Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 86

Cho đến khi cửa xe được đóng lại và chiếc xe đậu trước sân chầm chầm rời khỏi cửa lớn, đám người sững sờ mới từ từ phục hồi tinh thần, không nhìn nữa, lẳng lặng lắc đầu.

 

Không thể không nói cả nhà Noel to gan quá…

 

Ban đầu gia tộc Nicholas có thể đứng vững gót chân tại Munich là nhờ Fred Keith trợ giúp, giờ bọn họ liều mạng muốn chen chân vào Berlin, trở thành đối thủ cạnh tranh của Fred.

 

Hơn nữa với khả năng của Noel, họ không tin rằng sau lưng Noel không có sự giúp đỡ của những người khác.

 

Giờ ngoài những gia tộc lớn ở Berlin mới đủ sức khiêu chiến với gia tộc Fred ra thì chỉ còn mỗi chó nhà có tang - Fred Nick.

 

Mọi người nghe Donald nói thế thì lông tơ đều dựng đứng cả lên, Fred Keith đích thân đến nơi này đồng nghĩa với việc cảnh cáo công khai, hoàn toàn không giấu giếm gì cả.

 

Hai chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên tảng đá lớn ở cách đó không xa, lặng lẽ quan sát mọi chuyện, sự mỉa mai trên gương mặt ngày càng nhiều hơn.

 

“Ngu quá thể.”

 

Chàng trai lớn tuổi hơn mỉm cười lắc đầu, suýt nữa anh ta đã nôn mửa trước cách làm ghê tởm của cả nhà Noel.

 

Chàng trai còn lại ngồi bên cạnh anh ta nghe anh trai của mình nói thế bèn phụ họa theo: “Đúng là ngu thật, bọn họ dám liên hệ với Fred Nick khi ở Munich, chỉ việc này thôi cũng đủ khiến họ chết cả trăm lần.”

 

Chàng trai với đôi mắt nôi khẽ chớp, nhàm chán khẽ nhìn sang người ngồi trên tảng đá bên cạnh: “Anh nói xem, gia tộc Fred có đáng sợ như lời đồn không?”

 

“Xavier, em còn nhớ thần thoại Hy Lạp mà cha đã kể cho chúng ta nghe khi còn bé không?” Chàng trai ngồi ngay ngắn đột ngột quay đầu lại, nói với anh chàng bắt đầu chợp mắt bên kia.

 

“Tất nhiên, đây là ký ức cuối cùng mà cha để lại trên thế giới này, làm sao em có thể quên được?”

 

“Fred Keith… Còn đáng sợ hơn nhân vật Satan nữa.” Leo nói rất chậm, sau đó nhẹ nhàng bật cười.

 

Xavier vốn đã nhắm mắt lại bỗng mở bừng mắt ra, lẳng lặng nhìn chàng trai đang cười khẽ: “Anh à…”

 

“Nhưng anh muốn xem trên đời này có thanh kiếm nào của Perseus có thể chặt đứt đầu ngài ấy hay không.”

 

Vừa dứt lời, Xavier đã nhào tới ngay lập tức, sau đó còn bịt kín miệng anh ta lại, hai mắt híp lại, khẽ quát lên: “Anh điên rồi à? Anh dám nói những lời như thế?”

 

Leo vẫn cười tiếp, tròng mắt nhìn bàn tay đang che môi mình kia rồi nhíu mày, kéo bàn tay đó xuống.

 

“Lỡ đâu chuyện đó có thật thì sao? Suy cho cùng hai anh em chúng ta sẽ không còn chỗ dung thân ở gia tộc Nicholas, vậy tại sao chúng ta không thử một lần.”

 

Xavier thấy anh trai mình có vẻ điên cuồng, bất chấp mọi thứ bèn lên tiếng cảnh cáo: “Cha chỉ hy vọng hai chúng ta bình an sống sót, vì vậy chúng ta đừng nhúng tay vào những vũng nước đục khác.”

 

Dứt lời, cậu ta bèn đứng dậy trên tảng đá, kéo tay Leo: “Quay về đi, nơi này không có gì hay để xem cả.”

 

Thấy Leo không phản ứng gì, Xavier bèn đi trước một bước. Có điều vào lúc cậu ta vừa xoay người, biểu cảm trên gương mặt cậu ta như đang đấu tranh về điều gì đó.

 

Xavier cắn chặt môi dưới, siết chặt đôi tay, mãi không dứt ra được.

 

Cuối cùng cậu ta buông lỏng hai nắm tay, từ từ đi xa ra.

 

Không ai biết được cuộc đối thoại đã diễn ra ở nơi này, hai anh em của gia tộc Nicholas không có gì nổi bật nên không ai để ý đến họ, dù họ có nói những lời bất kính và đáng sợ ấy thì cũng chẳng có ma nào nghe cả.

 

Vừa mới đi vào nhà chính, phản ứng của Thẩm Mộ Khanh không có quá nhiều ngạc nhiên nữa.

 

Sau khi tận mắt thấy cách trang trí ở Thâm Hải Di Châu và trang viên ra, lúc này Thẩm Mộ Khanh không hề rung động trước cách bài trí và trang hoàng của nhà Nicholas nữa.

 

Dolores kéo tay cô đi xuyên qua sảnh, sau đó đến trước bậc thang.

 

Hai người mới đi được nửa đường, Dolores bỗng nhớ ra một chuyện, sau đó nhẹ nhàng nói với quý bà đứng trong sảnh tiệc: “Bà Nancy, phiền bà chuẩn bị cho tôi hai ly nước trái cây nhé.”

 

“Không phiền gì đâu, thưa cô.”

 

Sau khi Nancy trả lời, Dolores mới hài lòng bật cười, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh: “Tôi dẫn cô lên xem phòng tôi trước tiên, bên trong còn có khoảnh sân nhỏ, chúng ta có thể ở đó nói chuyện phiếm với nhau.”

 

Dolores rất vui vẻ, từ nhỏ mối quan hệ giữa cô ấy với các anh chị em trong gia tộc không tốt cho lắm, Thẩm Mộ Khanh là người bạn đầu tiên mà cô ấy dẫn về nhà.

 

“Dolores thân yêu, tôi còn một điều nho nhỏ mong cô đồng ý.” Thẩm Mộ Khanh mỉm cười gian trá, khẽ siết chặt tay bị Dolores nắm.

 

Trước ánh mắt tò mò của Dolores, Thẩm Mộ Khanh khẽ cong môi, chớp đôi mắt hạnh rồi bảo: “Có thể lấy cho tôi một ít bánh kem được không?”

 

“Cô muốn nhiều hay ít đều được hết.” Làm sao Dolores không nhận ra giọng điệu trêu chọc của cô chứ, dáng vẻ thân mật và gần gũi này khiến cô ấy cười càng tươi hơn.

 

Dolores dẫn đầu tăng tốc, xuyên qua hành lang lầu hai dài đằng đẵng và đi đến tận cuối cùng, căn phòng ở cuối hoàn toàn khác biệt với những căn phòng còn lại.

 

Cánh cửa nặng nề với lối trang trí hoa lệ được đẩy ra, Thẩm Mộ Khanh lẳng lặng quan sát căn phòng của Dolores.

 

Nó dịu dàng y hệt con người cô ấy nhưng cũng không mất đi nét quả cảm và hào phóng.

 

Một mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào mũi, Thẩm Mộ Khanh bỗng trở nên hoảng hốt, bỗng nhiên tấm rèm che ở cuối phòng đã bị ai đó kéo ra.

 

Ánh mắt xông vào phòng, từng ngóc ngách trong phòng đều sáng bừng cả lên. Thẩm Mộ Khanh thoáng nghiêng đầu, đúng lúc thấy Dolores đứng ngoài ban công, mỉm cười với cô: “Khanh, mau đến đây nào.”

 

Thẩm Mộ Khanh bỗng cảm thấy mình vô cùng may mắn, ngoài gặp được Fred ra, cô còn có những người bạn như Rắn Đuôi Chuông và Dolores, họ đều là kho báu quý giá nhất của cô.

 

Đôi mắt cô cong cong, khẽ gật đầu, cất bước đến gần cô ấy.

 

Gió mát rười rượi thổi qua, khoảnh sân này rất lớn, giữa sân còn đặt một cái bàn trắng nhỏ mang đậm hơi thở Châu Âu, một chiếc ô che nắng cực to bao trùm ở trên.

 

Tất cả ánh sáng rọi đến đều bị chặn lại ở ngoài, tạo thành một vùng râm mát nhỏ xuất hiện trước mặt bạn.

 

Cô ngồi trên ghế, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài sân, phía dưới là một bồn hoa to lớn, đủ loại hoa cỏ chập chờn lắc lư trong gió nhẹ.

 

Dolores lớn lên trong tình yêu thường và cưng chiều vô bờ bến của gia chủ Nicholas, Thẩm Mộ Khanh chưa từng nghi ngờ điều này.

 

“Khanh à, cô thích không?”

 

Dolores thấy Thẩm Mộ Khanh ngắm vườn hoa đến độ ngẩn ngơ bèn bật cười thành tiếng, sau đó ngồi xuống rồi hỏi cô.

 

Thẩm Mộ Khanh nghe vậy bèn bất giác gật đầu: “Tất nhiên là thích, nơi này đẹp quá, Dolores à.”

 

Cô nghiêng đầu, cuối cùng tròng mắt cũng để lộ vẻ choáng ngợp vì vẻ đẹp nơi này, tầm nhìn toàn cảnh từ trên cao xuống dưới vô cùng hoàn mỹ.

 

Ở trang viên cũng có một vườn hoa, tuy Charlotte luôn chăm sóc nó tận tâm nhưng nó vẫn thiếu thiếu cái gì đó.

 

Bây giờ cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng biết nó thiếu cái gì, đó là sự tự do liên tục lay động trước ngọn gió từ trên núi.

 

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Khanh bèn cụp mắt xuống, cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại từ này.

Bình Luận (0)
Comment