Rắn Đuôi Chuông bị cô gái vừa xuất hiện thu hút hết sự chú ý, ánh mắt nhìn về phía cầu thang cũng dần trở nên nóng bỏng.
Thảo nào Fred Keith khó tính không ai bằng lại bại trận trước cô gái Trung Quốc này.
Bây giờ cô ấy chỉ ước gì mình có thể mọc thêm một cây gậy thịt để đè cô xuống dưới người mà hung hăng bắt nạt.
Rắn Đuôi Chuông đã gặp rất nhiều cô gái Trung Quốc rồi nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ấy chỉ có mỗi vợ của người đứng đầu HX Du Tinh Tử mà thôi.
Thiếu nữ trước mặt cô ấy là người thứ hai.
Hai người bọn họ một người dễ thương yêu kiều một người dịu dàng thanh nhã. Hai phong cách khác nhau nhưng đều rất thu hút người đối diện.
Rắn Đuôi Chuông nhanh chóng cất con dao trong tay rồi đứng dậy mỉm cười chào hỏi Thẩm Mộ Khanh hiện đã đi tới trước mặt mình:
"Quý cô xinh đẹp ngủ ngon không?"
Người ngoại quốc không hề keo kiệt lời khen của mình chút nào. Không biết đây là lần thứ mấy Thẩm Mộ Khanh được khen rồi, có điều lần nào nghe xong cô cũng không nhịn được mà xấu hổ cúi đầu xuống.
"Cảm ơn trưởng quan Rắn Đuôi Chuông đã quan tâm, tôi ngủ rất ngon."
Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản, Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống đối diện Rắn Đuôi Chuông.
Cô nhận lấy cốc sữa bò Charlotte đưa tới rồi xấu hổ cười với Rắn Đuôi Chuông.
"Cô ăn sáng chưa?"
Chẳng hiểu sao đêm qua cô ngủ cực kỳ ngon, mãi đến khi tỉnh dậy cô mới biết mình đã ngủ đến gần trưa.
Nếu không nhờ Charlotte lên gọi thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ chưa dậy nữa.
Thẩm Mộ Khanh ngại ngùng lắc đầu rồi cười khẽ với Rắn Đuôi Chuông phía đối diện: "Xin lỗi vì đã để cô chờ lâu."
"Chờ đợi người đẹp tỉnh giấc không chỉ là trách nhiệm của hoàng tử mà còn là trách nhiệm của những kỵ sĩ bảo vệ cô như chúng tôi nữa."
Rắn Đuôi Chuông rất thích nhìn gò má đỏ bừng lên vì xấu hổ của Thẩm Mộ Khanh. Hôm nay Fred không ở đây nên cô ấy có thể nhìn ngắm thoải mái.
Vóc dáng Rắn Đuôi Chuông khá cao lớn nhưng cũng không thể gọi là cơ bắp rắn chắc được, trái lại trông cô ấy đẹp theo một kiểu khác.
Da cô ấy rất trắng, đôi mắt lại là màu xanh da trời nhạt.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ Khanh nhớ đến dải lụa màu xanh nhạt quý giá mà mình vẫn luôn cất giữ cẩn thận chưa từng dùng bao giờ.
Màu của dải lụa kia giống màu mắt của cô gái trước mặt cô như đúc.
Thẩm Mộ Khanh nhấp một ngụm sữa bò, lại liếm hết sữa dính ngoài miệng rồi mới hứng thú hỏi: "Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ trưởng quan Rắn Đuôi Chuông là người Anh nhỉ?"
Rắn Đuôi Chuông cười khẽ như nghe thấy chuyện gì đó thú vị lắm, sau đó cô ấy lắc đầu.
"Quý cô xinh đẹp à, một nước Anh nho nhỏ sao có thể sinh ra một lính đánh thuê kiêu dũng thiện chiến như tôi được?" Rắn Đuôi Chuông nhẹ nhàng dịch mông lại gần Thẩm Mộ Khanh hơn một chút.
"Tôi đến từ Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, có điều tôi không chiến đấu vì bọn họ."
Sau khi tiến lại gần, chóp mũi vốn đang đầy mùi trà của cô ấy đột nhiên bị một mùi thơm khác xâm chiếm. Rắn Đuôi Chuông nhẹ nhàng chun mũi rồi nhanh chóng hiện ra mùi hương thoang thoảng này rất quyến rũ.
Không cần nói cô ấy cũng biết chủ nhân của mùi hương này là ai.
Rắn Đuôi Chuông nhìn Thẩm Mộ Khanh đang yên tĩnh nghe mình nói chuyện mà không khỏi vươn lưỡi liếm răng cấm, sau đó nhếch môi cười gian tà.
Đúng là của báu mà.
Ở HX toàn đám người ngoại quốc cao to cường tráng, rất ít người châu Á, hơn nữa ở nơi đó thứ không thiếu nhất là mùi cơ thể nồng nặc.
Trước đây vì muốn giải tỏa dục vọng mà cô ấy đồng ý yêu cầu của Hồn Ma, nguyên nhân chỉ có một, đó là vì trên người Hồn Ma không có mùi lạ.
Nhưng bây giờ đột nhiên gặp được một thiếu nữ thơm thơm mềm nhũn, cả người toàn là mùi hương thơm phức khiến chút dục vọng nam nữ của Rắn Đuôi Chuông tan thành mây khói.
Rắn Đuôi Chuông cứ nhích dần lại gần, cuối cùng dứt khoát đứng phắt dậy chuyển sang ngồi cạnh Thẩm Mộ Khanh luôn.
Nếu Fred có mặt ở đây thì e rằng cô ấy sẽ bị bắn thành cái sàng ngay.
Thẩm Mộ Khanh cũng không bài xích Rắn Đuôi Chuông đến gần mình, trái lại cô còn cười rạng rỡ hơn, đôi mắt cong lên:
"Trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, cô kể cho tôi nghe mấy câu chuyện anh dũng của các cô được không? Tôi thường phải ở đây một mình nên thật sự rất nhàm chán."
Thẩm Mộ Khanh có sự sùng bái đặc biệt với Rắn Đuôi Chuông. Cô cảm thấy cả người cô ấy như được bao phủ bởi ánh sáng của sự dũng cảm và tự tin vậy.
"Cô cứ gọi tôi là Rắn Đuôi Chuông là được rồi." Thấy hai mắt Thẩm Mộ Khanh sáng bừng lên nhìn mình, Rắn Đuôi Chuông không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu cô một cái.
"Đúng là đi trên con đường này khiến tôi tốn rất nhiều sức, có điều thứ mà tôi nhận lại được không chỉ đơn giản là tiền tài."
Cô ấy trực tiếp móc con dao vừa cất ra hưng phấn nhét vào bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh.
"Trước đây khi chấp hành nhiệm vụ ở nhà tù lớn nhất Thái Lan là Klong Prem, tôi đã từng dùng nó để cắt cổ bốn lính đánh thuê cao cấp của Flamingo đấy."
Nói đến chỗ hưng phấn, vẻ tự tin của Rắn Đuôi Chuông dần hiện ra ngoài. Cô ấy còn hung tợn "xì" một tiếng rồi nói: "Flamingo chết tiệt còn dám mơ tưởng vượt qua HX để trở thành tổ chức lính đánh thuê đứng đầu thế giới cơ á? Mơ đi."
Mà lúc này bàn tay đang cầm dao của Thẩm Mộ Khanh đã bắt đầu run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt đi. Cô vốn không cầm nổi con dao kia nhưng Rắn Đuôi Chuông vẫn khăng khăng nhét vào tay bắt cô cầm.
Cô chỉ là một người bình thường thôi mà, chuyện lần trước gặp phải ở gia tộc Constance đã đủ khiến cô hoảng sợ rồi, bây giờ nghe Rắn Đuôi Chuông nói xong cô lại càng chắc chắn mình đang ở một nơi rất nguy hiểm.
"Thật... Thật lợi hại."
Thẩm Mộ Khanh chậm chạp phun ra mấy chữ, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Rắn Đuôi Chuông nhận ra thiếu nữ bên cạnh mình đang sợ hãi nên cúi đầu xuống nhìn cô.
Sau khi thấy mặt mày Thẩm Mộ Khanh tái nhợt không còn chút máu nào, cô ấy mới xấu hổ cười cười rồi thả tay cô ra và xoay người cất con dao kia đi.
"Xin lỗi quý cô xinh đẹp, tôi nói hăng quá."
Chờ đến khi thanh dao sắc bén lạnh như băng kia khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Mộ Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng dần hồng hào trở lại. Cô lắc đầu đáp:
"Không phải tại cô đâu, tại kiến thức của tôi hạn hẹp thôi."
Rắn Đuôi Chuông không khỏi thở dài trong lòng.
Một thiếu nữ toàn thân sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần nào như này làm sao chấp nhận được hết những thứ tối tăm sau lưng gia tộc Fred đây?
Rắn Đuôi Chuông và Thẩm Mộ Khanh ngồi tám chuyện được một lúc thì Charlotte đi ra khỏi phòng bếp mời hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất vào ăn trưa. Vì hôm nay người ngồi cạnh cô không còn là Fred nữa mà đột nhiên biến thành Rắn Đuôi Chuông nên cô vẫn chưa quen lắm.
Lúc ngẩng đầu lên, cô chợt phát hiện ra Rắn Đuôi Chuông dùng đũa rất thành thạo. Cô ấy nhẹ nhàng gắp các món ăn kiểu Trung trên bàn lên, dáng vẻ chẳng có gì là mới lạ.
"Hoá ra cô không chỉ thành thạo tiếng Trung mà còn biết dùng đũa nữa."
Thẩm Mộ Khanh không khỏi ngạc nhiên cảm thán. Nhưng nhớ lại lời giải thích của Rắn Đuôi Chuông vừa rồi, cô lại gật đầu như hiểu ra.
Rắn Đuôi Chuông đặt đôi đũa dài trong tay xuống, lại cầm khăn lên lau miệng rồi mới cười đáp: "Tất nhiên không chỉ là vì bà chủ mà còn là vì đồ ăn Trung Quốc quá ngon nữa."
Nói xong, đôi môi đỏ mọng của Rắn Đuôi Chuông khẽ nhếch lên. Cô ấy khoanh tay lại đặt lên bàn rồi kê cằm lên đó, sau đó giữ nguyên tư thế này nhìn Thẩm Mộ Khanh chằm chằm.
"Chiều nay cô có kế hoạch gì không?"
Ở trong căn biệt thự này mãi mà lại chẳng có vũ khí gì để chơi thì nhàm chán biết bao.