Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 66

Đôi mắt ấy vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn khiến người ta như rơi vào hố băng. 

 

Trong nháy mắt, Duncan cảm thấy lạnh sống lưng, giống như người đàn ông như ma quỷ kia đã phanh thây anh ta bằng ánh mắt đó. 

 

“Em yêu à” Đột nhiên, Fred lên tiếng.

 

“Dạ?” Thẩm Mộ Khanh dựa vào ngực anh chờ kết quả cuối cùng, bỗng nhiên nghe anh gọi nên cô khẽ khàng trả lời ngay, âm thanh ngọt ngào này cứ như tiếng mèo lười biếng kêu. 

 

Fred rũ đôi mắt xanh xuống nhìn cô cười: “Đối mặt với những người khao khát đồ của người khác, em nghĩ anh sẽ làm gì?”

 

Thẩm Mộ Khanh thật sự không biết nên chỉ lắc đầu, tóc cô cọ cọ vào trong lòng ngực anh khiến vài sợi tóc nghịch ngợm vểnh ra. 

 

Đến khi Fred vén tóc cô ra sau tai, Thẩm Mộ Khanh mới lên tiếng: “Cảnh cáo anh ta hả?”

 

Đối với đáp án vô thưởng vô phạt này, Fred không vừa lòng, lắc đầu: “Không, anh còn móc mắt anh ta nữa.”

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn ngơ ngẩn, đôi mày thanh tú cau lại, cô không hiểu tại sao đột nhiên Fred lại hỏi vấn đề này. 

 

Khi cô sắp hỏi đến trọng điểm thì Fred đã ôm lấy eo cô, ôm cô vào ngực anh. 

 

Bây giờ, ánh mắt anh lộ vẻ kiêu căng nhìn về phía Duncan đang quan sát nãy giờ. 

 

“Cục cưng à, cứ coi như anh đang nói lung tung đi.”

 

“Fred Keith...”

 

Với anh ta mà nói, người đàn ông bên đó quá quyền lực, là kiểu người mà anh ta không dám động tới. Duncan không cam tâm, chỉ có thể gằn giọng gọi tên Fred Keith, chứ không thể làm gì.

 

“Năm mươi mốt triệu đô la Mỹ lần đầu tiên!”

 

“Năm mươi mốt triệu đô la Mỹ lần thứ hai!”

 

“Năm mươi mốt triệu đô la Mỹ lần thứ …!!!”

 

Daisy đứng trên đài, cô ấy đã cầm búa đưa lên cao, cô ấy nở một nụ cười thật tươi. 

 

Mức giá cao hơn cô ấy tưởng tượng, phần trăm hoa hồng cũng tăng nhiều hơn. 

 

Đến khi chiếc búa bạc sắp gõ xuống, khi Daisy chuẩn bị hô thành giao thì gần cửa lớn của phòng đấu giá truyền đến một giọng nam, làm kết quả thay đổi. 

 

“Ngài Fred, sáu mươi triệu đô la Mỹ.”

 

Câu nói mà Daisy sắp thốt ra lại bị nghẹn trở lại, cô ấy kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa. 

 

Người đàn ông này đã phá vỡ bầu không khí hồi hộp kia khiến buổi đấu giá trở nên yên tĩnh. Mọi người đều quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra. 

 

Lúc này, Bach đang đứng ở cửa, tay cầm bảng và đưa lên cao với vẻ mặt lạnh lùng, ngó lơ tất cả mọi người, giống như anh ta không phải là người vừa lên tiếng.  

 

Bach chậm rãi tiến lên trước ánh mắt của mọi người. 

 

“Sáu mươi triệu đô la Mỹ lần đầu tiên!”

 

Lúc này Daisy gần như nín thở, là một người điều hành đấu giá chuyên nghiệp. Cô ấy cố gắng điều chỉnh cảm xúc và tuyên bố giá một lần nữa.  

 

“Cô Eve, sao cô lại không đấu giá nữa, nhìn thái độ của cô lúc nãy tôi còn tưởng cô rất thích vòng cổ này chứ.” Khi Duncan vừa nhìn thấy Bach thì nghĩ ngay đến Fred, lúc này anh ta chỉ có thể nói móc người gây hấn với mình - Finn Eve. 

 

Nhưng cô gái ban nãy vốn tràn đầy sức chiến đấu thì giờ lại thong thả nhún vai, nghiêng đầu nhìn Duncan với vẻ mặt vô tội: “Nhưng làm sao đây? Cậu Duncan, đột nhiên tôi lại không thích chiếc vòng cổ này nữa rồi.”

 

Finn Eve không hô giá nữa, đơn giản là cô ấy muốn kiếm chuyện với Duncan một chút. 

 

Khi cha cô ấy vừa bước chân vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cô ấy vẫn còn nhớ rõ rằng mấy lão già của gia tộc Gregory luôn ngáng chân cha cô ấy. 

 

Bây giờ nhìn dáng vẻ tức giận nhưng không thể phát tiết của Duncan lại khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm, vô cùng sảng khoái. 

 

“Sáu mươi triệu đô la Mỹ lần thứ nhất!”

 

“Sáu mươi triệu đô la Mỹ lần thứ hai!”

 

“Sáu mươi triệu đô la Mỹ lần thứ ba!”

 

“Chốt!!!” Chiếc búa đập vào đài gỗ. 

 

Sau khi nói xong câu này, Daisy đưa tay về phía Bach: “Chiếc vòng cổ nổi bật và hiếm có “Nụ hôn của đấng cứu thế” đã được vị khách số 94 giành lấy!”

 

Đã có kết quả cuối cùng. Vốn dĩ mọi người phải trầm trồ với mức giá này, nhưng khi nhìn thấy người nhận được là Bach ở bên cạnh Fred thì họ cũng thấy không có gì kì lạ. 

 

Fred hoàn toàn có tư cách đó.

 

Thẩm Mộ Khanh nhìn Bach đột nhiên xuất hiện thì lập tức lui ra khỏi ngực Fred.  

 

Hai tay cô chống lên ghế, nhìn sang người đàn ông kiêu ngạo trước mặt: “Anh… Anh... Anh bảo Bach giành lấy sao?”

 

Thật ra đáp án đã bày ra trước mắt nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn thấy khiếp sợ, cô muốn chính miệng Fred trả lời. 

 

Người đàn ông trước mặt nâng tay chạm vào mặt Thẩm Mộ Khanh, hơi thở anh sát lại gần, cả người anh đột nhiên tiến sát vào cô. 

 

“Thích không?”

 

Cuối cùng, anh cũng hỏi Thẩm Mộ Khanh về thái độ của cô với món đồ cổ này. 

 

Mặc dù Thẩm Mộ Khanh rất thích cái vòng cổ này nhưng mức giá kinh người kia đã dọa cô bỏ cuộc, cô cũng chuẩn bị tâm lý không tham gia đấu giá. 

 

Được nhìn thấy diện mạo của nó một lần thì cô cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa.  

 

Fred vẫn không tham gia đấu giá món này nên cô cũng không để ý nhiều. 

 

Cô chỉ nghĩ anh không thích mấy thứ này, cô không hề ngờ tới Fred lại ra tay vào thời khắc cuối cùng. 

 

Bộ dáng ngơ ngác của cô làm cho Fred cười khẽ. Anh cũng không chê phiền mà nói: “Anh nghĩ em sẽ thích.”

 

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh vô thức hiện lên một cảm giác vui sướng mãnh liệt và cảm giác mơ hồ. 

 

Chiếc vòng cổ với giá cả trên trời này… Người cuối cùng giành được lại là cô? 

 

Đôi môi đỏ mọng cong lên, tay chân Thẩm Mộ Khanh không còn tuân theo điều khiển của bộ não, khuôn mặt đỏ ửng. Cảm giác phấn khích xông thẳng lên đỉnh đầu cô. 

 

Cô nở nụ cười rạng rỡ nhất rồi vươn đôi tay nhỏ nhắn lên và ôm lấy cổ Fred. 

 

Đôi môi đỏ mọng ghé lại gần rồi lập tức hôn một cái lên gò má anh. Ngay khi vừa chạm vào anh thì cảm giác mềm mại và mùi hương kia đã lập tức tan biến. 

 

Anh như đang chìm vào đôi mắt sáng rực, lấp lánh và trong veo như mặt nước kia. 

 

Hai má của thiếu nữ trông rất rạng rỡ, mắt hạnh cong cong. Vì kích động mà hàng mi dài của cô run run, khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu kiều và xinh đẹp tựa hoa đào kề sát vào anh: “Thích lắm! Em thích quá đi mất!”

 

Fred nghe thấy cô nói hai chữ “thích” liên tiếp kia rồi lại nhìn bộ dáng vui vẻ của cô gái khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn. 

 

May mắn lúc đầu anh để Bach luôn dõi theo tung tích của chiếc vòng cổ này. 

 

Không ngờ rằng nó lại bị gia tộc Gregory giành được, chính vì vậy mà hôm nay anh mới dẫn Thẩm Mộ Khanh đến buổi đấu giá. 

 

Mặc dù rất nhàm chán nhưng đến khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô thì tất cả nhàm chán đều tan đi. Đối với Fred mà nói những thứ đó mới gọi là giao dịch có lời. 

 

Đôi mắt xanh tĩnh lặng của anh ánh lên vẻ ham muốn nhàn nhạt, đầu lưỡi hưng phấn không nhịn được mà liếm qua răng cấm. 

 

Trong lúc hai người đang nhìn nhau đắm đuối thì một bóng dáng màu đỏ chậm rãi đi về phía họ.

 

Người đó chào hỏi Dolores và Gladster ở bên cạnh hai người trước rồi nói: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp, cuộc thi đấu cưỡi ngựa lần trước chúng ta còn chưa phân thắng bại đó.”

Bình Luận (0)
Comment