Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 151

Khi thấy câu này, Fred Keith bỗng ngẩn cả người ra, ngón tay đang lướt màn hình bỗng nhiên dừng lại, anh lâm vào trầm tư.

 

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Mộ Khanh, Triệu Tuế Tuế lại bị Du Tinh Tử gọi đến, ba người bọn họ đi khắp thành phố một lượt.

 

Buổi tối hôm đó, sau khi về đến nhà, ngón chân Thẩm Mộ Khanh bắt đầu nhức nhối.

 

Cô vốn không định chờ Fred Keith trở về mà đi ngủ trước. Thế nhưng Thẩm Mộ Khanh còn chưa đi đến phòng ngủ thì cửa nhà ở dưới tầng đã bị ai đó mở ra.

 

Tiếng mở cửa rất lớn, Thẩm Mộ Khanh đứng trên thang lầu vô thức xoay người lại nhìn về phía cánh cửa.

 

Người đàn ông ấy trông đầy phong trần mệt mỏi, trong tay anh ôm một bó hoa hồng đỏ rất lớn. Ánh đèn trong phòng rất sáng, chỉ trong chớp nhoáng, ánh nhìn của hai người đã quấn quýt lấy nhau.

 

Cơn gió mùa đông từ ngoài của thổi vào khiến Fred Keith giật mình hồi hồn, anh vội vàng đóng cửa lại, giả vờ bình tĩnh bước tới chiếc bàn ở giữa phòng khách, rồi đặt bó hoa hồng trong tay lên đó.

 

“Sao em không mở điều hòa không khí lên.” Sau đó anh cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút bật điều hòa.

 

Thẩm Mộ Khanh trông như đang cười mà nhìn kỹ lại thì chẳng phải cười, cô dịch lại tấm chăn mỏng đang phủ trên đầu vai.

 

Bước chân hướng lên phòng ngủ của cô cũng vì anh mà thay đổi.

 

Thẩm Mộ Khanh đi xuống dưới tầng, cởi áo vest của Fred ra, đặt ở một bên, sau đó cô rót cho anh một cốc nước.

 

Sau khi làm xong, Thẩm Mộ Khanh ngồi lên ghế sô pha, rồi nhìn thẳng vào Fred Keith mà không nói câu nào.

 

Hai người cứ thế nhìn nhau mấy phút, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh phải chịu thua trước anh. Cô liếc đến bó hoa hồng đỏ rực trông rất bắt mắt này.

 

“Hoa này từ đâu ra? Nói! Là yêu tinh nào đưa cho anh?”

 

Thanh âm mềm nhẹ lại có vài phần uất giận này chính là điều mà Fred Keith chưa bao giờ chứng kiến từ trước tới nay.

 

Người đàn ông lạnh lùng này nghe thế thì sợ hãi vô cùng, anh bước thật nhanh tới bên cô, ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, mặc cho cô có giãy dụa không muốn ra sao.

 

Những nụ hôn nóng bỏng không ngừng đặt trên khuôn mặt cô, Fred Keith định dùng cách này để Thẩm Mộ Khanh nguôi giận.

 

Nhưng cơn giận của Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không bị anh dập tắt, cô giơ tay lên nhéo mạnh vào cánh tay anh, sau đó ngước mắt lên lườm anh: “Chẳng lẽ anh bị em nói trúng tim đen rồi hả?”

 

“Không thể nào.” Fred Keith cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói của anh còn vương tiếc nuối: “Anh vốn định làm em ngạc nhiên, nhưng không ngờ bị em phát hiện.”

 

Nếu không thể làm Thẩm Mộ Khanh ngạc nhiên, thì chuyển qua bước tiếp theo là rót những lời mật ngọt vào tai cô.

 

Người đàn ông chững chạc đầy lo lắng đó đột nhiên rũ đôi mắt xanh biếc xuống, anh dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo để nói với Thẩm Mộ Khanh:

 

“Cơ thể của anh rất tốt, có thể vác bao gạo, có thể khiêng bình ga, nhưng lại không chịu được nỗi nhớ em.”

 

Khuôn mặt của Fred Keith đầy tình cảm, anh còn nhấn nhá từng chữ từng chữ tiếng Trung để nói ra những lời này. 

 

Fred Keith thấy Thẩm Mộ Khanh đờ người ra không nói gì thì tưởng là mình nói chưa đủ nhiều, anh lại cố gắng nói tiếp: “Ngày hôm nay mẹ cho anh năm nghìn, em đoán xem anh dùng làm gì nào?”

 

Thẩm Mộ Khanh nín cười, cô không ngờ rằng anh lại có câu hỏi hài hước như vậy, còn chưa kịp trả lời đã bị người đàn ông này cướp lời, anh tỏ tình cực kì quê mùa.

 

“Hai nghìn mua hoa hồng, ba nghìn yêu em*.”

 

*Yêu em 3000 = yêu em mãi mãi.

 

Thẩm Mộ Khanh: …

 

Im lặng, im lặng như tờ.

 

Fred Keith thấy Thẩm Mộ Khanh không có phản ứng gì thì nhíu mày, anh lại chuẩn bị nói thêm câu nữa. Không ngờ người phụ nữ trong lòng anh đột nhiên phá lên cười, cô còn ôm cổ anh cười không ngừng lại được.

 

Đôi mắt hạnh của cô cong như vầng trăng non, đôi môi hồng nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng sáng. Tiếng cười của Thẩm Mộ Khanh giòn vang, cả người cô vặn vẹo vì cười quá nhiều không thể ngồi thẳng được.

 

“Ai… Ai dạy anh mấy cái này đấy?” Thẩm Mộ Khanh cười ra nước mắt, cô ló đầu ra khỏi lồng ngực anh, hỏi.

 

Fred Keith đắc ý vô cùng: “Anh bảo Bach tìm đấy.”

 

Lúc ấy, khi nhìn thấy lời bình luận kia, Fred lập tức bảo Bach mua một bó hoa, rồi lại tìm kiếm lời tỏ tình ở trên mạng để học tập.

 

Bây giờ Fred Keith thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Mộ Khanh thì còn tưởng rằng cách làm của mình có hiệu quả.

 

Anh dần dần đưa mặt mình sát lại gương mặt cô, rồi môi anh đặt lên đôi môi hồng của cô, nhiệt độ ấm áp trên môi truyền đến. Đây chính là nụ hôn mềm mại thơm tho của riêng anh mà anh luôn ao ước.

 

Bàn tay to rộng của anh lại bắt đầu không để yên. Cách một lớp găng tay và quần áo, chúng bắt đầu châm lên những ngọn lửa tình cháy trên thân thể của cô.

 

Tấm chăn mỏng chảy khỏi bờ vai Thẩm Mộ Khanh, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh, mềm mại lại trơn bóng, giống như làn da của cô vậy.

 

Thẩm Mộ Khanh không hề giãy dụa, cô ôm chặt lấy cổ Fred Keith, hơi thở của hai người quấn quýt giao hòa, gương mặt kề sát lẫn nhau.

 

Trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực hai người như được kề sát, an ủi cho nhau.

 

Đôi môi hồng của cô vừa ấm áp vừa thơm tho.

 

Mà lồng ngực của anh thì vừa rộng lớn lại mang đến cảm giác an toàn vô cùng.

 

Ngay khi bàn tay của Fred Keith luồn vào vạt áo ngủ của cô…

 

Thẩm Mộ Khanh đang đê mê trong lửa dục lại đột nhiên mở mắt, cô vội vàng buông hai cánh tay treo trên cổ anh ra rồi giãy dụa trong lòng anh.

 

Cuối cùng người đàn ông ấy cũng buông cô ra, nhưng khuôn mặt anh vẫn đầy nét khó hiểu khi nhìn Thẩm Mộ Khanh.

 

Người phụ nữ quyến rũ tựa yêu tinh hút tinh khí đàn ông trước mặt anh lại bỗng nhiên nở nụ cười, cô đặt một nụ hôn lên môi anh như một niềm an ủi, rồi giọng nói của cô vang lên bên tai anh:

 

“Em buồn ngủ lắm, chúng mình ngủ luôn có được không?”

 

Ngọn lửa đang hừng hực trong người đột nhiên bị một câu này dội tắt. Fred Keith bình tĩnh lại như một vị sư già đang ngồi thiền, anh cau mày một lúc lâu rồi mới ôm Thẩm Mộ Khanh đi lên tầng trên.

 

Sau một hồi lăn qua lộn lại, hai người mới cùng nằm lên giường.

 

Fred Keith nằm ngửa bên người Thẩm Mộ Khanh, anh suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra, cuối cùng anh trở mình, ôm vợ mình vào trong lòng.

 

“Khanh Khanh, có phải giờ anh không còn sức hấp dẫn gì với em nữa không?”

 

Thẩm Mộ Khanh vốn đã hơi mơ màng sắp ngủ rồi, nghe anh đột nhiên hỏi như thế thì giật mình tỉnh giấc. Cô xoay người trong lòng anh.

 

Hai người bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, Thẩm Mộ Khanh đưa tay ôm lấy đôi má anh, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại nói như thế?”

 

Fred Keith thấy Thẩm Mộ Khanh không trực tiếp trả lời cho câu hỏi vừa rồi, anh bỗng thấy lòng mình lạnh lẽo, khuôn mặt trầm xuống: “Chẳng lẽ là do năng lực giường chiếu của anh không tốt?”

 

Càng nói càng quá đà. Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh mới biết, thì ra quý ngài như anh cũng có những phiền não của riêng mình, anh cũng sẽ có lúc miên man suy nghĩ.

 

Cô dịch người gần sát vào Fred Keith rồi vươn tay ôm lấy hông anh, gương mặt cô vùi trong lồng ngực anh. Khi đối mặt với câu hỏi ngốc nghếch đến dễ thương này của anh, cô thấy dở khóc dở cười.

 

“Anh đừng tự nghi ngờ sức hấp dẫn của mình nữa, đối với em mà nói, anh vĩnh viễn có sức hấp dẫn vô cùng lớn.” Đây là lời thật lòng của Thẩm Mộ Khanh, cô hôn một cái lên ngực anh.

 

“Còn câu hỏi sau của anh, chỉ là vì dạo này em mệt sắp chết rồi, chứ không phải vấn đề do anh…”

 

Thẩm Mộ Khanh đột nhiên đỏ mặt, cô hơi luống cuống: “Em không biết vì sao anh lại nghi ngờ về chuyện này, nhưng dựa theo phản ứng của em ở những lần trước đó, thì chắc hẳn anh phải tự biết câu trả lời chứ.”

 

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu, sau đó cô đột nhiên lại vùi mặt vào ngực anh, khuôn mặt cô nóng bỏng.

 

Thẩm Mộ Khanh vốn là người dịu dàng truyền thống, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày phải thảo luận với người đàn ông của mình về phương diện này ngay trên giường, cho nên cô bỗng thấy xấu hổ vô cùng.

 

“Em đi chơi với vợ của Hoắc Kiêu à?” Fred Keith hưởng thụ cái ôm của Thẩm Mộ Khanh. Anh nghĩ việc khiến cô phải mệt mỏi mỗi ngày như thế hình như chỉ có một, đó là đi chơi cùng vợ của Hoắc Kiêu.

Bình Luận (0)
Comment