Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 59

Gladster ảo não vỗ trán mình một cái, ý cười trên khóe môi càng tươi hơn: “Quanh đi quẩn lại tôi đã quên mất chỉ huy của HX có giao tình với anh, cứ thế này thì tiếp theo chúng ta sẽ phải chờ đón tình cảnh chó cùng rứt giậu như thế nào thôi.”

 

Anh ấy nâng ly sâm panh, nhẹ nhàng cụng vào ly của Fred một cái.

 

Tiếng ly thủy tinh va vào nhau leng keng, hai người cùng uống hết ly rượu.

 

Khi Thẩm Mộ Khanh được Nicholas Dolores kéo đi thì trong lòng cô nỗi đầy lo sợ và bất an, giờ phút này cô chỉ muốn tìm Tiểu Yên hỏi cho ra lẽ.

 

“Khanh, cô không thích những thứ này sao?” Thấy cô không hứng thú cho lắm, Dolores lên tiếng hỏi: “Đừng lo lắng về giá cả, chỉ cần thứ mà cô thích thì ngài Fred đều sẽ mua cho cô thôi.”

 

Thẩm Mộ Khanh hốt hoảng xua tay, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, Dolores, bây giờ tôi không có tâm trạng để thưởng thức những món đồ trong bộ sưu tập lần này, cô có thể cùng tôi đi tìm một người không?”

 

Cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, bèn nói cho Dolores biết tình huống.

 

Cô vừa đưa ra yêu cầu thì Dolores mỉm cười dịu dàng nói: “Tất nhiên rồi, bữa tiệc đấu giá hôm nay cũng có bạn cô đến à?”

 

Thấy cô ấy gật đầu, Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười nghiêng người, nhìn về phía Tiểu Yên đứng ở vị trí trung tâm, giọng điệu bình thản nói: “Đúng là có một người bạn rất thân.”

 

Ngay lúc này, nỗi sợ hãi và chột dạ ở trong lòng Tiểu Yên đã hoàn toàn biến mất. Ngay khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh, cô ta đã tự an ủi bản thân rằng xa thế này chắc gì Thẩm Mộ Khanh đã nhìn rõ dáng vẻ của cô ta. Quả nhiên, một lát sau Thẩm Mộ Khanh cũng không tìm đến chỗ cô ta thật.

 

Điều này khiến cô ta càng thêm vững tin suy đoán kia, ngoan ngoãn đứng cạnh người đàn ông, gặp ai cũng mỉm cười nói chuyện.

 

Nụ cười đó có phần gượng gạo, tràn ngập sự lấy lòng.

 

Trái tim Thẩm Mộ Khanh nảy lên, cô cau mày cùng Dolores chậm rãi đi về phía cô ta.

 

“Tiểu Yên!”

 

Tiếng gọi Trung Quốc vang lên bên tai cô ta, cơ thể Tiểu Yên cứng đờ, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn.

 

Những người đứng xung quanh cô ta đều bị tiếng nước ngoài khó hiểu kia thu hút.

 

Chỉ thấy cô bạn gái do anh Fred dẫn theo đang đứng sóng vai với cô cả của gia tộc Nicholas là Dolores.

 

Cô gái phương Đông xinh đẹp, thướt tha đang khẽ nói gì đó.

 

Không chỉ Tiểu Yên mà ngay cả người đàn ông đứng cạnh cô ta cũng quay đầu lại nhìn vì giọng nói dịu dàng đó, đôi mắt anh ta trợn trừng.

 

Đây là lần thứ hai Duncan nhìn thấy cô nhưng anh ta thật sự cảm thấy rất bất ngờ.

 

Lần trải nghiệm đua xe trước đây hoàn toàn không tốt đẹp gì cho cam nhưng bóng hình của cô luôn hiện hữu trong đầu anh ta.

 

Mỗi đêm cô sẽ bước vào rồi gặp gỡ với anh ta trong mơ.

 

Thế nhưng dù anh ta điều tra cỡ nào thì cũng không tìm được cô, tưởng chừng giấc mơ có được cô trong tay chỉ dừng ở đây thôi.

 

Mãi cho đến một ngày anh ta lái xe đi ngang qua một trường đại học, đột nhiên bắt gặp được một gương mặt cô gái phương Đông như cô, tuổi tác cũng không chênh nhau là bao.

 

Đột nhiên trong lòng anh ta nảy ra một suy nghĩ.

 

Anh ta phải có được cô, dù chỉ là thế thân thôi cũng được.

 

Chiếc xe sang trọng vững vàng dừng lại bên cạnh Tiểu Yên - người vừa mới bị từ chối khi phỏng vấn xin việc làm.

 

Dưới ánh mắt nghi ngờ của cô ta, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Duncan lộ ra.

 

“Chào em, em có muốn làm quen với tôi không? Tôi là Duncan của gia tộc Gregory, rất hân hạnh được làm quen với em.”

 

Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời Tiểu Yên.

 

Thế tấn công mãnh liệt cùng với tiền tài danh vọng đã khiến Tiểu Yên hoa cả mắt, hoàn toàn không thể chống cự nổi. Cuối cùng, cô ta đắm chìm trong viên đạn bọc đường của anh ta.

 

Trước đây, Tiểu Yên khinh thường những cậu ấm cô chiêu dựa vào gia đình dòng họ này nhất.

 

Nhưng Duncan không giống như bọn họ, anh ta đẹp trai, lãng mạn, tình cảm và hài hước...

 

Vô số từ ngữ tốt đẹp cũng không đủ để miêu tả hình tượng của người đàn ông này trong lòng Tiểu Yên.

 

Cô ta không cần phải vì cơm áo gạo tiền mà bôn ba tìm việc khắp nơi, bị người ta đóng sập cửa vào mặt.

 

Lần đầu, Duncan cho cô ta tiền, cô ta quả quyết từ chối, cũng biểu đạt mình không cần. Nhưng thời gian lâu dần, cô ta không thể chống lại sự cám dỗ trí mạng của tiền tài nữa.

 

Cô ta tự tay nhận lấy tấm thẻ Duncan đưa cho, nhìn anh ta mỉm cười mở miệng nói: “Như thế này mới ngoan chứ.”

 

Duncan bắt đầu dẫn theo cô ta đến các buổi tiệc, tụ tập thương mại. Mỗi khi thân phận của Tiểu Yên bị hỏi đến, Duncan luôn cắt ngang lời người khác trước khi cô ta kịp mở miệng. Anh ta luôn cười xòa cho qua: “Cô ấy rất nhát gan, mọi người đừng hỏi nhiều.”

 

Duncan đã nói thế thì những người ở đó phải bỏ cuộc nhưng gương mặt phương Đông này lại khiến cho người ta nảy sinh thêm sự đề phòng.

 

Sau buổi tiệc hôm đó, Tiểu Yên vùng khỏi tay Duncan, tức giận bất bình chất vấn: “Vì sao anh không giới thiệu em với các bạn của anh? Em... Em làm mất mặt anh đến thế ư?”

 

Thế nhưng người đàn ông trước nay luôn dịu dàng, lịch thiệp lại không hề dỗ dành cô ta. Anh ta chỉ chậm rãi lấy một điếu thuốc lá, trong bóng đêm châm lửa.

 

Tàn lửa nhỏ xíu bắn lên khóe mắt Tiểu Yên, Duncan nhả một hơi khói rồi mỉm cười nói với cô ta: “Cầm tiền là đủ lắm rồi, bớt mơ mộng đến những thứ khác đi.” Nói xong, anh ta vươn tay vuốt ve sợi tóc của Tiểu Yên: “Tôi đã nói rồi, tôi thích em ngoan ngoãn.”

 

Mặc dù lúc đó Tiểu Yên muốn cho anh ta một bạt tai rồi dứt khoát rời đi. Nhưng tất cả những thứ đó cô ta chỉ dám nghĩ trong lòng, thỏa mãn lòng tự trọng nhỏ bé, yếu ớt còn sót lại. Hai chân cô ta không nghe theo lệnh, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Cô ta không thể bỏ rơi tiền, không thể từ bỏ sự tôn trọng từ những người khác, càng không thể rời bỏ người đàn ông mà cô ta thích.

 

Cuối cùng, lòng tự trọng nhỏ nhoi cũng vỡ vụn.

 

Cô ta vẫn như trước đây, không thể rời bỏ anh ta.

 

Mà giờ phút này trên buổi tiệc, cô ta đã gặp người mà cô ta không muốn gặp lại nhất, gương mặt nóng rực.

 

Lúc bị gọi tên, cô ta không thể nào tránh né nữa.

 

Tiểu Yên đành gượng cười, quay người hướng về Thẩm Mộ Khanh, miễn cưỡng nói: “Chị Khanh.”

 

Thấy hai người chào hỏi nhau, đầu Duncan như muốn bể, anh ta không tự chủ cách xa Tiểu Yên một chút.

 

Lúc này, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không cười nổi, cô biết Tiểu Yên cũng hơi gượng gạo nên dẫn theo Dolores chậm rãi đi đến.

 

Những người trước mắt thức thời nhường ra một con đường.

 

Cô đi thẳng đến trước mặt Tiểu Yên.

 

Lúc này, nỗi lòng của hai người trước mặt cô hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Tiểu Yên thì lo lắng không yên mà Duncan thì cực kỳ mừng rỡ. Sự may mắn bất ngờ rơi xuống đầu làm anh ta cảm thấy hơi ngây ngất chóng mặt.

 

Bọn họ cách nhau rất gần, trên người cô gái có mùi hương khác với người khác, chỉ ngửi một cái đã khiến anh ta mê say.

 

Không đợi Thẩm Mộ Khanh nói gì thì Duncan đã bước lên trước, cố nén cảm giác mừng như điên trong lòng, lịch thiệp nói với Thẩm Mộ Khanh: “Quý cô còn nhớ tôi không?”

 

Người đàn ông đột nhiên chen ngang khiến Thẩm Mộ Khanh, Tiểu Yên và Dolores sửng sốt.

 

Thẩm Mộ Khanh chậm rãi nhìn mặt Duncan, hơi nhíu mày lại: “Xin lỗi anh nhiều nhưng tôi không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp nhau.”

 

Nghe cô nói không nhớ, trong lòng Duncan cảm thấy hơi thất vọng nhưng vẫn cố chấp nói: “Đua xe trên con đường núi quanh co trong rừng rậm.”

Bình Luận (0)
Comment