Chiếm Núi Làm Vua

Chương 22


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Uesugi một lần nữa bước ra khỏi phòng trong sự hổ thẹn, ngoài sự thất vọng, cậu ta còn rất khó chịu bởi sự cứng đầu của Ngu Côn Sơn. 
Nếu thay bằng người khác, tra tấn hành hạ sẽ buộc phải khuất phục thôi, nhưng Trung tướng Yumei chỉ huy sư đoàn 18 lại rất hứng thú với y, và cả y không phải là người cuồng tín chống Nhật nên đã hạ lệnh cho cậu ta phải thuyết phục y về phe mình, trong lúc đó không được dùng những biện pháp quá đáng, trước hết phải đưa người về tổng bộ an toàn.
Mềm không được mà cứng cũng không, thấy nhiệm vụ vô vọng, Uesugi không khỏi lo lắng, liên tục bị khinh thường, mắng mỏ khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ và bực bội.
Thật sự muốn tên đàn ông kiêu ngạo này phải chịu khổ hình mà… Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, nhanh chóng bị chút kiên nhẫn còn sót lại đè chặt.

Nếu chút kiên nhẫn này cuối cùng cũng tiêu tán đi mất, sau đó thế nào cậu ta cũng không muốn tưởng tượng..
“Uesugi-san đang lo lắng gì à?”
Uesugi quay lại, đối diện là bộ mặt ngựa gầy trơ xương nhàm chán của Sakamoto Togawa.
Đội quân do Sakamoto chỉ huy đã nhân cơ hội xâm nhập và chiếm trọn huyện Ninh Thứ trong khi Canh Lệ Mẫn đang đánh nhau túi bụi với ba sư đoàn của Cứu quốc quân.

Chúng đóng quân tại ngoại tỉnh, coi đây là căn cứ địa chuẩn bị đánh chiếm ra xa hơn.

Uesugi có thể bắt cóc Ngu Côn Sơn và lái xe ra khỏi tỉnh là nhờ hỗ trợ của hắn.
Đội trưởng mang quân hàm trung tá này luôn tự cảm thấy bản thân vượt trội nên ít khi nào tỏ thái độ gay gắt với đồng nghiệp tốt nghiệp học viện quân sự, và khá lịch sự với Uesugi.

Có lẽ vì thấy cậu ta cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nên cũng không định tự bôi nhọ bản thân.
Uesugi không muốn nói chuyện nhiều với người này, nên chỉ cười nói: “Không có chuyện gì, nhìn trời chắc là sẽ có mưa to.”
“Có phải tâm trạng không tốt không? Nghe nói cái tên người Trung Quốc kia vẫn cứng rắn như vậy?” Sakamoto Togawa bất bình nói, “Dù sao thì Uesugi-san còn quá trẻ, không đủ quyết đoán và thủ đoạn, không thể thành quân nhân chân chính của Đế quốc”
Một bóng đen u ám xẹt qua ánh mắt Uesugi Khởi Minh.
Cậu ta không thích từ ‘người Trung Quốc’, như thể một nửa dòng máu của cậu ta bị làm bẩn, nhưng lại khá đồng ý với nửa câu sau của Sakamoto.
Cậu ta thực sự có lúc mềm yếu và thiếu quyết đoán, đặc biệt là trong thái độ với Ngu Côn Sơn.
“Sakamoto-san đang nói đến tra tấn? Nghĩa là …”
“Khiến người khác khuất phục không chỉ có tra tấn thân xác.

Nếu một kẻ kiêu ngạo bị tước bỏ lòng tự trọng, liệu hắn có còn có thể ngẩng cao đầu không?” Sakamoto nhìn chăm chú nét mặt cậu ta, lên giọng dạy bảo như một đàn anh, “Đừng quên tìm một cái cớ hoàn hảo, để nếu cấp trên hỏi đến còn có cái giải thích.” Nói xong hắn vỗ vai cậu ta, quay đầu đi mất.
Uesugi chậm rãi thở ra, ra lệnh cho vệ binh: “Đi gọi bác sĩ quân y Kobayashi Kita tới.”

Ngu Côn Sơn đi đi lại lại trong phòng vừa mắng người tình cũ – nói chính xác là kẻ thù đóng giả người tình sau đó lật mặt vừa suy nghĩ cách thoát thân.

Thực ra có một chiếc ghế sô pha bên cạnh nhưng Ngu Côn Sơn thấy lò xo lỏng lẻo, các kẹt ghế còn dính lông tóc bụi bẩn nên không thể ngồi xuống.
Nghe thấy tiếng mở cửa, lòng y dâng lên một đợt chán nản, không buồn ngẩng đầu nói: “Ta đã bảo cậu cút ra ngoài rồi mà? Đừng quanh quẩn trước mặt ta, thật ghê tởm!”
Mặt Uesugi hết trắng lại xanh, dù được đào tạo bài bản đến đâu cũng không thể kiềm chế ý muốn tát vào mặt Ngu Côn Sơn.
Cậu ta kiềm chế cơn tức giận bước vào phòng, quyết định cho nhau cơ hội giảng hòa lần cuối: “Côn Sơn, anh xem tình hình hiện tại đi, còn phải cố chấp phiền phức đến bao lâu nữa.

Anh chỉ cần đồng ý hợp tác, phát thông cáo, tôi sẽ để anh trở về, bằng không chúng ta phải đến sở chỉ huy sư đoàn.

Đến đó rồi cho dù muốn giúp đỡ tôi cũng không thể làm gì.

Tôi không thuyết phục được anh cũng sẽ có người khác dùng thủ đoạn khác khống chế anh.

Dù gì kết quả cũng như nhau, tội tình gì phải rước thêm khổ sở vào thân.”.

ngôn tình tổng tài
Ngu Côn Sơn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngạc nhiên và chế giễu: “Cậu vẫn còn tự cho rằng mình là người dịu dàng và ân cần đúng không?” Y cười nhạo, tựa hồ muốn chế nhạo thêm vài câu nhưng đột nhiên cảm thấy hết hứng, thu lại nụ cười, xua tay như xua con ruồi con muỗi “Cút đi.”
Uesugi nhắm mắt lại, lại mở ra, trên mặt đã không còn thiện ý.

Cậu ta quyết định giết chết uy phong của Ngu Côn Sơn bằng mọi cách, tiện thể xả ra mọi hằn học tích tụ trong lồng ngực mình.
“Kobayashi-sensei.” Cậu ta gọi ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào, theo sau là hai tên lính mang theo hộp dụng cụ y tế.
“Ngu Tư lệnh gần đây cảm thấy không được khỏe.

Phiền ông làm một cuộc kiểm tra tổng quát xem có vấn đề gì không.”
Kobayashi Kita ‘hai’ một tiếng, hai tên lính phía sau anh ta dỡ các hộp ra, sau đó tiến đến hai bên giữ Ngu Côn Sơn lại đè y xuống nệm.
Ngu Côn Sơn cả kinh, sau đó nhanh chóng phản ứng, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế.
Kobayashi đút hai tay vào túi áo khoác trắng, lạnh lùng nói: “Phải cởi hết quần áo, xin hợp tác.”
“Hợp con mẹ ông!” Ngu Côn Sơn giãy giụa bàn tay đang kéo áo mình ra, thúc cùi chỏ vào mũi đối phương, ống tay áo ngay lập tức dây máu.


“Cút ngay, đừng đụng vào ta!”
Tên lính bị đánh bịt mũi hét to, lùi lại vài bước, một tên lính khác bước lên tiếp tục công việc.
Chiếc áo khoác quân phục của Ngu Côn Sơn bị lột ra, nhàu nát nằm trên sàn.
Muốn làm nhục ta trước mặt bao người đây mà, đê tiện! Y trừng mắt nhìn Uesugi đang theo dõi sát sao biểu cảm của y và những tên lính canh đứng ở cửa cười nhạo theo dõi màn trình diễn hay.
“Bỏ ra!” Ngu Tư Lệnh hét lớn, dùng hết sức đấm tên lính đang ôm cánh tay của y văng ra xa.

Cổ họng nóng cháy như có lửa than đốt, y hít sâu một hơi, “Không cần phục vụ, ta tự làm!”
Hai chiếc cúc áo sơ mi đã rơi ra, lộ ra một mảnh ngực trắng nõn.

Ngu Tư Lệnh dùng hai tay nắm hai bên xé hẳn áo sơ mi ra, ném lên giường, sau đó cởi bỏ ủng, thắt lưng, đến quần dài.
Cởi hết đồ lót, Ngu Côn Sơn khỏa thân như một đứa trẻ sơ sinh.
Khuôn mặt y trắng bệch như sương, nhưng không hề có chút tủi nhục, ngượng ngùng hay co rúm lại.

Dưới ánh mắt của mọi người, y ngồi ở mép giường như chốn không người, bắt chéo chân hất hàm khinh thường nhìn Kobayashi: “Chân của ta không được thoải mái lắm, các người có thể bắt đầu kiểm tra từ dưới chân!”
Kobayashi sững sờ, không khỏi quay đầu nhìn Uesugi như thể đang chờ tín hiệu của cậu ta.
Uesugi không để ý đến ánh mắt của bác sĩ.

Cậu ta chìm vào một khoảng trống suy nghĩ ngắn ngủi vì cú sốc trong lòng.

Cơ thể trần truồng và kiêu hãnh của Ngu Côn Sơn dường như phản chiếu ánh sáng mặt trời, làm mắt cậu ta cay xè không thể nhìn thẳng.
Cậu ta dời tầm mắt sang chỗ khác, liền nghe thấy sau lưng có mấy tiếng thở dốc, chẳng hiểu sao một sự chán ghét dâng lên làm cậu ta chợt cảm thấy buồn nôn.
Uesugi đột nhiên nhận ra mình không thể ở trong căn phòng này một giây nào nữa, vì vậy ném cho Kobayashi một câu, “Báo cáo cho tôi sau khi kiểm tra,” rồi nhanh chóng rời đi cùng với lính canh.
*
Vương Râu lau vài giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây, lẩm bẩm nói: “Con mẹ nó, trời này là sắp mưa rồi.”
Du Đĩnh cầm ống nhòm nhìn về phía xa ngã tư, “Thông tin của anh có đáng tin không?”

“Ta đã cứu mạng thằng nhóc đó.

Nếu nó dám giở trò tự tay ta sẽ bẻ cổ nó!”
“Thằng nhóc đó” trong miệng Vương Râu chính là Lưu Hắc, thủ lĩnh băng cướp ở khu vực này.
Xe jeep của Ngu Côn Sơn hết xăng bị bỏ lại giữa đường, dấu vết theo dõi cũng bị cắt sạch.

Vương Râu làm thổ phỉ nửa đời, đương nhiên biết những chuyện này hỏi ‘thổ địa’ là ra, vì vậy liền dẫn đoàn đến gặp bang thổ phỉ địa phương, ngầm nhủ nếu bọn chúng không chịu hợp tác thì coi như đến chào trước đánh sau.
Vừa nhìn thấy gã đã nhận ra đại ca bang thổ phỉ này là người quen – khoảng thời gian Ngu Côn Sơn quyết liệt càn thổ phỉ, Vương Râu đã ở tỉnh này cả năm, có rất nhiều giao tình với hắn. 
Lưu Hắc kéo Vương Râu uống rượu, cụng bát vỗ ngực nói: “Để đó cho em, cỡ nào em cũng dò la được tin cho anh!”
Thả tin thăm dò không bao lâu đã có kết quả.

Hai ngày trước có một nhóm quân Nhật hộ tống đưa một người thanh niên từ huyện khác vào, có lẽ đó là người gã muốn tìm. 
Vương Râu vừa nghe đã nhấc bát lên, nhíu mày hỏi Lưu Hắc, “Ta muốn đánh Ninh Thứ, cậu có muốn tham gia không?”
Lưu Hắc do dự nói, “Liên quân của bọn Nhật đang đóng quân ở đây, súng đạn đấu không lại đâu.”
Vương Râu quay đầu bỏ đi.
Lưu Hắc vội vàng ngăn lại: “Này anh, nghĩ cách khác đi.

Chúng ta trà trộn vào cứu người ra là được rồi, đâu cần phải khua chiêng gõ trống?”
Vương Râu cân nhắc một lúc, cảm thấy có lý, hai người cùng nhau bàn bạc.

Có một đoàn thương nhân lớn sắp đi qua, đã đút tiền mãi lộ để qua núi rồi.

Lưu Hắc nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chịu tiếng xấu giang hồ để giúp đỡ anh em, đề nghị Vương Râu cướp đoàn thương nhân này rồi giả trang họ đi vào huyện thành.
Vương Râu cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay, quay về bàn với Du Đĩnh cũng được chấp thuận, nhưng cậu yêu cầu Cảnh vệ binh ngụy trang vào thành còn Độc lập đoàn tiếp ứng bên ngoài.
“Không!” Vương Râu kiên quyết phản đối, “Cái mặt búng ra sữa này nhìn thế nào cũng không giống thương nhân bôn ba buôn bán, trà trộn vào gánh hát làm ả đào thì còn được.

Một mình ta đi vào, còn cậu ở bên ngoài.”
Du Đĩnh âm trầm nhìn gã, không nói tiếng nào.
*
Mấy ngày nay Thôi Thượng Như ở tỉnh thành có thể nói là ăn không ngon ngủ không yên.

Nội dung bức thư nặng như tảng đá đè lên ngực, đập vỡ không được, ném đi cũng không xong, nhoáng cái trông tiều tụy đi thấy rõ, như già thêm vài tuổi.

Diệp Du Mạn mặt lạnh không thèm để ý đến hắn, cả ngày nhốt mình trong phòng ngủ nói chuyện với đứa con trong bụng.
Thôi Thượng Như ở nhà cảm thấy xấu hổ, đến bộ tham mưu cũng cảm thấy có lỗi, chợt cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt vô cùng.
Buổi chiều u ám, hắn lang thang trên đường phố giải khuây nhưng cơn mưa bất chợt đổ ập xuống đầu.

Hắn không mang theo ô nên vội vàng tìm mái hiên của nhà nào đó để trú mưa.
“Thời tiết thay đổi rồi.”
Giọng một người đàn ông lạ phía sau cất lên, Thôi Thượng Như nặng nề ‘ừm’ một tiếng.
“Cứu quốc quân cũng đã đến lúc phải thay đổi.”
Thôi Thượng Như đột nhiên nhảy dựng, trong tiềm thức muốn quay người lại, nhưng lại bị ông ta nắm lấy cánh tay.

Giọng nói trầm thấp phía sau tiếp tục vang lên: “Có người đang theo dõi, đừng thu hút sự chú ý.”
“Ông là ai?” Thôi Thượng Như đổ mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay.
“Ta là người chăm sóc thiếu gia.” Người đàn ông nói.
Thôi Thượng Như nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Khởi Minh đâu? Những gì nó viết trong bức thư đó là sự thật?”
“Đó là sự thật, thiếu gia có thân phận bí mật – cậu biết người chú cậu chưa từng gặp mặt là ai không?”
Thôi Thượng Như lắc đầu nguầy nguậy.
Người đó thì thầm vài từ sau đầu, Thôi Thượng Như gần nhảy dựng vì ngạc nhiên.

Hắn chỉ biết dì hắn lúc còn trẻ xuất ngoại du học, khi về thì đang mang thai, nói lấy chồng ở nước ngoài nhưng chồng đã bệnh nặng qua đời.

Hắn không ngờ chuyện lại như vậy!
“Bây giờ đã hiểu chưa.”
Thôi Thượng Như tái mét mặt, không biết có nên gật đầu hay không, thở gấp trong yên lặng.

Một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi: “Ông nói Cứu quốc quân cũng nên thay đổi là có ý gì?”
Ngoài mái hiên mưa tầm tã, bầu trời tối sầm.

Người đàn ông cười khùng khục, “Ngu Côn Sơn là một kẻ kiêu ngạo và ngoan cố.

Nếu hắn tiếp tục không biết thức thời, thì đã đến lúc chức Tổng tư lệnh Cứu quốc quân đổi chủ rồi.”
./..

Bình Luận (0)
Comment