Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 99

Thẩm Mộ Khanh thấy bà ấy nhìn đến nỗi ngây người thì không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà Pearson, bây giờ bà muốn thử luôn không?”

 

Người nóng lòng không chỉ có mình Thẩm Mộ Khanh mà còn có cả chủ của bộ sườn xám này.

 

Bà ấy cong môi, vẻ tán thưởng trong mắt càng lộ rõ hơn, bà ấy khẽ gật đầu: “Xin lỗi cô Thẩm, tôi có chút thất lễ nhưng chiếc sườn xám này quả thật là quá đẹp.”

 

Bà ấy đã qua tuổi thiếu nữ mộng mơ, màu sắc này là lựa chọn hàng đầu trong lòng bà ấy.

 

Lúc nhận lấy chiếc sườn xám từ trong tay Thẩm Mộ Khanh, bà ấy ngay lập tức lên phòng ngủ lầu hai để thử đồ.

 

Lúc đi lên, bà ấy còn đuổi hai đứa nhóc đang đứng chỗ lan can cầu thang lén nhìn Thẩm Mộ Khanh xuống dưới.

 

Trong lúc đợi bà Pearson xuống, Thẩm Mộ Khanh lại bị hai thằng nhóc đáng yêu nhà Pearson quấn lấy.

 

Bàn tay nhỏ mềm mại, ấm áp giống như không có xương, nắm trong tay giống như đang cầm một bảo bối làm ấm tay.

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh vui vẻ nắm tay mình, hai đứa nhóc này cũng mạnh dạn hơn, tranh nhau chui vào lòng Thẩm Mộ Khanh.

 

“Em là anh trai Pearson Lauren, đây là em trai Pearson Klaus của em.”

 

Trẻ con ở tuổi này lúc nào cũng rất bạo dạn, lúc đối mặt với Thẩm Mộ Khanh, sự bạo dạn này cũng cao đến ngút trời.

 

Chẳng mấy chốc bà Pearson đã thay quần áo xong, trong khoảng thời gian này Thẩm Mộ Khanh chỉ hận không thể chém mình thành hai nửa.

 

Một nửa cùng anh trai đi xem tác phẩm hội họa tuyệt đỉnh mà cậu bé nhắc tới, một nửa còn lại thì cùng em trai đi xem con thỏ mập ú cậu bé nuôi.

 

Tất nhiên, bản thân Thẩm Mộ Khanh cũng đắm chìm trong sự vui vẻ này, bây giờ trong lòng cô tràn ngập tình yêu, lúc nhìn thấy hai đứa trẻ này ríu rít xung quanh mình, dường như cả người cô được ngâm trong hũ mật, trông vô cùng dịu dàng.

 

Hai tay không ở không lúc nào, cả hai đều bị hai đứa bé này nắm lấy, lôi kéo cô đi với hai đứa, đúng lúc này có tiếng động phát ra từ trên lầu.

 

Mọi người ở dưới lầu ngay lập tức nhìn vào người phụ nữ đang chầm chậm đi từ trên cầu thang xuống.

 

Mái tóc dài màu nâu xõa tung trên vai, dưới chiếc sườn xám màu xanh sẫm, làn da vốn dĩ đã trắng của bà ấy lại càng trắng hơn, đến nỗi gần như trong suốt.

 

Mặc dù bà Pearson đã U40 nhưng sắc đẹp vẫn được chăm sóc và bảo dưỡng rất tốt, dáng người nở nang, đường cong lả lướt.

 

Khuôn mặt người nước ngoài kết hợp với sự quyến rũ của phương đông tạo ra một sự va chạm kỳ lạ.

 

Chiếc sườn xám này bó sát vào người, rất hiểm người có thể có hành động và dáng người phù hợp để mặc chiếc sườn xám này.

 

Lúc bà Pearson vừa xuống lầu, hai đứa bé đang nắm tay Thẩm Mộ Khanh lập tức buông tay cô ra, một đứa trái một đứa phải ôm lấy bà Pearson, sau đó chúng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nói.

 

“Mẹ xinh quá đi.”

 

Sau khi nghe hàng loạt lời khen, bà Pearson nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

 

Bà ấy bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Thẩm Mộ Khanh và anh Pearson đang nhìn mình, bà ấy càng cười tươi hơn: “Trông có đẹp không?”

 

Đây là câu hỏi mà mỗi một người phụ nữ dù có bao nhiêu tuổi cũng có thể hỏi.

 

Thẩm Mộ Khanh không lên tiếng nói gì, đúng như cô đoán, chỗ ghế sofa đằng sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

 

“Trông rất đẹp, anh điên đảo vì em mất thôi.”

 

Từ trước đến nay người nước ngoài không hề ngại thổ lộ tình yêu với bất kỳ ai, cho dù có mặt Thẩm Mộ Khanh ở đây thì vợ chồng Pearson vẫn có thể bày tỏ tình yêu rất tự nhiên.

 

Lời khen đầu tiên tất nhiên phải để cho anh Pearson nói.

 

Bà Pearson thẹn thùng cười một tiếng, sau đó thấp thỏm nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh, sau khi thấy Thẩm Mộ Khanh gật đầu, bà ấy đã hoàn toàn yên tâm.

 

Sau một quãng thời gian dài như vậy, đây là cuộc mua bán đầu tiên kết thúc thuận lợi và suôn sẻ với việc tất cả mọi người đều hài lòng về kết quả của sản phẩm.

 

Sau khi trả tiền, bà Pearson muốn giữ Thẩm Mộ Khanh lại ăn cơm nhưng xe của trang viên Nại Hà đã đến cửa biệt thự, là xe Fred Keith điều tới đón cô.

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh tỏ ra hết sức áy náy, bà Pearson đành phải từ bỏ, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Thẩm Mộ Khanh: “Hi vọng lần tới tôi sẽ có cơ hội có thể may thêm mấy bộ sườn xám nữa ở chỗ cô.”

 

Câu nói này đã thể hiện bà Pearson vô cùng hài lòng và yêu thích chiếc sườn xám này, sự chân thành trong mắt bà Pearson khiến Thẩm Mộ Khanh vui mừng không thôi, cô trả tay nắm tay bà Pearson.

 

“Dĩ nhiên có thể rồi, bà Pearson đây chính là khách hàng đầu tiên của tôi, cửa hàng của tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ bà.”

 

Nói chuyện chưa được vài câu, Thẩm Mộ Khanh đã ngồi lên xe do Fred Keith cử đến trong ánh mắt đầy lưu luyến của gia đình Pearson.

 

Sau khi ngồi vào xe, cô lấy điện thoại ra, thấy trong tài khoản ngân hàng ngoại trừ một triệu đô la Mỹ do rắn đuôi chuông giành được cho cô hồi trước thì còn có thêm năm mươi ngàn Euro.

 

Cô sửng sốt trong chốc lát, mức giá này đã cao hơn mức giá cô đã báo rất nhiều, cô có lẽ bà Pearson đã trả thêm cho mình.

 

Thẩm Mộ Khanh bỗng nhiên cười một tiếng, cô không có ý định trả lại số tiền kia.

 

Gia tộc Pearson không thiếu chút tiền đó, khoản tiền này là hành động thể hiện lòng cảm ơn, cũng như lời mời làm bạn với Thẩm Mộ Khanh.

 

Cô vui vẻ nhận lấy, gia đình có thể nuôi dạy ra hai đứa trẻ đáng yêu ngây thơ như vậy, nói gì thì nói cũng sẽ không quá tệ.

 

Đối với Thẩm Mộ Khanh mà nói, khoản tiền này là khoản tiền đầu tiên thực sự.

 

Trong lúc vô thức, cô đã bắt đầu nghĩ xem nên sử dụng số tiền kia như thế nào, cô định mua một món quà nhỏ cho Fred Keith.

 

Xe chạy băng băng trên con đường đèn sáng trưng, Thẩm Mộ Khanh ngắm nhìn những cửa hàng sầm uất trên phố, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, lên tiếng nói với tài xế lái xe: “Có thể dừng xe ven đường không?”

 

Với Thẩm Mộ Khanh mà nói, không có gì không thể.

 

Sau khi nhận được lệnh của cô, tài xế nhanh chóng dừng xe sát ven đường, thấy Thẩm Mộ Khanh xuống xe, tài xế lập tức nhắc nhở: “Cô Thẩm, tôi đợi cô ở đây.”

 

Thẩm Mộ Khanh gật đầu cười, đóng cửa xe lại, đi ngược hướng gió về phía cửa hàng trên phố, những cơn gió thổi tung mái tóc cô.

 

Cao ốc sáng như ban ngày như hai thế giới với ngọn đèn đường mờ tối, vừa đi vào trong cao ốc, mọi thứ trong mắt cô đều sáng rực lên.

 

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh thầm nghĩ, quà tặng cho đàn ông, chẳng qua chỉ là cà vạt, khuy măng sét, nước hoa…

 

Thẩm Mộ Khanh là người chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, cô không hề cảm thấy hứng thú với mấy món quà này.

 

Những món quà này Fred Keith đều đã có đủ hết, thậm chí tất cả đều là hàng xa xỉ được đặt làm riêng, cô lè lưỡi nghĩ tốt hơn hết mình nên quên những suy nghĩ này đi.

 

Cô xách túi nghiêm túc dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, do mải nhìn những sản phẩm tinh xảo trong tủ kính nên Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không để ý đường đi mà đâm vào hai người khác.

 

Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt người đó thoáng qua vẻ kinh ngạc trong chốc lát, người đàn ông bỗng nhiên giơ tay lên dụi mắt một cái, dường như không thể tin được lại gặp Thẩm Mộ Khanh ở đây.

 

Lúc Thẩm Mộ Khanh quay đầu lại, người đàn ông đó nhanh chóng kéo người phụ nữ bên cạnh mình vào một cửa hàng chuyên bán túi hiệu.

 

Người đàn ông đó kéo rất mạnh, hoàn toàn không coi người phụ nữ bên cạnh là người.

 

Tiểu Yên bỗng nhiên bị kéo đi, nụ cười trên mặt như bị đóng băng, sau khi loạng choạng sắp ngã thì cô ta cũng đứng vững được: “Anh làm gì đấy?!”

 

Cô ta ngước mắt lên nói, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự mệt mỏi trong mắt cô ta, mắt Tiểu Yên đầy tơ máu, vùng dưới mắt còn có một quầng thâm khiến cô ta trông già hơn mười tuổi.

 

Ai có thể ngờ đây là cô sinh viên Tiểu Yên mới mười chín tuổi chứ.

 

“Con đĩ này, ban đầu cô đã đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi liên lạc với Thẩm Mộ Khanh, sao đến bây giờ vẫn không có tin tức nào hả?”

 

Khuôn mặt Duncan cau lại, nhe răng trợn mắt nhìn Tiểu Yên.

Bình Luận (0)
Comment