Chiếm Núi Làm Vua

Chương 4


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phương Kim Thủy vừa ăn vừa liếc ngang liếc dọc, nhìn ngó vòng một mấy cô gái rót rượu, ngửi mùi nước hoa trên người những cô vừa đi ngang, sung sướng như cá gặp nước.

Nhưng hắn cũng không dám tỏ ra quá lố lăng, vì Ngu Côn Sơn đang ngồi ngay bên cạnh.

Phương Kim Thủy biết Ngu Côn Sơn luôn muốn giữ mình trong sạch, nên nếu có thể kéo y làm bậy cùng nhau một lần, sau này hắn có thể tha hồ càn quấy mà không sợ bị nhắc nhở nữa.
Phương Kim Thủy cũng không kể cho ai nghe mục đích của mình, chỉ sấn tới bên người Ngu Côn Sơn, mặt đỏ gay vì rượu, dùng lời ngon tiếng ngọt cố tình chuốc cho Ngu Côn Sơn say để y có thể dễ dàng buông thả.
Ngu Côn Sơn vốn tửu lượng rất khá nhưng bị cấp dưới mời liên tục, cũng không chịu nổi, chỉ chốc sau đã bắt đầu ngà say.
“Ta không uống nữa được đâu, sẽ say…” Ngu Côn Sơn nâng đôi tay mang găng trắng xoa thái dương, cảm thấy mùi rượu như đã xộc lên cả não, mắt bắt đầu hoa đi. 
Nhưng Phương Kim Thủy dễ gì buông tha, hắn vẫn tiếp tục rót rượu, “Sư trưởng, thêm một chén nữa thôi.” 
“Sư trưởng lớn nhất phải uống nhiều nhất nha!” Bọn Sư phó và các tham mưu cũng ồn ào hùa theo.
Ngu Côn Sơn cũng đành thuận theo ý đám đông, uống hết chén rượu rồi đứng dậy, đôi chân hơi lảo đảo làm Tiểu Tôn phải vội vàng chạy tới đỡ. 
“Các cậu cứ tiếp tục uống, ta ra ngoài hóng gió một tý.”
Y mới vừa bước được vào bước thì một đám khoảng mười tên thổ phỉ đẩy cửa đi vào, cầm đầu là một gã ngoài ba mươi tuổi, dáng người cường tráng lực lưỡng, mày ngài hàm én, râu quai nón che hết nửa mặt, cả người toát ra hóc môn giống đực nồng đậm. 
Ngu Côn Sơn nheo mắt lại cố gắng nhìn, một lúc sau mới mở miệng hừ một tiếng, “Vương Râu!” 
Vương Râu vừa vào quán đã thấy Ngu Côn Sơn, vẫn xinh đẹp như ngày đầu gã thấy, làn da không bị thương bị trầy một chỗ nào, trắng mịn bóng loáng như trứng gà bóc.

Lúc này đây còn thêm hai cánh môi ửng hồng vì say rượu đang mấp máy hừ nhẹ ra tên gã, làm xương cốt Vương Râu như nhũn ra, lồng ngực ngứa ngáy như có ai đang cào nhẹ trong đó, gã chợt nhớ nới cái ý nguyện kỳ quặc lúc trước của mình, dưới hạ thân bỗng cảm thấy hơi nóng, “Đệch, đúng là phải ngủ với người này một lần!” 
Nhưng mà dù gì y cũng là Sư trưởng, dưới trướng y còn có cả chục quân đoàn, muốn ra tay vẫn phải dè chừng, không thể vì bắt trộm một con gà mà bị mất nhà được, phải tính toán kỹ càng….

Nếu Ngu Côn Sơn cam tâm tình nguyện thì tốt quá rồi, gã cũng không ngại dùng vũ lực cưỡng bức y, nhưng gã rất ngại hậu quả xảy ra sau đó, nghĩ mãi cũng không biết làm sao để thoát tội….. 

Lòng Vương Râu cuồn cuộn những ý nghĩ đen tối, hai mắt dán chặt vào Ngu Côn Sơn không chớp lấy một cái.

Y bị nhìn đến khó chịu, nhíu mày hỏi, “Anh đến đây làm gì?” 
“Tới tửu lầu đương nhiên là để nhậu, còn làm gì nữa.” Vương Râu lơ đãng đáp.
Ngu Côn Sơn đẩy Tiểu Tôn ra, giận dữ lảo đảo bước đến, giẫm lên nền nhà hai cái, rồi chỉ vào Vương Râu mắng, “Đây là địa bàn của ta, quân đầu trộm đuôi cướp các người dám đến đây làm càn à? Một bầy chó to gan lớn mật!”
Vì mấy ngày trước vừa mất giọng, khi nãy lại uống quá nhiều rượu, nên giọng Ngu Côn Sơn không thể vang như mọi ngày, chỉ hơi thều thào, nghe lại có vẻ nhỏ nhẹ, hoàn toàn không tí xíu uy lực nào, nhưng cách y dùng từ thì như tát vào mặt bọn thổ phỉ núi Sư Đầu.

Bọn chúng đều giận đến đen mặt, nhưng ngại thế lực của Ngu Côn Sơn, chỉ biết giận trong lòng không dám động tay động chân.
Nhưng Vương Râu thì lại chẳng thấy phẫn nộ tí ti ông cụ nào, gã thấy Ngu Côn Sơn mắng mà giọng lại dịu dàng thế kia, nghe cứ như đang làm nũng, mắng yêu với gã.

Vương Râu xởi lởi bước lại gần y, “Sư trưởng, ở ngoài không có treo bảng cấm thổ phỉ vào ăn cơm.

Mà sau này Sư Đầu trại cũng gia nhập quân đội rồi, chúng ta coi như là người một nhà đó.” 
“Ai một nhà với anh!” Ngu Côn Sơn quắc mắt, say khướt nói, “Vương Râu, cũng khá khen cho anh, ta bán sống bán chết dưới chân núi với bọn Vệ Dân Quân, con mẹ nó anh ở trên núi xem kịch vui, còn dám nói là người một nhà?” 
Y giận đến nghiến răng nghiến lợi, bất thình lình rút khẩu súng lục bên hông ra chĩa thẳng vào giữa trán Vương Râu, động tác nhanh như chớp, trước khi mọi người kịp phản ứng, ngón tay thuôn dài mang bao tay trắng đã đặt lên cò súng chuẩn bị bóp. 
Vương Râu tháo mồ hôi như tắm.

Tình hình là Ngu Côn Sơn đã say rồi, nếu gã không thoát ra mau, nhỡ đâu cái ngón tay kia vô tình cướp cò, đậu hũ và mứt dâu của gã sẽ văng đầy hết quán! 
Vương Râu không dám nhúc nhích, thủ hạ sau lưng lại càng không dám ho he, dĩ nhiên bên Sư đoàn phó và tham mưu lại càng không, cả bọn nín thở bất động, không ai dám làm gì, nơm nớp sợ Ngu Côn Sơn nổi điên bắn bỏ sạch sẽ cả địch lẫn ta. 
Ngu Côn Sơn nghiêng đầu, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, “Đại đương gia.” Y nói, “Anh định theo Vệ Dân Quân, hay là Cứu Quốc Quân?” 
Vương Râu đơ mặt, Ngu Côn Sơn này là say hay vẫn còn đang tỉnh vậy?

Sư trưởng Ngu Côn Sơn vẫn chưa xác định là đang say hay tỉnh có vẻ như không kiên nhẫn lắm, y giật giật ngón tay, “Hay là để ta quyết định cho….”
Trong nháy mắt Vương Râu giống như một con thú ngửi thấy mùi nguy hiểm, gã rùng mình một cái lập tức kêu lớn, “Cứu Quốc quân, dĩ nhiên là Cứu Quốc quân!” 
Ngu Côn Sơn liếc xéo gã, “Chắc không?” 
“Chắc mà, có rất nhiều anh em làm chứng! Ta không lật mặt được đâu cậu yên tâm!” 
Ngu Côn Sơn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, có vẻ thấy yên tâm, họng súng chậm rãi hạ xuống, cả người chợt mềm nhũn ra.
Vương Râu lập tức chồm lấy ôm chặt eo y, nói, “Sư trưởng uống say rồi, ta dìu ngài ấy về nhà nghỉ ngơi.”
Dìu Sư trưởng Ngu Côn Sơn về nhà là nhiệm vụ Vương Râu trăm nguyện ngàn ý gánh vác, nhưng mà với bao nhiêu mặt Sư phó cùng lính cần vụ đây, nhiệm vụ thơm lừng này dĩ nhiên không đến tay gã. 
Vì Phương Kim Thủy xúi giục, Ngu Côn Sơn không được dìu về nhà mà lại được sắp xếp ngủ trong một phòng tốt nhất ở tửu lầu.

Phương Kim Thủy có một câu cửa miệng, đi nhậu mà vừa được nửa đã giải tán sẽ bị xui xẻo, giảm tuổi thọ, vì thế để sống lâu trăm tuổi, các vị binh tướng lại lao đầu vào nhậu nhẹt lần nữa.
Vừa nãy Vương Râu đã tuyên bố trước mặt mọi người sẽ về phe Cứu Quốc quân, thế là binh lính thổ phỉ cùng nhau quây quần chung đôi bữa tiệc. 
Phương Kim Thủy uống đến thắt cả đầu lưỡi, than ngắn thở dài, “Aiz, tự rót tự uống trông chẳng vui vẻ gì, chán bỏ xừ!” 
Trần Lương Nghĩa hiểu ý hắn, tủm tỉm nói, “Vậy gọi vài em xinh tươi tới đây rót rượu đi!” 
Mọi người lập tức tán thành, không bao lâu trong phòng liền tiến vào một nhóm các cô gái bán hoa trang điểm lộng lẫy, cả phòng lập tức xôn xao lên. 
Vương Râu ôm một em gái đầy đặn lên đùi, vừa uống rượu vừa sờ soạng, bỗng nghe Phương Kim Thủy nói, “Chúng ta ở đây sung sướng, để Sư trưởng lẻ loi một mình, vậy coi sao được?” Gã suýt sặc rượu ra đằng mũi, vội vàng ho khù khụ.
Vài người phụ họa đồng ý, Vương Râu hỏi, “Sư trưởng say thế này rồi còn chơi gái được sao?”
Phương Kim Thủy ôm một em trong lồng ngực nói, “Lúc nãy dìu vào còn giận dữ phàn nàn chăn nệm không đủ mềm, nên chưa có say lắm đâu, sao không chơi được? Nè, em kia…” Hắn mở miệng toàn mùi rượu, chỉ một cô gái khá nhỏ tuổi, nói, “Lên lầu hầu hạ Sư trưởng, cố gắng chiều chuộng vào, nếu ngài ấy ưng có khi cưới cưng về làm vợ luôn đấy!” 
Mọi người cười vang, cô gái xấu hổ, bẽn lẽn đi lên lầu.

Vương Râu nhìn chằm chằm vào vòng eo con kiến của cô gái, lòng hụt hẫng, “Ông đây còn chưa kịp ngủ với hắn mà, sao cô đã được ngủ trước rồi!” Gã giận phừng phừng trong lòng, vô tình bóp đau cô gái còn ngồi trong lồng ngực khiến cô la oai oái. 

Nhưng khoảng mười phút sau, cô gái kia áo quần xộc xệch hoảng hốt chạy vội xuống lầu, Phương Kim Thuỷ hoảng sợ: “Trời đất xong rồi hả sao nhanh vậy?” 
Cô gái nhỏ không thèm đếm xỉa đến hắn, vùi đầu vào ngực một cô gái khác, khóc lóc, “Chị ơi, người ta đánh em….” 
Vương Râu đứng dậy kéo tay cô ra xem, đúng là một bên mặt đã bị sưng đỏ.

“Em làm gì mà sư trưởng lại nổi giận?” 
Cô gái nhỏ thút thít, “Em không làm gì hết, chỉ mới cởi hết quần áo ngài ấy ra, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, không biết sao ngài ấy đột nhiên nhỏm dậy, trợn mắt hỏi em là ai, sau đó tát em một cái rồi đuổi ra khỏi phòng, còn mắng em dơ…”
Phương Kim Thủy nghe tiếng phụ nữ khóc đến phiền lòng, hắn xua tay nói, “Thôi thôi, không hầu được Sư trưởng thì hầu chúng ta vậy.” 
Vương Râu cười hì hì kéo cô gái về bên cạnh, “Tội em quá, Sư trưởng không thương em, thôi thì để ta thương nha~” 
Lúc tiệc tàn, mỗi người đều cắp một em về phòng chơi bời lêu lổng, Vương Râu ôm cô gái nhỏ kia vào phòng, lập tức lột sạch quần áo không nói hai lời đã bắt đầu làm.
Cô gái nhỏ lúc đầu còn khóc vì đau, chẳng bao lâu đã rên rỉ dâm đãng.

Vương Râu hôn cô, hung tợn hỏi, “Em cởi sạch đồ Sư trưởng ra rồi phải không? Hắn trắng không, mông tròn không?” 
Cô gái chỉ nức nở, vừa rên rỉ vừa gật đầu.
Vương Râu thô bạo thúc tới, giống như muốn xé toang cô gái nhỏ ra làm hai mảnh, lại hỏi, “Chỗ đó của hắn ra sao?” 
Cô gái không dám rên rỉ không trả lời nữa, đành thở hổn hển nói đứt quãng, “Kích thước vừa đủ, rất sạch sẽ, còn hồng hồng…”
Vương Râu đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, gã không nhịn được bắn ra. 
*
Ngu Côn Sơn đánh một giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, ngoài cửa sổ trời đã xế chiều sang ngày hôm sau.

Y ấn ấn thái dương, hướng cửa phòng gọi, “Tiểu Tôn, trà.” 
Uống xong một hớp trà nóng, Ngu Côn Sơn mới cảm thấy dây thần kinh đang co rút đau đớn của mình giãn ra được đôi chút.

Y thở hắt ra, lẩm bẩm nói, “Tên chết dẫm Phương Kim Thủy, dám gài bẫy tìm cho ta một gái làng chơi qua tay bao nhiêu người, con mẹ nó.” 
Tiểu Tôn phì cười một cái, nhưng nhác thấy mặt Ngu Côn Sơn càng ngày càng đen lại, cậu vội vàng nói cứu, “Sư trưởng hôm qua thiệt ngầu, chĩa thẳng súng lên đầu Vương Râu, hắn đường đường là đại tướng cướp mà lúc đó mặt xanh như tàu lá luôn.” 
Ngu Côn Sơn hừ lạnh một tiếng, “Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt.”

“Sư trưởng, mà nhỡ đâu hắn lật lọng thì sao?” 
“Hắn không dám đâu.

Lúc đó có rất nhiều thủ hạ chứng kiến, hắn sẽ phải giữ uy tín với cấp dưới, cũng phải nể mặt ta.

Hắn dám lật lọng ta sẽ mang binh lên Sư Đầu giết hết!”  
Tiểu Tôn rùng mình một cái.

Ngu Côn Sơn đẹp, lúc y lạnh lùng đe doạ cũng vẫn rất đẹp, nhưng lại mang theo một chút hơi lạnh, giống như cây súng đeo bên hông y, trông rất bắt mắt, nhưng không biết ai sẽ là người xui xẻo bị nó nã vào đầu.

Những lúc như thế, cách an toàn nhất là tạm thời né ra xa, chờ trời sáng lại sau cơn mưa.
“Đi nấu cho ta thùng nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Ngu Côn Sơn phân phó. 
Tiểu Tôn lén thở phào, ba chân bốn cẳng chạy đi mất. 
Ngâm mình trong thùng gỗ tắm, Ngu Côn Sơn lười biếng không động đậy, nhưng đầu óc thì hoạt động liên tục, phân tích những sự kiện vừa xảy ra.
Quả nhiên nắm tay lớn sẽ đánh chết được người.

Y đã hạ quyết tâm thu phục bằng được đám thổ phỉ kia, mở rộng số lượng binh lính sư đoàn mình đến ngang ngửa với Sư đoàn hai.

Đám thổ phỉ kia tuy giống như một cục xương khó nhằn, nhưng bổ ra bên trong vẫn còn có tuỷ thơm ngon. 
Vì thế y phải tính toán kiểm soát hoàn toàn cái tên Vương Râu kia.

Y nghĩ mấy tên tứ chi phát triển như gã thì hết một nửa óc sẽ như trái nho, với những người tri thức như y, muốn chế ngự gã sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Nghĩ vậy, Ngu Côn Sơn yên tâm gác chuyện thổ phỉ sang một bên, tập trung suy nghĩ đến chuyện báo thù sắp tới..

Bình Luận (0)
Comment