Nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Fred, hai người kia hiểu rằng bầu không khí không ổn nên đã bước nhanh hơn về phía phòng đấu giá.
Fred cảm thấy có gì đó đang chọc vào eo mình. Đến lúc anh cúi xuống thì thấy ngón tay của Thẩm Mộ Khanh đang nghịch ngợm trên eo anh.
Khi Fred cúi đầu nhìn, Thẩm Mộ Khanh cũng vô thức ngước lên, đôi mắt hạnh trong như nước của cô lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của anh.
“Anh Gladster nói không sai mà, sao anh lại hung dữ như vậy.”
Dù nói thế nhưng trong lòng Thẩm Mộ Khanh vẫn thấy rất ngọt ngào, cô cảm nhận rõ ràng sự bảo vệ và tôn trọng từ Fred.
Lông mi dài như cánh bướm khẽ rung động, sự ngọt ngào đó như tạo nên một cơn bão mạnh mẽ quét qua trái tim anh.
Đột nhiên, Fred lại tin vào hiệu ứng cánh bướm, anh thở dài bất lực.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của cô, công khai trộm một nụ hôn.
“Thủ đoạn của các gia tộc rất phức tạp, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, tin tưởng anh là đủ.”
Thẩm Mộ Khanh hờn dỗi “hừ” một tiếng, hai má phúng phính, mặt như hoa đào, cơ thể vô thức tiến gần hơn vào Fred: “Em rất rất đáng tin cậy đó!”
Nghe được giọng nói dịu dàng của cô, Fred mới thả lỏng chân mày, đường nét cứng rắn trên khuôn mặt trở nên dịu dàng. Anh không nhịn được cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mượt của cô.
Giọng nói nhẹ nhàng như gió tháng ba, mặt trời tháng tháng sau, anh không thèm che giấu chút nào mà tiến tới: “Cảm ơn Khanh Khanh.”
Chỉ khi động tình anh mới gọi cô là Khanh Khanh, làm cô nhớ đến lúc hai người triền miên, anh thì thầm gọi Khanh Khanh bên tai cô.
Lời nói bất ngờ này làm Thẩm Mộ Khanh đứng không vững, cả người mềm oặt dựa vào Fred.
Hai gò má trắng nõn của cô ửng hồng, đôi mắt e thẹn nhưng đôi môi không giấu nổi nụ cười.
Cô ngước lên nhìn thoáng qua Fred rồi lại cúi xuống, như đóa hoa mùa xuân lay động trong gió, làm người ta xao xuyến.
Hai người cứ thế quấn quýt nhau bước vào phòng đấu giá.
Mặc dù gia tộc Gregory không ưa Fred nhưng vẫn không dám sắp xếp cho anh ngồi ở vị trí hẻo lánh.
Khi biết Fred đến, Gregory Chub lập tức bố trí hai chỗ ngồi ở phía trước bên phải của phòng đấu giá.
May sao họ lại ngồi cạnh Gladster và Dolores.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hai người được dẫn vào chỗ ngồi, bầu không khí căng thẳng cũng dịu đi phần nào.
Gia tộc Gregory là chủ nhà, ngồi ở hàng ghế trung tâm phía trước, vị trí này rất hợp lý nên không ai có thể bắt bẻ được.
Lúc này, toàn bộ đèn trong phòng đấu giá được bật sáng, căn phòng lớn trở nên lộng lẫy, rực rỡ.
Những tiếng ồn ào ban đầu trong phòng đấu giá lập tức im bặt, tấm màn trên sân khấu từ từ được kéo ra từng lớp một.
Theo tiếng bước chân rõ ràng vang lên, một cô gái ngoại quốc mặc váy đỏ, dáng vẻ quyến rũ bước lên sân khấu, quả là đẹp muôn phần.
Cô ấy chậm rãi dừng lại trước cái bàn phía trên bên trái, đặt một tay lên ngực, hơi cúi đầu chào trước các vị khách quý, đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng Đức cứng nhắc nhưng qua miệng cô ấy lại trở nên trong trẻo và quyến rũ.
“Chào mừng các vị khách quý đến với buổi đấu giá hôm nay. Tôi là Daisy, người điều hành chính của buổi đấu giá Tanya.”
Cái tên Daisy ở trong giới đấu giá tại Đức đã rất nổi tiếng. Ngay khi cô ấy dứt lời, dưới khán đài bắt đầu râm ran những tiếng xì xào bàn tán.
Như thể rất hưởng thụ sự bàn tán của mọi người, đôi môi đỏ mọng của Daisy hơi cong lên, hào phóng cười một tiếng: “Tôi sẽ không nói nhiều, xin mời quý vị cùng chiêm ngưỡng món đồ đầu tiên.”
Vừa dứt lời, một nhân viên phục vụ đã mang một khay phủ vải nhung đỏ cẩn thận bước lên sân khấu, đặt nó ở vị trí trung tâm.
Daisy bước lên, rời khỏi bàn, đi đến giữa sân khấu. Vừa nói, cô ấy vừa nắm lấy góc của tấm vải nhung đỏ, kéo lên.
“Đây là đôi bông tai được chế tác bởi bậc thầy người Ý, Morton, với viên kim cương xanh lam hình quả lê 2.85 carat.”
Khi lớp vải nhung được kéo lên, đôi bông tai kim cương xanh lam lấp lánh hiện ra trước mắt mọi người.
“Chắc hẳn quý vị đều biết, thầy Morton đã không còn chế tác trang sức nữa, hơn nữa đôi bông tai này là tác phẩm cuối cùng mà ông ấy ủy thác chúng tôi đấu giá, đủ để thấy sự quý giá của nó.”
Daisy trao tấm vải nhung cho nhân viên phục vụ, bước trở lại bàn, cầm chiếc búa nhỏ bằng bạc gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ: “Giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ, mỗi lần tăng giá không dưới 100 nghìn đô la Mỹ, đấu giá bắt đầu.”
“1 triệu 100 nghìn đô la Mỹ!”
“1 triệu 200 nghìn đô la Mỹ!”
“1 triệu 300 nghìn đô la Mỹ!”
…
Từ lúc món đồ xuất hiện, những quý bà danh giá dưới khán đài đã nóng lòng chờ đợi, đến khi đấu giá bắt đầu thì lần lượt giơ những tấm bảng có số hiệu.
“Em thích không?”
Thẩm Mộ Khanh đang chăm chú theo dõi thì cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, giọng nói trong trẻo, hờ hững của Fred vang lên bên tai.
Anh không hề quan tâm đến tiền bạc, chỉ quan tâm đến việc cô có thích hay không.
Thẩm Mộ Khanh không mấy hứng thú với đôi hoa tai này, cô nhìn lại một lần nữa rồi lắc đầu: “Đẹp thì đẹp đấy nhưng màu sắc quá sặc sỡ, nếu như kết hợp với sườn xám lại giống như giọng khách át giọng chủ.”
Thẩm Mộ Khanh có tài năng và thành tựu trong việc phối đồ và thiết kế, chỉ cần nhìn một cái, cô đã có thể kết hợp trang sức với chiếc sườn xám của mình.
Fred gật đầu, cơ thể cường tráng của anh tiến lại gần cô một chút: “Ở sảnh chính em có ưng ý cái gì không?”
Vừa rồi Thẩm Mộ Khanh chỉ lo tìm Tiểu Yên, chẳng mấy chú ý đến các hiện vật, nghe thấy Fred đột nhiên hỏi vậy, cô chỉ lè lưỡi một cách tinh nghịch: “Cứ xem tiếp đi, mới chỉ là món đầu tiên mà thôi.”
Nhìn những người phụ nữ giàu có tranh giành nhau, Thẩm Mộ Khanh cũng cảm thấy hứng thú. Thời gian trôi qua rất nhanh, món đầu tiên là một đôi hoa tai kim cương màu xanh lam được một cô cả của gia tộc nào đó mua với giá 2 triệu đô la Mỹ.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, giữa chừng họ lại bán đi một bình sứ Thanh Hoa thời nhà Thanh, một chuỗi ngọc trai từ bộ sưu tập của nữ hoàng Anh đời trước, một chiếc vòng ngọc, và một bức tranh của Daniel Moore Fzekhaz.
Sự xuất hiện của cổ vật Trung Quốc lại khiến Thẩm Mộ Khanh hứng thú thế nhưng dưới sự thúc giục liên tục của Fred, cô vẫn bình tĩnh lắc đầu.
Cô không có cảm giác nhiều với những món đồ trang trí này, trong lòng chỉ mong chờ chiếc vòng cổ mà Fred và Dolores đã nhắc đến.
Cuối cùng, sau khi từng món đồ một được mang xuống sân khấu, Daisy lại một lần nữa bước vào giữa sân khấu: “Thưa các vị, món đồ tiếp theo là vật phẩm đặc biệt của buổi tối nay và tôi sẽ đích thân mang nó ra.”