Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 159

Pháo hoa như ánh sao từ trên trời rơi xuống thắp sáng bầu trời đêm đen đặc, sau đó nở bung xung quanh hai người.

 

Sau khi nổ tung, một dòng chữ dần hiện ra sau khói pháo.

 

Fred and Khanh.

 

Giờ phút này toàn thế giới đều đang mừng thay cho tình yêu của bọn họ. Tất cả mọi người trên thế giới đều biết đến tình yêu anh dành cho cô.

 

Hạnh phúc quá lớn đến quá đột ngột khiến đầu óc Thẩm Mộ Khanh như chết máy. Cô hoàn toàn không nhớ nổi mình được Fred ôm về nhà bằng cách nào, chỉ biết đến khi tỉnh dậy thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo trói vào một vòng ôm ấm áp rồi.

 

Cả người Thẩm Mộ Khanh bị trói chặt, cảm giác an toàn trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng cô.

 

Cô nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc rồi rướn người hôn lên môi anh một cái.

 

Sau khi hưởng thụ cảm xúc mềm mềm ấm ấm, cô còn chưa kịp lùi lại thì Fred Keith đã mở mắt trước rồi. Anh duỗi tay ra ôm chặt lấy cô lần nữa.

 

Hai đôi môi vừa xa nhau giây lát đã lại chạm vào nhau, kéo theo cả cảm giác mềm mại ướt át. Thẩm Mộ Khanh đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt sắc bén đầy ý xâm lược của Fred cứ như ra-đa lướt trên mặt mình.

 

Nụ hôn đắm đuối tình nồng ý mật dần biến thành cảnh Fred Keith bùng nổ dục vọng suýt nữa không kiềm chế nổi.

 

Fred Keith quyết đoán chấm dứt nụ hôn này sau đó thở hồng hộc liếm môi Thẩm Mộ Khanh một cái, cố gắng hòa hoãn ngọn lửa đang dâng trào trong lòng mình.

 

"Khanh Khanh." Thẩm Mộ Khanh đang thỏa mãn hưởng thụ sự thân mật của Fred thì nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai mình. Cô chỉ "Ừ" một tiếng rồi thôi, dáng vẻ lười biếng như con mèo nhỏ.

 

Fred nghiêng đầu cắn dái tai cô rồi nói với vẻ hưng phấn: "Để anh dẫn em đi dạy dỗ người xấu cho hả giận."

 

Thẩm Mộ Khanh vẫn chưa kịp phản ứng. Cô chỉ cảm nhận được người đàn ông kia mè nheo cọ cọ bên cổ mình nên giơ tay lên xoa nhẹ tóc anh, lại khẽ "Hừ" một tiếng như trả lời mà thôi.

 

Sau một hồi quấn quýt trên giường, dòng suy nghĩ mới quay về não Thẩm Mộ Khanh.

 

Hiện tại cô đang là phụ nữ có thai nên tất nhiên có quyền được hưởng thụ "chuỗi phục vụ" sáng sớm của Fred Keith.

 

Mãi đến khi được người đàn ông bế xuống tầng, Thẩm Mộ Khanh mới nhớ đến lời lúc nãy anh nói trên giường. Cô giơ tay chọt chọt cằm anh, chờ đến khi anh cúi đầu nhìn mình mới nói:

 

"Dạy dỗ người xấu nào vậy?"

 

Fred cười tủm tỉm đặt cô xuống trước bàn ăn, lại gọi Charlotte đi rót một cốc sữa bò tới đặt xuống trước mặt cô rồi mới nói:

 

"Anh cứ tưởng tối qua em gặp rồi chứ."

 

Từ khi bọn họ tới Trung Quốc đến giờ, gia đình chú hai của Thẩm Mộ Khanh là Thẩm Hưng Nghiệp đã rơi vào tầm kiểm soát của Fred. Vậy nên tất nhiên thông tin tối hôm qua con gái của Thẩm Hưng Nghiệp tham gia bữa tiệc với tư cách là bạn gái của người thừa kế tập đoàn Hải Thái cũng đã truyền đến tai Fred.

 

Fred Keith không hề ngăn cản cô ta tham gia, thậm chí còn rất hài lòng với chuyến đi này nữa là đằng khác.

 

Tối hôm qua tất cả những người xuất hiện xung quanh Thẩm Mộ Khanh đều là những người máu mặt trong bữa tiệc cả. Người phụ nữ kia đi cùng một nhân vật tầm cỡ nên tất nhiên cũng gặp được cô.

 

Fred đột nhiên nhếch môi cười. Có lẽ hiện tại nhà họ Thẩm đã rối loạn vì tin tức Thẩm Mộ Khanh trở về rồi.

 

Nghe Fred nói vậy, Thẩm Mộ Khanh không khỏi sửng sốt, bóng dáng núp sau tháp đồ ngọt lập tức xuất hiện trong đầu cô.

 

Bây giờ cô mới nhận ra bóng lưng người này vô cùng quen thuộc, khi đó cô không nhìn lâu nên nhất thời không nhận ra đó là ai. Nhưng cô là một người thông minh, sau khi được nhắc nhở cũng đã đoán ra chủ nhân của bóng lưng đó rồi.

 

"Thẩm Chỉ San à..." Thẩm Mộ Khanh chậm rãi phun ra một cái tên.

 

Một thời gian dài đã trôi qua, bản thân Thẩm Mộ Khanh cũng không ngờ mình có thể bình tĩnh khi nhắc đến cái tên này như vậy.

 

Khi con người mạnh mẽ đến một mức độ nào đó thì những thứ tưởng chừng như rất khó để vượt qua trước kia lại trở thành nhỏ nhặt không đáng kể.

 

Mà người nhà họ Thẩm cứ như đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi vậy. Hiện tại biệt thự nhà họ Thẩm đang chứa đầy người. Ngay cả đứa con trai út thường ngày hiếm khi về nhà là Thẩm Minh Kiệt cũng trở về, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi.

 

"Cái gì?!" Sau khi nghe chị gái mình kể lại chuyện tối hôm qua, Thẩm Minh Kiệt đập bàn cái "rầm" rồi đứng phắt dậy.

 

"Không thể nào, sao chị ta có thể tiếp xúc với người ở tầng lớp đó được?"

 

Giờ phút này Thẩm Chỉ San cũng như ngồi trên bàn chông. Thấy em trai mình la hét với vẻ khó tin, cô ta cáu kỉnh vơ lấy cái cốc trên bàn vứt về phía cậu ta: "Mày ồn ào gì vậy hả?! Mày hỏi tao tao biết hỏi ai?!"

 

"Này..."

 

Thấy con trai con gái mình vừa gặp nhau đã cãi cọ, Thẩm Hưng Nghiệp tức giận quát lớn: "Dừng lại cả đi! Hai đứa nhìn lại xem còn ra thể thống gì nữa không?!"

 

Ông ta giơ ngón tay run run lên chỉ thẳng vào mặt thằng con trai gặp chuyện chỉ biết hô to gọi nhỏ của mình: "Vừa về đến nơi đã ồn ào với chị gái, mày có biết đống tiền mày tiêu bên ngoài là do ai kiếm được không hả?!"

 

Con trai ông ta chẳng ra gì nhưng con gái thì lại rất có "lòng cầu tiến". Mấy năm gần đây Thẩm Chỉ San kéo về cho tập đoàn Thẩm thị không ít hợp đồng báu bở. Hiện tại địa vị của cô ta trong tập đoàn đang càng ngày càng vững chắc, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của đông đảo cổ đông. Nhờ vậy mà tư tưởng trọng nam khinh nữ của Thẩm Hưng Nghiệp cũng dần thay đổi.

 

Thấy thằng con trai bị quát chỉ biết im thin thít không dám thở mình, người phụ nữ ngồi bên cạnh Thẩm Hưng Nghiệp không đành lòng đưa tay ra khoác lấy tay ông ta:

 

"Con trai sốt ruột nên mới vậy thôi. Ông đừng nặng lời với thằng bé."

 

Trương Tú Hà đau lòng con trai nhưng lại không dám chống lại trụ cột của cái nhà này nên không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng khuyên nhủ.

 

"Bà còn chiều nó nữa à?!" Hôm nay Thẩm Hưng Nghiệp thật sự rất nóng nảy, nói ra câu nào là khiến người ta tổn thương câu đó: "Nếu nó đỡ lo được bằng một nửa chị gái nó thì tôi còn cần nặng lời như vậy à!"

 

"Được rồi mà."

 

Thấy mặt mày con trai càng lúc càng u ám, Trương Tú Hà vội vàng kéo ông ta lại.

 

Trong đám người hỗn loạn này, Thẩm Chỉ San có thể nói là người bình tĩnh nhất. Cô ta nhíu mày cắt ngang trận cãi vã này lại: "Cho nên bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu cô ta trở lại thì tài sản phải làm sao bây giờ?"

 

Nghe vậy, Thẩm Hưng Nghiệp hừ lạnh một tiếng: "Những thứ nên chuyển và không nên chuyển cha đều chuyển đi cả rồi. Dù nó có về cũng chẳng làm gì được."

 

Thấy cha mình tự tin như vậy, Thẩm Chỉ San cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy thì tốt rồi, con chỉ sợ cô ta gọi những người chúng ta không thể làm gì được tới quấy rối thôi."

 

Thẩm Hưng Nghiệp nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi thở hắt ra một hơi: "Gần đây chúng ta không có dự án nào nữa phải không? So với việc ngồi lo lắng nó ra tay thì hẳn là chúng ta nên tranh thủ tìm cách xử lý chuyện công ty đi thì hơn."

 

"Không được!" Ông ta vừa dứt lời, Thẩm Chỉ San vốn đang bình tĩnh đột nhiên nổi khùng: "Vất vả lắm con mới bám được vào cậu cả tập đoàn Hải Thái này, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được!!"

 

Thẩm Hưng Nghiệp cũng rất bối rối. Tất nhiên ông ta biết rõ những động thái gần đây của Thẩm Chỉ San. Nếu leo được lên tập đoàn Hải Thái thì tập đoàn Thẩm thị bọn họ cũng có thể tiến về phía trước được một bước lớn.

 

Nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn không đoán được hành động tiếp theo của Thẩm Mộ Khanh là gì.

Bình Luận (0)
Comment