng lại những giọt sương sắp rơi xuống, xem có vẻ là đã hao tốn không ít tâm tư.
Vị trí của mỗi một khách mời đều đã được sắp xếp xong, lúc hai người đi tới hội trường chính thì có một nhân viên phục vụ dẫn hai người đến vị trí tương ứng.
“Em thật sự rất mừng khi thấy những người bạn của mình đều có được hạnh phúc.” Thẩm Mộ Khanh đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nhìn Fred Keith bên cạnh mình.
Người đàn ông nghe thấy lời nói của cô, anh lập tức nghiêng đầu, tình yêu sâu đậm trong đôi mắt anh phản chiếu trong mắt của Thẩm Mộ Khanh.
“Khanh Khanh, em cũng giống như bọn họ.” Vừa dứt lời, Fred Keith lập tức vòng tay qua nắm lấy bả vai của cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Có lẽ vì gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện nên Thẩm Mộ Khanh cũng có chút mệt mỏi khó hiểu, cô cũng rất hưởng thụ hành động của người đàn ông, nhẹ nhàng tựa đầu lên bả vai anh.
Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu, người Đức rất đúng giờ, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, những vị trí còn trống kia cũng đã chật kín người.
Lúc này Finn Eve cũng nắm tay Gladster chậm rãi đi dọc theo con đường trải thảm trắng tinh, đến phía cuối, hai người bước vào trong một chiếc cổng hoa hình vòng cung.
Trên bàn trước mặt các quan khách cũng bày một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ, bên trong chứa những hạt gạo.
Đây là phong tục của người Đức, khách mời cần phải vẩy gạo lên người cặp đôi mới cưới để tượng trưng cho một mùa màng sung túc.
Nhìn cô dâu xinh đẹp, tất cả mọi người đều giơ cao đánh khẽ, hầu hết gạo trong chiếc bình kia đều được vẩy lên người Gladster.
Người đàn ông thường hay có vẻ mặt sâu xa khó đoán vào hôm nay lại vẫn luôn để lộ một nụ cười vô cùng chân thành, đối với anh ấy mà nói, sự tấn công của những hạt gạo kia chính là lời chúc phúc tốt lành nhất.
Bởi vì đây là tiệc đính hôn nên cũng đã đơn giản hóa rất nhiều nghi thức như khi kết hôn chính thức, không mời cha xứ đến mà là để cha của Finn Eve chủ trì buổi tiệc.
Ông lão đã hơn năm mươi tuổi vui vẻ bước đến trước mặt cặp đôi mới cưới, tiến hành chủ trì nghi thức đâu vào đấy.
Sau khi hai người bước lên sân khấu, cả hai đồng thời cắm bó hoa hồng champagne vào chiếc bình đặt ở bên cạnh.
Thẩm Mộ Khanh đột nhiên không hiểu được cách làm này nên lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đúng lúc chạm đến cằm anh.
Người đàn ông nhận ra hành động của người phụ nữ, anh khẽ cụp mi, nhỏ giọng giải thích cặn kẽ cho cô: “Đây là một tập tục lâu đời, bởi vì hương thơm của hoa có thể thu hút nữ thần mùa màng, cũng thể hiện cho tương lai đôi vợ chồng mới cưới sẽ có con cháu đầy đàn.”
Tiếng dương cầm vang lên, Thẩm Mộ Khanh tựa vào lồng ngực Fred Keith khẽ gật đầu: “Đến Đức lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên em cảm nhận được văn hóa của một hôn lễ.”
Vừa nghe Thẩm Mộ Khanh nói vậy, Fred Keith thở dài đầy bất đắc dĩ, anh quay đầu dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô gái: “Em đã từng thấy rồi, Khanh Khanh.”
“Hả?”
Fred Keith ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía cặp đôi mới cưới đang đứng trên sân khấu nhận lời chúc phúc của cha mẹ, chậm rãi mở miệng:
“Khi ở Berlin, có một đêm anh đã đưa em đến nhà kính kia.”
Ký ức ùa đến, Thẩm Mộ Khanh chống tay lên người anh kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô ngẩng đầu lên nhìn Fred Keith, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Fred Keith thấy vậy thì gật đầu cười: “Không sai, những đóa hoa hồng đỏ trong nhà kính kia đều là do anh tự tay trồng vì em.”
Anh đặt tay lên bụng cô, giọng nói dịu dàng: “Mong rằng những hương hoa kia có thể thu hút được nữ thần mùa màng.”
Lúc này trái tim của Thẩm Mộ Khanh cũng mềm nhũn, cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, đặt lên bàn tay to lớn của Fred Keith: “Sẽ, nữ thần mùa màng sẽ nhìn thấy được lòng thành của anh, người sẽ đến giúp đỡ chúng ta.”
Ngay lúc hai người đang quyến luyến không rời thì nghi thức trên sân khấu cũng đã tiến hành đến bước trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Ánh mắt dịu dàng khi đang ôm Thẩm Mộ Khanh của Fred Keith đột nhiên sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Nhìn người phụ nữ đang cầm hộp nhẫn bước lên sân khấu kia, Fred Keith ghé sát vào tai Thẩm Mộ Khanh, nhỏ giọng nói:
“Khanh Khanh, nhớ phải ở bên cạnh anh.”
Thẩm Mộ Khanh không hiểu chuyện gì, chợt cô liếc nhìn anh, dường như muốn lên tiếng.
Một tiếng súng chói tai vang lên, âm thanh vang vọng khắp bãi cỏ rộng rãi này.
“Ầm!”
Ngay giây phút đầu tiên, bàn tay to lớn của Fred Keith đã che đầu Thẩm Mộ Khanh lại, vùi vào trong lồng ngực anh.
Cô không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì ở phía trước, chỉ nghe thấy xung quanh vẫn ồn ào như cũ, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng súng vang lên nhưng Thẩm Mộ Khanh nằm trong lồng ngực anh lại có một loại cảm giác an tâm chưa từng có.
Cô vẫn nhắm chặt đôi mắt, dựa vào trực giác của mình mà tin tưởng Fred Keith vô điều kiện.
Người nổ súng cũng không phải là người phụ nữ kia mà là Gấu Bắc Cực không biết xuất hiện từ nơi nào!
Hiển nhiên là lính đánh thuê của HX cũng gia nhập lần hành động này.
Sắc mặt của Finn Eve và Gladster ở trên sân khấu vẫn không thay đổi, hai người đứng yên tại chỗ, nhìn đối phương đầy thâm tình.
Gladster đưa tay nhặt chiếc hộp đựng nhẫn lăn từ trên khay xuống sân cỏ, anh ấy mở hộp ra rồi lấy chiếc nhẫn bên trong ra.
Anh ấy nâng tay Finn Eve lên, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói mắt vào ngón áp út của cô ấy.
Mà một chiếc nhẫn khác cũng được Finn Eve nhẹ nhàng đút vào tay của anh ấy.
Người bình tĩnh giống như bọn họ còn có cha của Finn Eve, đối mặt với màn đấu súng gần trong gang tấc này, ông ấy vẫn mang khuôn mặt vui vẻ, nhìn cặp vợ chồng mới cưới trước mặt, hài lòng gật đầu một cái.
“Sau đây, hai người có thể trao cho nhau một nụ hôn.”
Hai người cùng tiến lại gần nhau một bước, Gladster giơ tay ra nâng gò má của cô ấy, hôn lên đôi môi cô ấy.
Trong lúc đó, ở một nơi cách hội trường chính này không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang dội, theo đó là từng tiếng nổ vang, ánh lửa từ từ bốc lên cùng với làn khói xám.
Bọn họ cứ không hề e ngại mà hôn nhau như vậy.
Chứng minh tình yêu chân thành của mình với đối phương trong ánh lửa và tiếng súng.
Lúc hai đôi môi tách ra, Finn Eve cong môi, nở một nụ cười rực rỡ: “Ahern, em thích loại cảm giác này, giống như là một cuộc tình đã trải qua cảnh sinh tử trong chiến tranh vậy.”
Gladster bất đắc dĩ mỉm cười, lại hôn lên khóe môi của cô ấy.
Dần dần, tiếng súng xung quanh đã giảm dần, khói bụi màu xám tro cũng dần tan trong gió, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Lúc này, Fred Keith mới từ từ thả lỏng bàn tay đang giữ chặt sau đầu Thẩm Mộ Khanh ra, để cô lộ đầu ra khỏi lồng ngực mình.
“Được rồi, đã không sao nữa.”
Anh giơ tay lên vén những sợi tóc che phủ khắp mặt cô ra sau tai, nở một nụ cười trấn an với cô.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới quay đầu sang đã lập tức phát hiện đám người Rắn Đuôi Chuông đã trang bị vũ khí đầy đủ chạy từ phía sau hội trường chính đến, những lính đánh thuê khác ở sau lưng cũng đang nâng theo mấy người.