Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 157

Ngô Dạng đi qua một bên chừa lại không gian cho hai cô gái nói chuyện.

 

"Khanh Khanh, người thương của cô đẹp trai y như lời đồn luôn." Chờ đến khi Ngô Dạng rời đi rồi Triệu Tuế Tuế mới dám nói ra lời này.

 

Mấy ngày nay lúc ngồi thiết kế nhân vật vào buổi tối, cô ấy đã xem đi xem lại kỹ càng bức ảnh Thẩm Mộ Khanh gửi tới rồi.

 

Cô ấy cứ tưởng nhân vật tóc vàng mắt xanh dáng vẻ lịch sự này đã đẹp trai lắm rồi, không ngờ người thật ngoài đời lại còn đẹp trai hơn.

 

Linh cảm nhất thời hiện lên trong đầu Triệu Tuế Tuế. Nếu không phải hiện tại bọn họ đang ở tiệc tối thì có khi cô ấy đã chạy vào phòng vẽ đóng cửa sáng tạo rồi.

 

Nghe cô ấy khen Fred, Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà bật cười, trong lòng cũng rất tự hào: "Đúng thế, anh ấy rất đẹp trai."

 

Nhìn dáng vẻ dần thay đổi của Thẩm Mộ Khanh kể từ khi đi theo bọn họ, Du Tinh Tử cười phá lên rồi khẽ đẩy vai cô một cái: "Cô thôi đi."

 

Sau đó cô ấy cầm ly champagne trên bàn lên nhét vào tay Thẩm Mộ Khanh.

 

"Cô được uống à..." Thẩm Mộ Khanh nhận lấy ly champagne Du Tinh Tử đưa cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi chỉ chỉ vào cái ly nghi ngờ hỏi.

 

Cô gái này cứ dính vào rượu là như phát điên vậy. Sao hôm nay Hoắc Kiêu lại cho cô ấy uống thế?

 

Nghe vậy, Du Tinh Tử lập tức nhăn mặt lắc đầu: "Đây là nước ngọt mà..."

 

Thấy chất lỏng màu vàng nhạt đang sủi bọt trắng trong ly, Thẩm Mộ Khanh còn đang định lên tiếng hỏi tiếp thì lại bị Triệu Tuế Tuế ngăn cản.

 

"Thứ đồ uống màu vàng nhạt này là giới hạn cuối cùng của cô ấy đấy." Trong giọng nói của Triệu Tuế Tuế có kèm theo cả ý cười. Nói xong cô ấy còn nghiêng ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của Thẩm Mộ Khanh nữa.

 

Một tiếng "Cheng" lanh lảnh khi thuỷ tinh va chạm vào nhau vang lên, nghe cứ như đang cười nhạo Du Tinh Tử lớn tướng rồi còn bị chồng quản vậy.

 

"Triệu Tuế Tuế!" Du Tinh Tử làm bộ như muốn nhào lên đẩy ngã Triệu Tuế Tuế, doạ cho cô ấy hoảng lên vội vàng kéo Thẩm Mộ Khanh lại định lùi ra phía sau.

 

Ba người phụ nữ xuất sắc đứng với nhau vốn đã thu hút ánh nhìn của mọi người rồi, bây giờ bọn họ còn thoải mái chọc ghẹo nhau cười đùa nữa nên không ít người ghé mắt nhìn về phía này.

 

Có điều cả ba người đều không để ý đến ánh mắt người khác, muốn làm gì thì làm cái đó, dù sao thì ba người đàn ông mạnh mẽ anh tuấn vô song đứng cách đó không xa cũng sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện cho các cô thôi.

 

"Được lắm, không ngờ cậu lại không tin tớ!" Thấy Triệu Tuế Tuế lui về phía sau, Du Tinh Tử bĩu môi mặt đầy khó chịu.

 

Còn lâu Triệu Tuế Tuế mới trúng chiêu của Du Tinh Tử. Cô ấy chọc tay lên trán bạn mình rồi nói: "Ở đây còn một phụ nữ có thai đấy, cậu cẩn thận chút đi."

 

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng nhéo tay Thẩm Mộ Khanh một cái: "Gần đây sức khoẻ cô thế nào?"

 

Mặc dù đã biết mang thai sẽ kéo theo một loạt thay đổi nhưng Triệu Tuế Tuế vẫn không nhịn được mà ân cần hỏi han.

 

Nghe cô ấy hỏi vậy, Thẩm Mộ Khanh lại nhớ đến những cảm xúc khó hiểu và những suy nghĩ không thể giải thích được của bản thân. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, có điều vẫn thành thật đáp:

 

"Tính khí của tôi trở nên rất thất thường."

 

Triệu Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm, lại vỗ vỗ lưng cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt an ủi: "Phản ứng này là bình thường. Người yêu cô rất đáng tin cậy đấy, cô cứ tin anh ta đi là được rồi."

 

Du Tinh Tử có rất nhiều kinh nghiệm trên phương diện này. Người ta mang thai một đứa đã vậy rồi, cô ấy mang một lần hai đứa tất nhiên tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

 

"Đàn ông ấy à, có dịp là phải dạy dỗ ngay. Tôi nói cho hai người biết nhé, hồi tôi mang thai ngày nào cũng chửi mắng Hoắc Kiêu hết á." Hai tay Du Tinh Tử chống nạnh, trông vô cùng có tinh thần: "Đừng thấy bây giờ anh ấy quản tôi nghiêm ngặt mà nhầm, khi đó Hoắc Kiêu không dám hó hé tiếng nào trước mặt tôi đâu."

 

Du Tinh Tử kề sát lại hai người bạn rồi bày ra vẻ mặt khinh thường: "Tôi bảo anh ấy đi hướng Đông chắc chắn anh ấy không dám đi hướng Tây."

 

"Mong cô Du chỉ bảo." Thẩm Mộ Khanh nhịn cười nhìn cô gái huênh hoang trước mặt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà phối hợp với cô ấy.

 

"Được rồi, được rồi." Du Tinh Tử khoát tay một cái: "Cô cứ tập trung gây khó dễ cho anh Fred đi, cảm thấy không hài lòng với cái gì là chỉ việc bật khóc."

 

Thẩm Mộ Khanh không đáp ngay mà chỉ mỉm cười, đáy lòng lại thầm bác bỏ cách làm này.

 

Keith của cô rất tốt, cô không nỡ làm vậy với anh.

 

Có Du Tinh Tử ở đây nên bầu không khí giữa ba cô gái lúc nào cũng sôi nổi rôm rả.

 

Trời dần về khuya, sau khi chào hỏi các cô gái nhà quyền quý cũng tham gia tiệc tối hôm nay, Du Tinh Tử bèn dẫn Thẩm Mộ Khanh và Triệu Tuế Tuế đi về phía tháp đồ ngọt.

 

Thấy đám người Thẩm Mộ Khanh đi về phía này, bóng người nãy giờ núp sau tháp đồ ngọt không khỏi giật mình hoảng sợ.

 

Động tĩnh mà người này gây ra không lớn lắm nhưng cũng không hề nhỏ, trùng hợp thu hút sự chú ý của Thẩm Mộ Khanh.

 

Đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì người kia đã xoay người đi rồi, có điều cô ta vừa quay lại đã đâm trúng một người đàn ông mặc vest đi giày da. Trông người đàn ông này có vẻ rất khó chịu, giọng điệu khi nói chuyện với cô gái kia cũng không tốt lắm: "Gì vậy hả? Sao đi ăn bánh ngọt thôi mà cô cũng lề mề quá vậy?" Thấy cô ta không nói gì, người đàn ông lại cất lời giễu cợt: "Vất vả lắm cha cô mới kiếm được cho cô một suất làm bạn đồng hành đến bữa tiệc này mà cô tỏ thái độ như này đó hả?"

 

Thẩm Mộ Khanh cũng chỉ nhìn qua bên đó chốc lát rồi quay đi. Cô không rảnh đến mức đứng hóng hớt một cặp tình nhân cãi nhau.

 

Sau khi đi tới một chỗ kín đáo, cô gái kia lập tức lấy điện thoại ra vội vàng gọi cho ai đó. Sau mấy hồi chuông, người ở đầu dây bên kia vừa mới nhấc máy, cô ta đã kêu lên: 

 

"Cha! Thẩm Mộ Khanh trở lại rồi! Nó trở lại thật rồi!"

 

Vì nơi này rất khuất nên không ai nhìn thấy vẻ căm ghét đột nhiên hiện đầy trên mặt cô ta.

 

...

 

Thẩm Mộ Khanh cúi đầu xoa cái bụng còn chưa lộ rõ lắm của mình, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

 

Đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì chợt nhận ra cả Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế đều đang nhìn mình.

 

Triệu Tuế Tuế và Du Tinh Tử bày ra vẻ sáng tỏ gật đầu: "Em bé đói bụng đó mà."

 

Vừa dứt lời cả ba đã cười rộ lên, hiển nhiên là ai cũng đã từng mượn cái cớ này để bao biện cho sự tham ăn của mình.

 

Thẩm Mộ Khanh ngồi trên ghế sô pha nhìn bữa tiệc linh đình mà không khỏi hoảng hốt, tay lại không ngừng đút bánh ngọt trong đĩa vào miệng nhai nhai.

 

Triệu Tuế Tuế ra ngoài nghe điện thoại rồi quay về ngồi xuống bên cạnh cô.

 

Ghế sô pha lõm xuống khiến Thẩm Mộ Khanh đang thả hồn theo gió giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

 

"Khanh Khanh." Triệu Tuế Tuế và Du Tinh Tử cùng lắc tay cô hỏi: "Cô có muốn biết việc cuối cùng cần làm trước khi tiệc tối kết thúc là gì không?"

 

Mí mắt của Thẩm Mộ Khanh đã nặng nề lắm rồi nhưng lại bị bọn họ lay tỉnh. Cô mơ mơ màng màng lắc đầu một cái: "Tôi không biết, sắp kết thúc rồi hả?"

 

Vậy cô muốn về nhà để được Fred Keith ôm vào lòng, còn mình thì túm áo anh ngủ thiếp đi.

 

Thấy dáng vẻ buồn ngủ không mở nổi mắt của cô, Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu. Có điều bọn họ vẫn hợp sức kéo cô lên khỏi sô pha sau đó hai người một trái một phải khoác lấy tay cô.

 

"Tỉnh táo lại chút đã nào." Du Tinh Tử vỗ lên sống lưng Thẩm Mộ Khanh rồi cười hì hì nói: "Chúng ta đi xem cảnh quan trọng nhất tối nay nào."

 

Các cô ấy đã nói đến mức này rồi nên mặc dù mệt mỏi nhưng Thẩm Mộ Khanh cũng không tiện từ chối nữa. Cô không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ tới thang máy nằm cuối sảnh tiệc.

 

Sau khi tiến vào thang máy, Thẩm Mộ Khanh vô thức nhìn chằm chằm con số không ngừng thay đổi trên màn hình.

 

1. 2. 3. ... 99.

 

Con số cứ tăng lên dần dần rồi cuối cùng dừng ở 99. Sau khi thang máy dừng lại, cuối cùng thì cảm giác lơ lửng cũng biến mất khỏi cơ thể Thẩm Mộ Khanh.

 

Cửa thang máy mở ra, gió lạnh ập vào trong kéo theo cả tiếng ồn chọc thủng màn đêm.

Bình Luận (0)
Comment