Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 28

Dịch: Thích ăn bánh bao

Biên: argetlam7420

Cảm giác tìm lại được sự sống trong cái chết vừa tốt lại vừa không tốt, tốt là rốt cuộc đã có cảm giác, khôi phục ý thức. Không tốt chính là cảm giác đang dần trở lại đồng thời hắn cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn từ vết thương trên lưng, cộng thêm cơn sốt khiến các khớp xương toàn thân đau nhức, hơn nữa bởi vì ho khan kịch liệt làm phổi đau nhói.

Chịu đựng, lúc này điều duy nhất Cơ Cừu có thể làm là chịu đựng. Trước đó, hắn tìm được một ít Kim Sang Dược trong phòng, đó là tin tốt, mà tin xấu là không còn đủ thức ăn. Gạo ở miếu được lưu giữ trong sương phòng phía tây nhưng đã bị hỏa hoạn thiêu hủy, lương khô tìm được trên người sơn tặc cũng hư rồi, hiện tại chỉ còn lại một chút ngũ cốc lúc trước rời khỏi Vân Dương thành chuẩn bị. Mặc dù một ngày đêm chỉ ăn mỗi một bữa cháo loãng, cũng chỉ có thể chống đỡ đến bốn năm ngày.

Một thân một mình, trong người bị thương nặng, ở ngôi miếu sâu trong núi, âm u vắng vẻ.

Mất máu quá nhiều khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống, biểu hiện rõ ràng nhất chính là lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Cơ Cừu đi lại bất tiện nên không thể đi xa, chỉ có thể tháo gỡ cửa sổ miếu thờ làm củi để giữ cho đống lửa không tắt.

Sau ngày thứ nhất tỉnh lại, do đổ rất nhiều mồ hôi nên khí lạnh trong người không còn nữa, các khớp xương cũng dần bớt đau nhức.

Ngày thứ hai, khớp xương đã đỡ hơn nhiều, ho khan bớt đi và phổi cũng đỡ đau nhói.

Ngày thứ ba, các khớp xương đã không còn đau nhức, khi thở phổi cũng không đau nữa.

Ngày thứ tư, trừ vết thương phía sau lưng vẫn còn cảm thấy đau đớn ra thì mọi thứ đã ổn định, nhưng khí huyết suy giảm làm thân thể suy yếu mệt mỏi.

Ngày thứ năm, Cơ Cừu rời khỏi ngôi miếu đổ nát. Không phải vì vết thương đã khỏi hẳn, mà vì hắn đã hết thức ăn, không thể không đi kiếm thêm.

Cơ Cừu đi về hướng đông, trở về con đường lúc trước hai người đã từng đi qua.

Do Kỷ Linh Nhi đi lại bất tiện, khi đó hai người mất vài ngày để đi đến ngôi miếu. Lần này Cơ Cừu đi vòng về đường cũ chỉ mất hai ngày, đến ban đêm sẽ dừng chân ở trong hang núi mà hai người từng trú tạm. Trong núi có nhiều bụi cây có gai, trong lúc đi lại không tránh khỏi việc vướng quần rách áo, đợi đến khi ra khỏi rừng rậm, quần áo Cơ Cừu đã rách tả tơi, bẩn thỉu.

Tới được con đường lớn phía đông, Cơ Cừu đi về hướng bắc.

Thực ra khi còn nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày trước, Cơ Cừu đã suy nghĩ phải đi nơi nào. Tuy rằng bản đồ đã bị ướt mờ hết chữ nhưng trước đó hắn đã từng quan sát kỹ đường đi trên bản đồ, do vậy đại khái là hắn còn nhớ rõ đường đi, chỉ là hắn không muốn đến Trấn Hồn Minh nữa, bởi vì hắn không muốn gặp lại Kỷ Linh Nhi.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì kết quả cuối cùng vẫn là chạy tới Trấn Hồn Minh. Lúc bọn họ bị lạc nhau, đám người Cơ Hạo Nhiên đang bị mãng xà đuổi chạy trối chết, nếu là hắn trở về Vân Dương thành, Cơ Đông Dương hỏi tình hình của Cơ Hạo Nhiên thì hắn biết trả lời sao? Thế nên vẫn là phải đến Trấn Hồn Minh, ít nhất phải xác nhận đám người Cơ Hạo Nhiên đã an toàn mà tới đó.

Đến Trấn Hồn Minh phải đi về phía nam, nhưng hắn ra tới đường cái thì lại đi lên phía bắc, lí do là tìm thức ăn. Trước đó, mỗi ngày chỉ ăn được một chén cháo loãng không thể làm hắn no bụng, hiện tại đã nhịn đói hai ngày nên bước chân đã loạng choạng, nếu lại tiếp tục nhịn đói thì có khả năng hắn sẽ chết đói mất.

Buổi chiều giờ thân, Cơ Cừu đi tới căn nhà trọ lúc trước dừng chân, nhưng hắn lại không đi vào. Có hai nguyên nhân, một là trước đây hắn đã từng tìm kỹ trong nhà trọ rồi, biết trong căn nhà trọ này không có gì ăn cả. Hai là Nam Linh Hoang oi bức ẩm thấp, những thi thể bên trong đã hư thối bốc mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn.

Cơ Cừu tiếp tục đi về phía bắc, hắn không phải lên đường không có mục đích, mà là đã định ra được địa điểm sẽ đến, chỗ hắn muốn đi chính là nơi mà đám sơn tặc đã từng buộc ngựa.

Trước đây hắn đã từng xem xét qua, ngựa của đám sơn tặc đã bị bầy sói cắn chết nhưng xác đám ngựa chỉ có vài cái đầu, có thể bầy sói không ăn hết.

Thế nhưng đi tới nơi hắn mới biết bản thân nghĩ lầm rồi, đám ngựa đã bị bầy sói gặm sạch, bây giờ chỉ còn lại có mấy bộ xương trắng và đầu ngựa cùng với đám da lông đầy giòi bọ.

Tuy không thể tránh khỏi thất vọng, nhưng Cơ Cừu vẫn chưa hết hi vọng. Dù thịt ngựa không còn nữa nhưng vẫn còn xương đùi ngựa, một con ngựa có bốn chân, bên trong xương đùi và xương bắp chân đều có tuỷ xương. Xương đùi ngựa rất lớn, tủy xương bên trong cũng rất nhiều, có thể nướng chín ăn đỡ đói.

Ban đêm, Cơ Cừu mang theo một bó xương đùi ngựa đi trở về con đường phía nam. Có rất nhiều xương, mang theo rất nặng.

Sở dĩ nơi đây được gọi là Nam Linh Hoang là vì nơi này rất hoang vắng, sau khi Thiên Tru thoát khỏi sự khống chế giam cầm, y đã dẫn đám Nghịch huyết vệ sĩ đến Nam Linh Hoang làm đủ điều tàn ác, truy sát tu sĩ Trấn Hồn Minh khắp nơi, làm cho mọi người dân ở Nam Linh Hoang cảm thấy hoang mang, lo lắng rời đi hết cả. Người dân ở Nam Linh Hoang vốn rất ít, kể từ sau việc đó dân ở đây càng ít hơn.

Sau khi nhập canh, Cơ Cừu dừng lại bên đường tìm củi nhóm lửa để nướng xương cốt.

Sau khi Kỷ Linh Nhi rời khỏi, hắn liền đốt lửa thoải mái không kiêng dè gì nữa. Kỷ Linh Nhi trẻ tuổi lại xinh đẹp, ngày trước hai người không dám đốt lửa là do lo sợ sẽ bị kẻ xấu mò đến ức hiếp hãm hại. Lần này chỉ còn lại mình hắn, bẩn thỉu, hai tay trống rỗng, dù sơn tặc hay kẻ xấu đi ngang qua cũng sẽ không làm khó hắn.

Những con ngựa này dù đã chết hơn mười ngày nhưng tuỷ bên trong xương đùi vẫn không bị hư. Đống lửa nướng chín tủy xương đồng thời cũng nướng đầu khớp xương xốp giòn, nhai xương hút tủy, thật là nóng và thơm.

Trong bụng có thức ăn, lấy lại được chút tinh thần, hắn chỉ nướng hai cây xương, chứ không dám ăn nhiều. Đám xương đùi này chính là thức ăn mấy ngày sau của hắn.

Nam Linh Hoang có rất nhiều muỗi, đốt lửa chẳng những có thể đuổi muỗi mà còn thu hút rất nhiều thiêu thân, có một số con thiêu thân kích thước rất lớn, sau khi bị đống lửa đốt hỏng cánh rơi xuống bên cạnh, Cơ Cừu nhìn thấy lập tức bắt được, đưa vào trong lửa nướng lên ăn.

Những con thiêu thân này có chân rất nhỏ, bụng to như hạt gạo, khi nướng chín ăn cũng rất ngon miệng, canh bắt cũng có thể nhặt được mười mấy con.

Vào lúc canh ba, Cơ Cừu có chút mệt nhọc. Hắn đứng thẳng dậy, muốn đi xung quanh kiếm thêm ít củi để châm thêm lửa nằm nghỉ ngơi.

Vừa đứng dậy, đột nhiên phát hiện con đường phía bắc xuất hiện một bóng đen, bóng đen cách hắn khoảng chừng trăm bước, nhìn hình dáng chắc là người.

Bóng đen đứng ở giữa đường, không nhúc nhích.

Chờ giây lát nhưng bóng đen vẫn không di chuyển, Cơ Cừu lên tiếng gọi: "Ai đó?"

Hắn gọi một tiếng, bóng đen chuyển động, bắt đầu di chuyển về phía hắn.

Lúc đầu Cơ Cừu chỉ cảm thấy tư thế di chuyển của bóng đen kia có chút quái dị, đợi khi bóng đen tới gần năm mươi bước hắn mới nhìn ra được, người này không phải bước đi, cũng không phải chạy, mà là đang nhảy.

Gặp tình huống này, Cơ Cừu lập tức bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, nhảy như thế chỉ có thể là cương thi mà thôi.

Hoảng sợ âm thầm kêu khổ, lần này ra ngoài không coi ngày, chuyện xui xẻo gì cũng có thể gặp phải.

Thời khắc nguy cấp cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nắm lấy trường đao, mang theo xương cốt, xoay người bỏ chạy...
Bình Luận (0)
Comment