Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 34

Lực nắm ở cổ tay đủ để cô không thể tránh thoát. Thẩm Mộ Khanh vô thức giãy một cái và đổi lại được lực siết mạnh hơn của Fred.

 

Cô chợt quay phắt đầu lại nhìn anh.

 

Lúc nãy Fred đã cởi cặp kính che khuất vẻ hung ác trong mắt xuống rồi nên hiện tại đôi mắt xanh biếc lạnh nhạt kia đang nhìn thẳng vào cô.

 

Thẩm Mộ Khanh thầm giật mình, sau đó cô cố gắng nặn ra một nụ cười nói:

 

"Quần áo nhăn rồi, tôi muốn đi thay đồ, anh cũng muốn thay đồ hả?"

 

Đây chỉ là một câu khách sáo để Fred cho cô rời đi mà thôi, không ngờ phản ứng của người đàn ông này lại không giống người bình thường chút nào.

 

Nghe Thẩm Mộ Khanh nói vậy, Fred gật đầu một cái rồi thả lỏng tay cô ra, có điều thay vì thu tay về thì anh lại duỗi tay ra kéo cả người cô vào lòng.

 

"Rất vui vì được cống hiến sức lực cho em, bé cưng à."

 

Thẩm Mộ Khanh giật nảy mình. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn Fred bằng ánh mắt ngạc nhiên.

 

Cống hiến sức lực á? Để làm gì cơ?!

 

Để ý thấy ánh mắt của thiếu nữ trong lòng mình, người đàn ông với thân hình cao lớn khom lưng bế bổng cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.

 

"Tôi hiểu là vừa rồi em đang đề nghị tôi tự tay vào thay quần áo cho em."

 

"Tôi! Tôi..."

 

 Thẩm Mộ Khanh bị lời của anh chặn họng không nói nổi nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, chỉ có thể dựa vào lòng anh lầm bầm lầu bầu:

 

"Ý tôi không phải thế."

 

Tất nhiên Fred làm như không nghe thấy câu này. Vì cả tầng hai chỉ có ba căn phòng nên anh không mất nhiều thời gian để tới phòng ngủ.

 

Việc đầu tiên Fred làm sau khi vào phòng thay đồ là tìm chỗ cho bé cưng của mình ngồi. Đợi đến khi cô ngoan ngoãn ngồi lên sô pha rồi anh mới di chuyển tới trước tủ quần áo.

 

Sau khi liếc một vòng quanh tủ, bỗng dưng mắt Fred sáng lên, đôi môi cũng theo đó mà nở nụ cười.

 

Bàn tay thon dài khẽ đưa lên mở cửa kính thuỷ tinh sau đó lấy một chiếc sườn xám màu trắng ra.

 

Thẩm Mộ Khanh ngồi gần đó nhìn theo anh. Khi thấy anh lấy sườn xám của mình ra, cô không khỏi giật mình, dự cảm chẳng lành dâng trào trong lòng.

 

Cô thề, nếu hôm nay mình thật sự mặc bộ sườn xám này vào thì chắc chắn Fred sẽ không tha cho mình.

 

Hai mắt Fred loé sáng. Anh chần chừ chốc lát rồi đặt bộ sườn xám về chỗ cũ, thay vào đó là lấy những bộ đồ khác ra.

 

Khoảnh khắc đó, Thẩm Mộ Khanh thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Cô quay qua chỗ khác rồi giơ tay lên vuốt ngực, lòng vẫn còn sợ hãi.

 

Không phải cô nghĩ nhiều đâu nhưng người nước ngoài ai cũng có tài năng thiên bẩm cả, huống chi Fred còn là một người đàn ông khỏe mạnh đang độ tuổi tràn đầy tinh lực.

 

Nhưng một khi tần suất quá nhiều thì mọi thứ sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đến nỗi Thẩm Mộ Khanh cứ nghĩ đến là sợ.

 

Một người mảnh khảnh yểu điệu như cô làm gì không chịu chứ.

 

Có điều ấm no sinh dâm dục, bây giờ cô cũng được coi như là không cần phải lo ăn lo mặc rồi nên nhìn thấy mỗi bóng lưng của Fred thôi cũng đã bắt đầu suy nghĩ miên man.

 

Thẩm Mộ Khanh thầm mắng bản thân một câu đồ vô dụng sau đó giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay còn lại của mình.

 

Mà mấy hành động nhỏ của cô lại lọt hết vào mắt Fred đang chọn quần áo cách đó không xa.

 

Anh thấy mà buồn cười, sau khi chọn được một chiếc váy dài màu vàng nhạt thì đi về phía cô.

 

Vì tiếng bước chân rất nhỏ nên mãi đến khi nhận ra mình bị một bóng đen bao phủ, Thẩm Mộ Khanh mới giật mình ngẩng đầu lên. Lúc này Fred đã đứng trước mặt cô rồi.

 

Anh giơ tay nhéo gò má mềm mềm của cô rồi cất giọng lạnh lùng:

 

"Em đứng lên đi."

 

Tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô bị lời nói của người đàn ông này đánh tan hết.

 

Biết mình không thoát được nên Thẩm Mộ Khanh chỉ có thể lề mề đứng dậy.

 

Sau đó cô lại phát hiện ra mình chỉ cao đến ngang ngực anh, vì hai người đứng kề sát nhau nên thậm chí cô còn ngửi được cả mùi gỗ mát lạnh trên người anh nữa.

 

Thẩm Mộ Khanh chầm chậm ngẩng đầu lên thì bắt được ý cười thoáng vụt qua nơi đáy mắt Fred. Anh giữ nguyên tư thế này rồi luồn tay qua dưới nách ôm lấy cô.

 

Thân hình cao lớn của người đàn ông bao phủ toàn bộ cơ thể mềm mại của Thẩm Mộ Khanh.

 

Anh khẽ cong eo xuống để cằm cô chạm vào vai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà dán sát vào gò má anh.

 

Mấy sợi tóc vàng nổi bần bật của Fred cứ không ngừng lay động trước mắt cô.

 

Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh định giơ tay vuốt thử mái tóc rực rỡ kia thì bàn tay đang đặt sau lưng cô đột nhiên di chuyển.

 

Sau một tiếng "rẹt", khoá kéo duy nhất của chiếc váy màu hồng trên người cô bị kéo xuống, cảm giác lạnh lẽo bao phủ phần lưng cô.

 

Nhiệt độ trong căn biệt thự luôn duy trì ở mức ổn định nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn có cảm giác nhiệt độ xung quanh mình rất bất thường.

 

Bởi vì bàn tay nóng bỏng của Fred đã luồn qua chỗ khoá kéo và đặt thẳng lên sống lưng trơn mịn trắng nõn của cô rồi, hơn nữa nó còn rất ngang ngược, không chỉ kề sát cả bàn tay vào da cô mà còn từ từ trượt xuống hông nữa.

 

Cảm giác nhột nhột tê dại tấn công Thẩm Mộ Khanh.

 

Bàn tay đang định giơ lên xoa mái tóc vàng của cô run bắn lên theo cơ thể, sau đó một tiếng "hừ" khe khẽ tràn ra từ khoé miệng cô.

 

Thẩm Mộ Khanh có cảm giác như cơ thể mình vừa bị điện giật vậy, tay chân chẳng còn chút sức nào. Giờ phút này cô thiếu nữ chỉ có thể ôm lấy cổ người đàn ông rồi dùng anh làm điểm tựa để giữ cho cơ thể mình đứng vững.

 

Có vẻ là vì xấu hổ nên cô vùi cả nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực anh.

 

Một đôi mắt hạnh mờ sương đột nhiên xuất hiện ở chỗ vai áo sơ mi căng ra vì cơ bắp mạnh mẽ của người đàn ông.

 

Mấy sợi tóc loà xoà hỗn loạn dính lên lưng anh.

 

Fred cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cảnh bàn tay mình trượt từ hông lên sau gáy cô.

 

Cô gái trong lòng anh có một cái cổ cực kỳ xinh đẹp. Trước đây Fred đã từng suýt nữa không khống chế nổi dòng máu bạo ngược trong người mình mà muốn bẻ gãy nó một lần rồi.

 

Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, sau đó anh nhẹ nhàng cúi đầu để hai cánh môi mềm mại của mình chạm vào cổ cô. Nụ hôn này trượt dẫn theo làn da nhẵn mịn ra phía sau rồi cuối cùng dừng lại ở phần gáy.

 

Thẩm Mộ Khanh bị kích thích đến mức hai vai căng lên, cơ thể run rẩy.

 

Một cảm giác mâu thuẫn kỳ diệu dâng trào trong người cô, vừa thoải mái vừa khiến cô muốn trốn chạy. Nhưng cuối cùng cơ thể mềm nhũn cô lại chỉ có thể vô lực tựa vào lồng ngực anh.

 

Có điều hiển nhiên là mục tiêu của con thú dữ trước mặt Thẩm Mộ Khanh không chỉ là một bộ phận. Môi anh từ từ di chuyển tới tai cô rồi tiếp tục hành trình khám phá của mình, ngay cả tóc mai cũng không bỏ qua.

 

"Anh... Anh nói thay quần áo mà?"

 

Thẩm Mộ Khanh cắn môi, cơ thể nhạy cảm co quắp lại nhưng bị người đàn ông ép buộc phải mở rộng ra.

 

Fred bật ra một tiếng cười khẽ. Tiếng Đức tiêu chuẩn phát ra từ miệng anh chính là loại thuốc mê có hiệu quả tốt nhất.

 

"Tất nhiên rồi." Fred lật tay để thiếu nữ trong lòng mình xoay sang một hướng khác, bản thân anh thì ôm cô cùng ngồi xuống ghế sô pha. Tư thế của bọn họ biến thành mặt đối mặt.

 

Bầu không khí dần nóng lên. Dưới ánh nhìn chăm chú và ánh mắt quyến rũ của Thẩm Mộ Khanh, bàn tay Fred lại phủ lên lưng cô một lần nữa, khác cái là lần này anh đặt tay lên phần eo nhạy cảm nhất của cô.

 

Nghe thấy tiếng rên không kiềm chế được của cô gái trong lòng, Fred từ tốn mở miệng:

 

"Nhưng quý cô xinh đẹp à, cô cần phải trả một khoản tiền thù lao tương ứng cho lần phục vụ này mới được."

 

"Anh lừa tôi!"

 

Thẩm Mộ Khanh rên khẽ một tiếng. Cảm giác vừa rồi quá kích thích nên chỗ khóe mắt cô đã ứa ra mấy giọt nước mắt vì phản ứng sinh lý.

 

Thấy vậy, Fred kề sát lại hôn lên đôi mắt ướt át kia, bàn tay cũng đưa lên kéo chiếc áo mỏng xuống khỏi vai cô.

 

Quần áo mất đi chỗ neo đậu chẳng khác gì chú chim gãy cánh. Nó rơi xuống bằng tốc độ nhanh nhất rồi chất thành một đống bên hông Thẩm Mộ Khanh.

 

Chỗ mềm mại mượt mà nhất trên người thiếu nữ lộ ra, trên cơ thể trắng nõn phủ đầy những dấu vết điên cuồng của Fred.

Bình Luận (0)
Comment