Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 41

Đúng như dự đoán, Thẩm Mộ Khanh đã mất ngủ vào buổi tối đầu tiên Fred không ở đây.

 

Trên chiếc giường rộng rãi chỉ còn mỗi bóng dáng nhỏ bé của cô, hơi thở xâm chiếm rõ ràng của người ấy dần tan biến.

 

Trằn trọc hồi lâu vẫn chưa ngủ được, Thẩm Mộ Khanh bèn ngồi dậy, lấy điện thoại từ ngăn tủ bên giường.

 

Màn hình điện thoại sáng bừng trong bóng tối. Cô nhìn giờ hiển thị trên màn hình mà cáu kỉnh vò tóc mình.

 

Cô nàng bực bội đặt điện thoại về chỗ cũ rồi lại chui vào tấm chăn đen.

 

Chiếc chăn nhung không có lấy một hoa văn dần dồn về chính giữa, trên giường nhô lên một “ngọn đồi” nho nhỏ với nếp quấn rõ ràng.

 

Nhưng chẳng được bao lâu, “ngọn đồi” đó chợt động đậy, chăn bị xốc lên từ bên trong.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng vì bí không khí, cô đưa tay chạm vào đôi má nóng ran, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Không có lý do khác, chỉ là sự quan tâm đơn thuần thôi, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo thì đây là chuyện mình nên làm.”

 

Nghe câu này chẳng khác này đang tự thuyết phục bản thân. Cuối cùng Thẩm Mộ Khanh vẫn cầm lấy điện thoại nhưng cô không bấm số của Fred mà gọi cho Bach.

 

Đầu bên kia đổ chuông mấy mươi giây, trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng máy “Tút… Tút…” lạnh như băng.

 

Cô nhíu mày, xưa nay Bach không có thói quen tắt điện thoại.

 

Sau đó Thẩm Mộ Khanh nghĩ lại giờ đã khuya nên vội vàng cúp máy.

 

“Chắc đã ngủ rồi.” Cô ngửa đầu ngã xuống chiếc giường lớn êm ái, trong đôi mắt dịu dàng phản chiếu hộp thoại đang soạn tin nhắn.

 

Ngón tay liên tục chạm vào màn hình. Sau khi soạn song, có lẽ thấy điểm nào đó chưa ổn, cô nàng cắn ngón tay đọc lại một lúc, cuối cùng vẫn bấm gửi đi.

 

Chính Thẩm Mộ Khanh cũng không nhận ra cảm xúc của mình từ giờ phút này đã bắt đầu thay đổi vì một ai đó.

 

Cô quy kết mọi cảm tình dành cho Fred là do bản thân tiếc mạng.

 

Đêm khuya.

 

Cô gái trằn trọc chìm vào giấc chiêm bao.

 

Trong mơ, cô thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang ngồi trên bàn đàm phán, tiếp sau đó cảnh là máu tươi nhuộm đỏ giấc mơ.

 

Tiếng súng nã đạn đinh tai và tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào máu thịt cứ văng vẳng bên tai cô.

 

Thẩm Mộ Khanh toát mồ hôi lạnh, cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh đổ máu như thế này.

 

Giấc mơ vô cùng chân thật, như thể đang diễn ra trước mắt Thẩm Mộ Khanh vậy. Cô không phải là người đứng ngoài quan sát mà còn dấn thân vào đó.

 

Cuối cùng, một tiếng súng lớn nổ ra, viên đạn bắn về phía cô với tốc độ cực nhanh.

 

Tiếng thét chói tai vang lên, Thẩm Mộ Khanh mở choàng mắt, thở hổn hển.

 

Áo ngủ trắng ướt đẫm mồ hôi lạnh trên người cô dính sát làn da, tóc tai rối bù.

 

Lồng ngực liên tục phập phồng, cô phải hít lấy hít để từng ngụm không khí giải cứu lá phổi của mình, kìm nén nỗi sợ hãi trong giấc mơ.

 

Lúc này, Charlotte vốn định đánh thức Thẩm Mộ Khanh đã đứng ở cửa, mặc dù cách âm của căn phòng khá tốt nhưng vẫn nghe loáng thoáng động tĩnh bên trong.

 

Charlotte không gõ cửa nữa, cứ thế đẩy cửa vào.

 

“Cô có sao không?!”

 

Tựa như hiệu ứng dây chuyền, Rắn Đuôi Chuông đang ngồi trong phòng khách chờ Thẩm Mộ Khanh cùng ăn sáng cũng nhíu mày, ngón tay dời sang eo mình vuốt con dao găm.

 

Cô ấy liếc mắt, nhanh chóng di chuyển về phía tầng hai một cách lặng lẽ.

 

Nhưng khi đến cửa phòng ngủ, cô ấy mới thấy trong phòng chỉ có cô gái đang ngồi trên giường khóc rấm rức và người phụ nữ trung niên đứng cạnh giường không biết dỗ thế nào.

 

Nước mắt cứ rơi mãi, vệt nước thấm ướt mảng lớn, vừa nhìn đã biết cô khóc rất lâu.

 

Thấy cảnh cô nàng khóc tan nát cõi lòng khiến con tim Rắn Đuôi Chuông thắt lại.

 

Sau khi cất dao xong, Rắn Đuôi Chuông mới bước đến ra hiệu với Charlotte, ý bảo bà ấy rời đi.

 

Cánh cửa vừa đóng lại, cô ấy chậm rãi đi tới mép giường, cúi người đến gần Thẩm Mộ Khanh.

 

Rắn Đuôi Chuông đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi, mỉm cười và khẽ hỏi: “Cô sao vậy?”

 

Bỗng cô gái nắm chặt cánh tay cô ấy, đôi mắt ngấn lệ nhìn đối phương mà khóc thút thít.

 

Rắn Đuôi Chuông chưa bao giờ an ủi cô gái nào. Lúc ở HX, nếu khó chịu cô ấy sẽ đi tẩn người ta một trận, không có chuyện gì mà vũ lực không thể giải quyết được.

 

Nhưng nhìn dáng vẻ khóc thảm thương của Thẩm Mộ Khanh lúc này, cô ấy chỉ biết cứng ngắc vươn tay, vỗ về bả vai gầy yếu của cô.

 

Trong phòng trở nên yên ắng.

 

Hồi lâu sau, Thẩm Mộ Khanh đã giải tỏa hết âu sầu, từ từ ngừng khóc.

 

Cô khóc đến nỗi chóp mũi cũng ửng đỏ.

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh đã bình tĩnh, Rắn Đuôi Chuông tiện đà ngồi lên giường, đoán nguyên nhân cô khóc: “Cô gặp ác mộng à?”

 

Cô ấy chỉ nói đại, không ngờ người cô nàng mít ướt lại gật đầu thật.

 

Đôi mắt hạnh ửng đỏ nhắm lại, sau khi mở mắt cô kéo tay Rắn Đuôi Chuông: “Cô lấy điện thoại giúp tôi được không?”

 

Cô không dám kể về giấc mơ của mình, cảm giác chân thật ấy khiến cô sợ hãi, giờ phút này Thẩm Mộ Khanh chỉ muốn âm thầm nuốt nỗi sợ đó xuống.

 

Nhìn theo ánh mắt Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông đã thấy điện thoại đặt ở đầu giường.

 

Cô ấy vươn người tới lấy điện thoại, đưa đến tay Thẩm Mộ Khanh.

 

“Thấy cô khóc đáng thương khiến tim tôi tan chảy đây này.” Nhân lúc Thẩm Mộ Khanh xem điện thoại, Rắn Đuôi Chuông không cầm lòng nổi bèn đưa tay trêu chọc cô: “Lát nữa tôi đưa cô đi chơi, nơi này cô chưa đến bao giờ.”

 

Vừa dứt lời, cô ấy mới nhận ra cô gái trước mặt không nói không rằng, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng.

 

Lạ thật.

 

Rắn Đuôi Chuông nhíu mày, nhích đến gần xem thử. Chưa kịp thấy rõ chữ hiển thị trên điện thoại thì Thẩm Mộ Khanh đã ấn tắt.

 

Ánh mắt sắc bén của cô ấy lướt qua điện thoại, nhìn thẳng vào đôi mắt đáng thương của Thẩm Mộ Khanh.

 

“Rắn Đuôi Chuông, cô hãy nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Fred yêu cầu các cô chấp hành nhiệm vụ gì?”

 

“Ai nói cho cô biết?” Đột nhiên bị hỏi khiến Rắn Đuôi Chuông không kịp chuẩn bị.

 

Mới đầu cô ấy sửng sốt, sau đó ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, hệt như con rắn độc cắn chặt răng nhìn Thẩm Mộ Khanh chằm chặp.

 

Kể từ lúc gặp Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông vẫn luôn là một người chị hiền lành, hay nói.

 

Ngoài việc thường nói những lời đẫm máu thì tới tận hôm nay cô ấy chưa bao giờ nhìn Thẩm Mộ Khanh bằng ánh mắt đó.

 

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt đầy sát ý của đối phương khiến cô vô cùng sợ hãi.

 

Thẩm Mộ Khanh ngồi ngay đơ trên giường không dám nhúc nhích, cũng không dám liếc mắt linh tinh.

 

Cô từ từ buông cánh tay Rắn Đuôi Chuông, bối rối không biết có nên rút về hay không.

 

Thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông biết mình đã dọa cô sợ chết khiếp, bấy giờ mới giấu đi sát khí mình vô tình để lộ.

 

Cô ấy thầm hối hận tự đánh mình một quyền, biểu cảm hung ác trên khuôn mặt lập tức biến mất, lại trở về dáng vẻ hiền hoà như trước đó: “Đêm qua tôi đã lên kế hoạch cho hôm nay, nơi đầu tiên chúng ta sẽ đến là vườn bách thú Hellabrunn, sau đó đến đại lộ Maximilian đi dạo, cuối cùng đi quảng trường Marienplatz mua vải với cô…”

Bình Luận (0)
Comment