Người còn chưa thấy đâu nhưng tiếng thì đã vọng vào trước.
“Hôm nay được đó nha Tiểu Dung!”
Bốn bóng người xuất hiện ở cửa.
Ngô Dạng đang giơ tay xoa đầu Hoắc Dung, mỉm cười khen ngợi.
Fred Keith và Hoắc Kiêu đứng hai bên cũng gật đầu đồng tình.
Hoắc Dung mới mười hai tuổi đã thừa hưởng gen của Hoắc Kiêu một cách hoàn hảo, còn nhỏ mà đã cao một mét bảy mươi ba, thế nhưng đứng bên cạnh ba người đàn ông khổng lồ kia thì trông vẫn còn khá nhỏ bé.
Được Ngô Dạng khen ngợi, Hoắc Dung chỉ mím môi cười nhẹ, gật đầu đáp: “Trùng hợp hôm nay tay cháu cảm nhận tốt thôi ạ.”
“Biết khiêm tốn là tốt.” Fred Keith nói, ánh mắt tán thưởng nhìn Hoắc Dung.
“Sao lại đứng hết ngoài cửa nói chuyện thế kia? Mau vào nhà đi, cơm canh xong hết cả rồi.” Thẩm Mộ Khanh tháo tạp dề treo lên giá trước cửa bếp, mỉm cười chào hỏi mấy người đàn ông đang đứng trò chuyện trước cửa.
Cảnh cửa đóng lại, xua đi cái nóng oi bức của mùa hè.
Fred Keith đi thẳng tới bên Thẩm Mộ Khanh, thơm lên má cô một cái, nhìn một bàn đầy ăn đồ ăn ở trên bàn, nói: “Khanh Khanh vất vả rồi.”
Vốn dĩ Fred định để người khác nấu ăn, nhưng vừa nói ra ý định này anh đã Thẩm Mộ Khanh từ chối.
Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, cô muốn đích thân mình nấu ăn.
Thấy có vẻ không ngăn cản được, Fred Keith không muốn Thẩm Mộ Khanh mệt mỏi cũng phải thỏa hiệp, để cho cô tự mình làm mọi thứ.
Thấy ở đây vẫn còn rất nhiều người, nụ hôn bất ngờ của Fred Keith khiến mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, cô tức giận vỗ vào vai anh một cái, trừng mắt nhìn anh.
“Metis đâu rồi?”
Mặc dù biệt danh của con gái là Châu Châu, Fred Keith vẫn thích ngang ngược gọi cô bé là Metis.
Đột nhiên nhắc đến cái tên này, Hoắc Dung lập tức nhớ tới cô em gái mà mẹ cậu thường nhắc đến.
Thẩm Mộ Khanh chỉ về phía sau vườn, lắc đầu thở dài: “Đang ở đằng sau chơi cùng Phạn Âm và Tiểu Cao, mấy đứa nhóc quậy phá này không biết bây giờ đang làm gì rồi.”
Nhìn một bàn đồ ăn nóng hổi và chiếc bánh sinh nhật khổng lồ ở bên cạnh, Thẩm Mộ Khanh thấy trời cũng đã muộn nên bảo Fred Keith đi gọi mấy đứa nhỏ.
Fred Keith chưa kịp trả lời, Hoắc Kiêu đang ngồi cạnh Du Tinh Tử chỉ vào Hoắc Dung đứng trong phòng khách: “Để thằng bé đi đi.”
Đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, Hoắc Dung lập tức quay người lại cười với Thẩm Mộ Khanh: “Dì Thẩm, để cháu đi cho ạ.”
Bóng lưng cao ráo chững chạc đi về phía khu vườn phía sau.
Thấy Hoắc Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nụ cười của Thẩm Mộ Khanh càng tươi hơn: “Nhìn Tiểu Dung và Phạn Âm ngoan ngoãn chưa kìa, sau này con bé Châu Châu phải làm sao đây?”
“Con bé mới có mấy tuổi đầu, cậu đừng lo lắng quá, mau ngồi xuống đi!” Du Tinh Tử đừng dậy kéo ghế: “Hôm nay cậu là đầu bếp chính, tớ nhất định phải nếm thử tay nghề của cậu mới được.”
Căn phòng tràn ngập tiếng cười, những người bạn tốt đều ngồi lại cùng nhau, không khí rất vui vẻ náo nhiệt.
Hoắc Dung vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy một cảnh tượng ồn ào trước mặt liền không khỏi cau mày.
Thái độ ôn hoà lịch lãm như một quý ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Từ lúc bảy tuổi đã bị Hoắc Kiêu ném vào HX, huấn luyện trên chiến trường cùng đám lính đánh thuê, thế nên dù chỉ mới mười hai tuổi, Hoắc Dung đã vô cùng trưởng thành và chững chạc.
Là người thừa kế của HX - tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới, việc cậu phải có thực lực mạnh nhất để khiến người ta nể phục là điều đương nhiên.
May mắn thay, Hoắc Dung cũng rất có thiên phú, cậu thừa hưởng sự điềm tĩnh và tự chủ từ cha mình, có thể thể tự tin sử dụng thành thạo rất nhiều loại súng.
Hôm nay mấy người họ ra ngoài xem cuộc thi bắn súng đầu tiên của Hoắc Dung ở HX.
Hoắc Dung cực kỳ xuất sắc ở môn bắn súng này, vì thế đương nhiên đã giành được vị trí cao nhất trong số những tân binh là lính đánh thuê mới.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh khu vườn, tìm kiếm bóng dáng của mấy đứa trẻ nghịch ngợm ở trong bóng tối.
Tiếng cười vang lên, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm của Hoắc Dung lập tức nhìn theo nơi tiếng cười giòn tan phát ra.
Ba đứa trẻ đang ngồi cạnh một đài phun nước ở sân sau, giày của chúng rơi xuống bãi cỏ, đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo của chúng đều duỗi thẳng vào trong hồ nước của đài phun nước.
Thấy Ngô Tiểu Cao và Hoắc Phạn Âm thì bình thường, nhưng Hoắc Dung nhanh chóng dán mắt vào cô bé tóc vàng ngồi giữa hai đứa trẻ, quay lưng về phía cậu.
Như thể có thần giao cách cảm giữa cặp song sinh, Hoắc Phạn Âm vô thức liếc sang, lập tức nhìn thấy Hoắc Dung đang đứng ngoài cổng khu vườn.
“Anh…” Hoắc Phạn Âm căng thẳng rụt chân lại, hoảng sợ nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, giọng nói rất nhỏ nhưng Hoắc Dung vẫn có thể nghe thấy.
Khủng long bạo chúa bé nhỏ của nhà họ Hoắc không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi anh trai song sinh của mình.
Vừa nghe thấy Hoắc Phạn Âm gọi một tiếng anh, Ngô Tiểu Cao cũng lùi lại theo, quay đầu quan sát vẻ mặt của anh cả.
Hoắc Dung nhìn em trai em gái của mình, vẻ mặt lập tức dịu đi, chỉ vào trong nhà nói: “Mau vào trong nhà rửa chân lau chùi sạch sẽ đi, hôm nay là sinh nhật của Châu Châu, anh sẽ không mách tội mấy đứa nữa.”
Hoắc Phạn Âm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Đừng mách mẹ là được…
Hoắc Phạn Âm nhanh chóng kéo Ngô Tiểu Cao đi, khi đi ngang qua Hoắc Dung còn quay đầu lại nhắc nhở: “Anh ơi, anh đưa Châu Châu về đi, em đưa Tiểu Cao đi rửa chân đã.”
Nói xong, hai tên chuyên gây rối biến mất khỏi khu vườn.