Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 166

*Không bao giờ biệt ly, nguyện bên nhau đến già.

 

"Ông anh của tôi! Anh còn gì muốn nói nữa không?" Fred Nick cực kỳ hài lòng trước sự bàng hoàng và giận dữ mà Thẩm Mộ Khanh bộc lộ ra lúc này.

 

Tuy nhiên, chỉ có từng ấy cảm xúc ít ỏi thì chưa bao giờ thỏa mãn được anh ta. Ước mơ duy nhất trong cuộc đời anh ta là một ngày nào đó sẽ thấy được biểu cảm này trên mặt Fred Keith.

 

Ếch Phi Tiêu Độc không đoán nổi cuộc chiến này sẽ đi về đâu, tình trạng radar dò tìm lẫn mạng lưới điều tra của tổ chức lính đánh thuê Flamingo đều bị kẻ khác thao túng làm anh ta vô cùng bất an.

 

Thấy Fred Nick đã khống chế được Thẩm Mộ Khanh, Ếch Phi Tiêu Độc nhanh chóng lên tiếng để chuồn khỏi đây trước: "Cậu Nick, nếu đã như vậy thì tôi mạn phép đi trước. Chuyện tiếp theo ngài hãy tự quyết định nhé."

 

Nhìn tình hình bây giờ, đương nhiên Ếch Phi Tiêu Độc biết Fred Keith sẽ không nổ súng nên xoay người, chuẩn bị bỏ về trước.

 

Tuy nhiên, Ếch Phi Tiêu Độc chỉ mới đi được một bước thì một viên đạn thình lình vụt qua tai anh ta, bắn thủng ván tàu bên bàn chân anh ta.

 

Ếch Phi Tiêu Độc khựng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về nơi viên đạn được bắn ra.

 

Người vừa bắn Ếch Phi Tiêu Độc chính là Alison.

 

Thấy anh ta ngoảnh đầu nhìn mình, Alison đang vác súng bắn tỉa tiếp tục nhắm họng súng về phía anh ta, nét mặt của cô ấy vẫn điềm nhiên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

"Trưởng quan Ếch Phi Tiêu Độc, xem ra chúng ta phải tiếp tục cùng đứng trên con tàu này rồi." Fred Nick bật cười. Có con tin trong tay, anh ta ngang nhiên tỏ thái độ với lũ lính đánh thuê Flamingo chuyên nuốt lời này.

 

Thấy Ếch Phi Tiêu Độc sa sầm nét mặt, Fred Nick không rỗi hơi đâu mà so đo với anh ta.

 

"Thả chúng tôi đi!" Giờ phút này, Fred Nick không còn nổi điên nữa mà đi vào chủ đề chính, đàm phán với Fred Keith.

 

Nắm trong tay mạng sống của Thẩm Mộ Khanh, anh ta cực kỳ táo tợn, điều kiện mà anh ta đưa ra để đàm phán với Fred Keith cũng càng lúc càng quá đáng:

 

"Chuẩn bị tiền mặt và máy bay đi! Khi nào tôi đi rồi, anh sẽ được gặp lại chị dâu yêu quý của tôi thôi!"

 

Fred Keith không nhìn Thẩm Mộ Khanh. Gương mặt khôi ngô không gì sánh bằng ấy tưởng chừng đang ấp ủ sóng thần khủng khiếp. Cặp mắt màu xanh ngọc hơi cụp xuống, hàng mi đã che đậy vẻ mặt của anh làm người ta không thể thấy rõ lúc này tâm trạng anh đang thế nào.

 

"Fred Keith!" Thấy Fred Keith chẳng ơi hỡi gì, Fred Nick xoay người qua, chĩa súng vào Thẩm Mộ Khanh: "Chẳng lẽ anh muốn thấy người phụ nữ của anh chết thật à?"

 

"Tôi đổi ý rồi." Người đàn ông đang cụp mắt thình lình thốt một câu chẳng ăn nhập gì với nội dung của cuộc đàm phán: "Cậu không cần tự kết liễu đâu, chính tay tôi sẽ lấy đầu cậu."

 

Thấy anh còn dám nói câu này, Fred Nick giận quá hóa cười: "Được lắm! Vậy thì hôm nay, tôi sẽ giết cô ta ngay tại đây!"

 

Fred Nick không còn gì để mất, biết chắc hôm nay mình khó lòng thoát nạn.

 

Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, anh ta chỉ muốn chứng kiến sự đau khổ trên cái bản mặt mà anh ta căm hận đến tột cùng của Fred Keith mà thôi.

 

"Cạch!"

 

Fred Nick bóp cò. Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh ngân ngấn lệ, cô nhắm nghiền mắt, hơi cúi người, vô thức muốn bảo vệ bụng mình.

 

Song, tiếng súng trong tưởng tượng lại không vang lên, thay vào đó là âm thanh bị đánh ngã và tiếng nắm đấm nện vào da thịt.

 

Lúc cô mở mắt ra lại, Rắn Đuôi Chuông đứng trên khoang tàu từ lúc nào không hay, đánh thốc làm Ếch Phi Tiêu Độc vốn đang đứng bình thường ngã nhào xuống đất, đồng thời cô ấy nện từng cú đấm lên mặt anh ta.

 

Trong khi đó, Fred Nick ở bên cạnh lại trợn mắt nhìn khẩu súng lục mà mình đã bóp cò một cách bàng hoàng.

 

Anh ta không tin những gì đang diễn ra trước mắt mình, bóp cò thêm mấy lần nữa nhưng khẩu súng vẫn chẳng có phản ứng gì cả!

 

Tay Thẩm Mộ Khanh được buông lỏng, miệng bị bịt kín cũng được trả lại tự do. Một lượng không khí lạnh dồi dào ùa vào miệng cô.

 

Đột nhiên, một khẩu súng lục lạnh lẽo bị ném đến bên chân Thẩm Mộ Khanh.

 

"Súng lục CZ63 của Tiệp Khắc, đánh bại anh ta đi!"

 

Giờ phút này, cuối cùng thiếu niên tuấn tú trong khoang tàu cũng mỉm cười một cách thư thái.

 

Đây là món nợ ân tình mà anh ta muốn trả lại cho Dolores và gia tộc Fred.

 

Không còn lòng dạ nào để suy nghĩ nữa, Thẩm Mộ Khanh run rẩy nhặt súng lên, cầm súng, chậm rãi nhắm vào khuôn mặt thảng thốt và giận dữ đan xen ở phía đối diện.

 

Lúc này đây, đằng sau Fred Nick, người đàn ông trên con tàu bên kia cũng đang nhìn cô một cách chăm chú.

 

Thần kinh căng như dây đàn vì căng thẳng tột độ, Thẩm Mộ Khanh rơi nước mắt, nhưng cơ thể cô như được hơi thở và hơi ấm của người đàn ông bao phủ.

 

"Vững tay, nhắm mục tiêu."

 

"Xác định vị trí rồi thì đừng do dự, tin vào bản thân, bóp cò."

 

...

 

Hóa ra việc Fred Keith dạy cô bắn súng ở sân bắn cũng không phải tình cờ.

 

Dường như anh đã đoán được từ trước rằng ngày này sẽ đến.

 

Dạy cô bắn súng là sách lược bị anh chôn dưới tận đáy kế hoạch của mình. Là kế sách dở nhất trong tất cả mưu kế anh từng đề ra! Một kế sách thậm tệ!

 

Lúc dạy cô, Fred Keith đã thầm cầu nguyện với tất cả tấm lòng chân thành rằng Thẩm Mộ Khanh sẽ không bao giờ phải cầm súng. Ngờ đâu, rốt cuộc ngày này vẫn đến.

 

"Đoàng!"

 

Tiếng súng chát chúa vang lên, cơ thể Thẩm Mộ Khanh bị ngã ra sau theo lực giật lùi của súng, thế nhưng viên đạn đã được bắn ra thật.

 

Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là âm thanh xác chết rơi xuống ván tàu.

 

Người đỡ sau lưng Thẩm Mộ Khanh không còn là chàng trai tên Leo đó nữa mà là một vòng tay hết sức dịu dàng.

 

Mắt cô đã được người khác che lại. Dolores để Thẩm Mộ Khanh dựa vào người mình, nhẹ nhàng bảo:

 

"Khanh, đừng sợ. Tất cả đã kết thúc rồi."

 

Giờ phút này, Rắn Đuôi Chuông ở gần đó cũng đâm cây mã tấu mà mình đang cầm trên tay vào chính giữa hai đầu lông mày của Ếch Phi Tiêu Độc.

 

Hôm nay, cuối cùng kẻ thù không đội trời chung của ấy bấy lâu nay cũng chết trong tay cô ấy rồi!

 

Rắn Đuôi Chuông xoay người, leo xuống khỏi người Ếch Phi Tiêu Độc, nằm vật ra ván tàu vì kiệt sức.

 

Ngắm nhìn mây trời lồng lộng, lắng nghe tiếng lính đánh thuê Flamingo và người của Fred Nick bị bắt truyền đến từ nhiều hướng, Rắn Đuôi Chuông phì cười trong nhẹ nhõm.

 

Thẩm Mộ Khanh chưa thể lấy lại tinh thần, vẫn còn đắm chìm trong giọng nói của Dolores, đến nỗi chẳng hề hay biết mình được Fred Keith ôm vào lòng, súng được lấy khỏi tay từ lúc nào.

 

Mãi cho đến khi vầng trán cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông thì Thẩm Mộ Khanh mới hoàn hồn.

 

Cô ngước lên, nhìn người đàn ông đang hôn mình.

 

Fred Keith không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo vô ngần của cô, chỉ biết run rẩy ôm cô chặt hơn, hôn lên tóc cô.

 

"Xin lỗi, Khanh Khanh, xin lỗi em, xin lỗi em..."

 

Nhìn người đàn ông xin lỗi rối rít hết lần này đến lần khác để được mình tha thứ như một đứa trẻ, Thẩm Mộ Khanh run rẩy giơ tay lên, ôm lấy tấm lưng của người đàn ông rồi nhẹ nhàng vỗ về.

 

"Em rất vui vì anh đã dạy em bắn súng."

 

Câu vừa dứt, một giọt lệ nóng hổi ứa khỏi khóe mi cô, làm ướt lồng ngực của Fred Keith.

 

May mà anh đã dạy cô bắn súng. Kế sách dở tệ nhất trong kế hoạch này đã giúp cô bảo vệ người mình yêu và con của mình.

 

...

 

Trống chiều chuông sớm, tiếng niệm kinh của nhà sư vang vọng khắp chốn thánh địa thiêng liêng, nguy nga nhà Phật ở Vân Nam.

 

Hương Phật lượn lờ, khói nhang trắng đục tan dần trong không khí.

 

Tiếng niệm kinh giúp trái tim những người đến đây cầu nguyện trở nên yên bình.

 

Mọi nỗi âu lo, hoảng loạn do bị cõi trần phàm tục vấy bẩn bỗng trở nên yên ả một cách kỳ diệu, chỉ để lại sự thành kính dành cho Đức Phật.

 

Một người phụ nữ mặc đầm trắng đang quỳ trước một bức tượng Phật trong đó.

 

Người phụ nữ ấy có bóng lưng mảnh mai, thon thả, vóc dáng nhu mì và xinh đẹp.

 

Chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi là đã biết chủ nhân của nó có dung nhan tuyệt trần cỡ nào.

 

Thẩm Mộ Khanh thẳng lưng, chắp tay trước ngực, nhắm mắt, cầu nguyện Phật Tổ một cách thành kính.

 

Cho đến khi bộc bạch hết những suy nghĩ trong lòng mình, cô mới chậm rãi mở mắt.

 

Đôi mắt hạnh của cô trong veo, ngời sáng. Cô mấp máy bờ môi đỏ mọng:

 

"Bất từ thanh sơn, tương tùy dữ cộng."

 

Thẩm Mộ Khanh vừa dứt lời thì có tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau.

 

Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một vị khách nước ngoài tóc vàng, mắt xanh chẳng ăn nhập gì với đất Phật linh thiêng này đột ngột xuất hiện tại đây.

 

Cô đặt tay lên bàn tay mà người đàn ông vừa chìa tới, đứng lên theo lực nâng nhẹ nhàng của anh.

 

"Em cầu nguyện gì vậy?"

 

Fred Keith chỉ nghe thấy câu thơ mà Thẩm Mộ Khanh thốt ra cuối cùng, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó lắm.

 

Người phụ nữ được anh đỡ lên nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt hạnh của cô chứa chan sự ấm áp: "Không cho anh biết đâu! Nói ra thì không linh nghiệm mất!"

 

Thấy cô cười vui vẻ, Fred Keith mới vừa đi ra khỏi chùa cũng nhoẻn môi cười. Cuối cùng anh vẫn không kiềm được mà đặt một nụ hôn lên gò má cô.

 

Không cần đoán anh cũng biết rằng, toàn bộ những gì Thẩm Mộ Khanh cầu nguyện đều có liên quan đến mình.

Bình Luận (0)
Comment