Toàn bộ chiếc xe cứ thế nhẹ nhàng đi qua khúc ngoặt bằng một cách tru mà hai người chưa từng thấy bao giờ.
Bây giờ, không còn cơ hội nữa
Sự giận dữ trong ánh mắt Franklin tan biến, tốc độ xe cũng dần giảm xuống.
Mãi cho đến khi đến đỉnh núi, nhìn chiếc Wrangler dừng lại ở phía trước, chiếc GT-R kia cũng dừng lại theo.
Ngay khi xe vừa mới dừng lại, Duncan đã bước xuống xe trước, hoàn toàn không thèm để ý đến chiếc Wrangler kia, mà lập tức đi về phía ghế lái.
Nhìn cửa ghế lái đang mở ra, bỗng nhiên anh ta mở toang cửa xe ra, túm lấy cổ áo Franklin kéo Franklin ra ngoài, hét vào gương mặt đang đờ đẫn kia:
“Anh muốn chết đấy à! Tên điên này!!!”
Thấy Franklin không có phản ứng gì, anh ta thả Franklin ra.
Trong lòng anh ta lại không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu vừa nãy xe thật sự bị lật...
Duncan không dám nghĩ, anh ta cực kỳ tức giận nhắm mắt lại
Vốn dĩ cứ tưởng là một lần đua xe hết sức bình thường, đến cuối cùng lại biến thành một cuộc đua sinh tử như này.
Không chỉ có mỗi Duncan, mà còn có Thẩm Mộ Khanh ngồi trên ghế lái phụ mãi mà vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Rắn Đuôi Chuông tháo dây an toàn một cách trơn tru, mở cửa xe giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bước xuống từ chiếc xe gầm cao.
Để mặc cho hai người đứng cạnh chiếc GT-R nhìn mình, cô ấy cất bước đi về phía ghế lái phụ, mở cửa xe ra.
Nhìn thấy đôi mắt to tròn của Thẩm Mộ Khanh trợn tròn nhìn chằm chằm vào mình, Rắn Đuôi Chuông khẽ cười.
Cô ấy vươn tay ra vén mái tóc bị gió thổi rối của cô ra sau tai, lúc này cô ấy mới giang hai tay ra bế Thẩm Mộ Khanh xuống xe giống như đang bế trẻ con.
Đôi chân trắng nõn nà mảnh khảnh còn đang run rẩy, chân mềm oặt không đứng vững được, đành phải dựa vào người Rắn Đuôi Chuông.
Thẩm Mộ Khanh cao hơn một mét sáu dựa vào người Rắn Đuôi Chuông cao hơn một mét bảy có cảm giác như chim nhỏ đang nép vào lòng người.
Giờ phút này, ánh mắt dịu dàng vốn đang nhìn Thẩm Mộ Khanh của Rắn Đuôi Chuông nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía Duncan và Franklin.
“Kỹ thuật kém thì tập luyện thêm mấy năm nữa đi.”
Ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao tẩm độc, đâm vào khiến mắt Duncan đau nhói.
“Xin lỗi cô, là do bạn tôi liều lĩnh quá, tôi thay mặt anh ta xin lỗi cô vì sự bất lịch sự khi nãy.”
Duncan lên tiếng đầu tiên, chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, lúc này mới xin lỗi Rắn Đuôi Chuông.
Nhưng khi ánh mắt mang theo thiện cảm kia nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh đứng bên cạnh cô ấy thì đột nhiên khựng lại.
Trong đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy, anh ta không tài nào rời mắt nổi.
Ánh mắt nóng rực này lại khiến Thẩm Mộ Khanh thấy không thoải mái khẽ hậm hực, bắt lấy tay Rắn Đuôi Chuông, liên tục trốn ra sau lưng cô ấy.
Ánh mắt của người nước ngoài đều rất trần trụi, Thẩm Mộ Khanh rất nhạy cảm với những ánh mắt như vậy.
Lúc này, việc trốn sau lưng Rắn Đuôi Chuông cuối cùng cũng mang lại cho cô chút cảm giác an toàn.
Nhận ra động tác của Thẩm Mộ Khanh, Duncan thấy hơi xấu hổ, rồi sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, lại nhìn về phía Rắn Đuôi Chuông.
Đương nhiên cảnh tượng này không thể thoát khỏi tầm mắt của Rắn Đuôi Chuông, biểu cảm trên mặt thờ ơ.
Cô ấy nghiến răng ken két, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh.
Còn một bàn tay khác của cô ấy thì đang dần mò mẫm trên eo cô.
“Xin lỗi, chúng tôi đi trước đây.”
Người phụ nữ này không phải người dễ chọc!!!
Duncan đã vật lộn bao nhiêu năm trên thương trường nên đương nhiên anh ta có thể nhận ra sát khí trong ánh mắt của người phụ nữ kia.
Lúc này anh ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Anh ta túm lấy Franklin đang ngồi đờ đẫn dưới đất định rời đi.
Nhưng không ngờ, cái tên được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều này lại lên tiếng.
“Wrangler của cô đã lắp gì thế? Sao tốc độ lại nhanh thế được?”
Duncan chỉ muốn cho tên này ăn hai phát đấm, đã lúc nào rồi mà còn cố chấp với chuyện này nữa.
Rắn Đuôi Chuông còn chưa kịp nói câu nào, Franklin đã bị bịt miệng lại, cưỡng ép đưa đi.
“Mới đấy mà hai người đã muốn chạy rồi à?”
Giọng của một người phụ nữ vang lên, một bóng đen lướt qua người Duncan.
“Rắc!”
Một con dao quân đội ghim vào chính xác đường ngang giữa trần xe với cửa sổ xe.
Tiếng “ưm ưm” của Franklin lập tức im bặt, Duncan cũng đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Nhìn con dao quân đội sắc bén kia, bọn họ không thể nào biết được trên người cô có còn giấu món vũ khí nào khác không.
Duncan xoay người, quan sát kỹ càng Rắn Đuôi Chuông, nở một nụ trông cực kỳ xấu xí:
“Chúng tôi có thể giúp gì được cho cô à?”
Rắn Đuôi Chuông cũng không thèm để ý đến anh ta, mà là kéo Thẩm Mộ Khanh đang trốn sau lưng ra, lấy điện thoại ra đưa cho Thẩm Mộ Khanh.
Bỗng nhiên một cái điện thoại di động bị nhét vào trong lòng bàn tay, Thẩm Mộ Khanh nhìn địa chỉ trang web lạ lẫm trên điện thoại rồi lại nhìn về phía Rắn Đuôi Chuông với vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch và hoang mang bối rối của cô, Rắn Đuôi Chuông không nhịn được đưa tay ra thực hiện nghĩa vụ của Fred, véo cái má mềm mịn của cô:
“Nhập số tài khoản của cô vào đây đi.”
Bỗng nhiên cô hiểu ra vì sao Rắn Đuôi Chuông lại gọi hai người Duncan lại.
Nhìn thấy sắc mặt khó chịu như chó ăn phân kia của Duncan, trong lòng Thẩm Mộ Khanh không khỏi thấy hả hê, giơ tay lên không chút do dự nhập số tài khoản của mình vào.
Sau khi cầm lấy điện thoại di động trong tay cô gái, Rắn Đuôi Chuông bước đi thong thả ung dung về phía Duncan, trông cực kỳ hiên ngang khí phách.
Đôi bốt quân đội giẫm lên trên những viên đá trên đỉnh núi, tiếng “lạch cạch” vang lên.
Giống như đang giao tối hậu thư trước khi cái chết ập đến.
Duncan cứ thế trơ mắt đứng nhìn Rắn Đuôi Chuông dừng lại trước mặt mình, anh ta nâng cằm lên, đưa cái điện thoại của mình ra.
Theo bản năng nhìn về phía màn hình, sau khi nhìn thấy con số bên trên màn hình, Duncan không nhịn được hít vào một hơi
“Một, một... Một triệu đô la Mỹ???!!!”
Dường như Duncan tưởng mình đang nhìn nhầm, anh ta lại mở to mắt ra nhìn lại lần lần nữa.
Lại phát hiện sau số “1” kia không một số “0” nào
“Đương nhiên, có thể lái được cái xe này hình như cũng không hề thiếu tiền.” Rắn Đuôi Chuông khoanh tay trước ngực, bắt đầu nhìn Duncan từ trên xuống dưới: “Hoặc vẫn còn một cách giải quyết khác có thể xoa dịu cơn giận của chúng tôi.”
“Cái... Cái gì?”
Duncan cầm điện thoại, nghe thấy Rắn Đuôi Chuông nói như vậy thì anh ta hỏi một câu.
“Để lại một bàn tay và một chân.” Giọng điệu của Rắn Đuôi Chuông thờ ơ giống như đang nói đến chuyện gì đấy rất bình thường: “Đây là một đàm phán rất có lợi đúng không? Thưa anh.”
Duncan cảm thấy lạnh sống lưng, giống như đang bị một con rắn độc theo dõi.
Nó để lộ ra răng nanh tràn ngập nọc độc, chỉ cần làm ra bất cứ hành động nào khiến nó thấy không hài lòng, một giây sau răng nanh sẽ ghim vào người người đấy.
Duncan căng da đầu nhập số tài khoản của mình trên điện thoại, chuyển một triệu đô la Mỹ vào tài khoản ngân hàng của Thẩm Mộ Khanh.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Thẩm Mộ Khanh đã từ kẻ nghèo hèn không có bất cứ thứ gì, xoay người trở thành phú bà bạc triệu.
Rắn Đuôi Chuông hài lòng nhìn động tác của Duncan rồi quay đầu lại huýt sáo với Thẩm Mộ Khanh:
“Bé cưng, cô đi lấy dao quân đội giúp tôi đi, tôi không thể thiếu nó được đâu.”