Chiến Lang

Chương 21

Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, vì tầng mây rất dày cho nên dù là ban ngày nơi này vẫn có vẻ âm u. Thế nhưng chút ánh sáng ấy đối với hắn vẫn hơi chói, khiến hắn hoa mắt, phải mở to mắt mới nhìn rõ chỗ mình đang đứng.

Ngoài lều đã không còn là thảo nguyên vô tận nữa, mà là núi rừng gập ghềnh uốn lượn. Nơi này vẫn chưa vào quá sâu, nhưng cây cối rậm rạp um tùm, cũng đủ dày để cô lợi dụng thân cây và áo choàng làm thành một cái lều bốn góc. Vì có tuyết, nên cho dù hắn có quay đầu nhìn cũng chỉ thấy một thế giới trắng xóa. Nơi che giấu hắn và cô dù có cao cũng không quá nổi bật giữa núi rừng.

Con ngựa đen được cô buộc vào một gốc cây đại thụ, thân hình nó được cây cối che lấp, không nhìn cẩn thận thì cũng không thấy rõ lắm. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, con ngựa xoay tai, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nhịn đau, cố gắng đi lên phía trước, nhìn thấy một đống cỏ khô không biết cô cắt được ở đâu về, chất trước mặt con ngựa. Đống cỏ khô đã bị ăn gần hết rồi, nhưng có thể thấy rằng cô không để nó đói bụng.

Địa hình phía trước cao hơn một chút, hắn đi đến đó, từ đây có thể nhìn thấy thảo nguyên xa xa dưới sườn núi. Nhờ có cây cối che lấp, người tới không dễ dàng phát hiện ra chỗ này, nhưng hắn và cô lại có thể nhìn thấy rõ kẻ địch tới gần.

Cô chọn được một chỗ trốn rất tốt, hắn chưa dạy cô điều này, cũng chưa dạy cô chăm ngựa, hắn thật sự không ngờ cô lại chú ý nhiều như vậy.

Hắn tìm chỗ giải quyết nhu cầu sinh lý, lại thấy một con thỏ trong đống tuyết. Bởi vì màu lông trắng, nó gần như đã hòa với tuyết.

Hắn nhìn con thỏ đang căng thẳng không nhúc nhích, rút con dao dắt ở đai lưng ra, phi mạnh tới. Con thỏ muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị con dao đâm trúng. Cùng lúc con thỏ ngã xuống đất, hắn cũng vì kéo căng thắt lưng mà khụy xuống không dậy nổi.

Mẹ kiếp. . . .

Chỉ là con thỏ mà thôi . . . . .Hắn nghĩ, nếu kẻ địch xuất hiện thật có lẽ hắn cũng sẽ bị xử lý trong chớp mắt.

Quỳ trong tuyết, hắn toát mồ hôi, thở hổn hển, thầm mắng ra tiếng. Rất lâu sau hắn mới có thể đứng lên đi nhặt con thỏ kia. Lúc hắn mang theo cái thắt lưng khốn khổ quay lại cái lều dựng tạm, cô đã mặc quần áo đứng trước cửa nhìn xung quanh. Khi thấy hắn, rõ ràng cô đã thở phào nhẹ nhàng.

“Ngươi không nên đi lại lung tung.”

“Ta đã hạ sốt rồi.”

Nói xong, hắn vặn gãy cổ con thỏ. Lúc hắn định lột da nó, cô đã bất giác co lại. Hắn đoán đó là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô không dùng cung tên. Dù cô đói bụng, cô vẫn chần chừ không muốn dùng cung tên săn động vật.

“Đi nhóm lửa đi.” Hắn ngừng tay, nhìn cô nói.

Cô không phản đối, chỉ xoay người vào lều nhóm lửa, cô biết phải ăn thì mới có sức.

Hắn lột da con thỏ, cắt thành từng miếng thịt, cắm vào cành cây xong mới mang vào trong lều để cô nướng.

Cô không nói gì cầm lấy xiên thịt hơ lên lửa nướng.

Hắn khó khăn ngồi lên thảm, lúc này mới mở rộng vạt áo, cởi mảnh vải cô quấn trên lưng hắn xuống, kiểm tra miệng vết thương trên thắt lưng. Cô không nói dối, kỹ năng may của cô rất tốt, chỉ khâu trên eo hắn hàng lối chỉnh tề. Tuy rằng vừa rồi vì bắt con thỏ mà ảnh hưởng tới vết thương, nhưng nó chỉ rỉ ít máu chứ không vỡ toác ra.

Hắn định lấy mảnh vải vừa nãy để lau máu, nhưng không biết cô đã qua đây từ lúc nào, còn bắt lấy tay hắn.

“Đừng dùng cái đó.” Nói xong, cô cầm một mảnh vải nhỏ sạch sẽ đã được cắt sẵn đặt lên miệng vết thương của hắn.”Không dùng vải sạch, sẽ làm miệng vết thương mưng mủ.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong miếng da dê đặt trên gối của cô có một hàng kim, ngoài ra còn có một miếng vải đã được cắt sẵn và một túi vải nhỏ đựng thuốc bột.

Hắn biết cô hay giúp thương binh, nhưng lại không biết cô chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Hắn giương mắt nhìn cô, cô đang rũ mắt xuống, hai tay thuần thục thay thuốc cho hắn. Xử lý xong vết thương ở phần eo lại đến vết thương trên chân hắn.

Động tác của cô rất cẩn thận, nhưng khi bàn tay nhỏ của cô tới gần giữa hai chân hắn, cơ đùi của hắn vẫn bất giác căng lên. Hắn kéo ống quần lên, chỉ đủ để che nơi đang nhô lên giữa hai chân. Không biết cô không phát hiện ra hay cố ý xem nhẹ, mà tay cô vẫn không hề ngừng, cũng không nói bất cứ điều gì.

Hắn nhìn cô xếp đồ vào cái bọc da dê, buộc lại rồi nhét vào giày.

“Cô luôn mang mấy thứ này bên mình?” Hắn nghe thấy mình nói

“Ai mà biết được khi nào thì ta cần dùng nó.” Câu hỏi của hắn làm cô ngừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, nói: “Một khi đã lên chiến trường, sẽ không ai để ta quay lại doanh trại lấy kim chỉ.” Cho nên cô luôn mang theo nó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ai biết bất cứ tình huống nào lại là dùng cho hắn.

Thịt nướng tỏa ra mùi hương thơm phức, mỡ nhỏ vào lửa phát ra tiếng xèo xèo. Cô ngửi thấy mùi liền quay lại lấy thịt thỏ đã nướng xong cho hắn.

Tuy con thỏ kia béo tốt nhưng cũng chẳng có mấy lạng thịt, chỉ đủ hai xiên thịt bé. Nhưng dù sao thịt tươi cũng hơn xa thịt khô. Hắn lấy một xiên, nhìn cô ban đầu còn hơi chần chừ, nhưng đến khi ăn miếng thì bắt đầu ngấu nghiến thậm chí còn không nhịn được liếm nước thịt chảy trên ngón tay.

Dáng vẻ đó lại bộ phận nào đó của hắn cứng lại, nhưng hắn vẫn không thể dời mắt đi được.

Phát hiện ra hắn đang nhìn mình, cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút xấu hổ, nhanh chóng để ngón tay xuống.

Hắn nghĩ cô biết động tác đó mập mờ biết nhường nào. Cô chẳng hiểu gì về chuyện nam nữ, cô xấu hổ là vì không muốn hắn nghĩ cô ăn giống quỷ chết đói.

Hắn nghĩ nên đưa miếng thịt thỏ cuối cùng của mình cho cô nhưng lại sợ cô không nhận, nên hắn đành ăn nốt. Lúc hắn định nằm xuống nghỉ ngơi, cô lại cản hắn.

“Vết thương trên lưng ngươi cũng phải thay thuốc.”

Vết thương trên lưng hắn đã bị cô đốt bỏng, ngoài hai vết thương ở eo với chân thì những chỗ khác cũng không nghiêm trọng lắm. Hắn tránh được chỗ hiểm, vết đao không tổn thương đến gân cốt.

Phát hiện ra hắn không động đậy, Tú Dạ ngẩng đầu, thấy hắn đang nhìn cô, đáy mắt hiện lên một chút do dự, một chút đấu tranh. Cứ thế một lúc, cô cứ tưởng hắn sẽ không xoay người lại.

Người đàn ông này không bao giờ tin người khác. Lúc hắn tỉnh táo, có thể nắm mọi thứ trong tay, hắn chưa bao giờ để người khác đến gần mình trong phạm vi đủ để gây hại cho hắn, chứ đừng nói đến chuyện hoàn toàn không phòng bị quay lưng về phía cô.

Không biết vì sao việc hắn không chịu xoay người lại khiến cô bắt đầu tức giận. Cô còn tưởng rằng qua mấy ngày nay hắn đã học được cách tin tưởng cô. Nếu cô muốn làm gì hắn, thì có vô số cơ hội . . . . . Đúng lúc này, hắn cử động, im lặng quay lưng lại.

Ánh lửa chiếu lên tấm lưng chồng chất vết thương của hắn. Cơn tức của cô bỗng nhiên biến mất, chỉ có trái tim không hiểu sao lại siết chặt lại.

Đáng chết, cô không thể giận người này được, thậm chí cô còn không thể trách hắn không tin cô.

Nhìn tấm lưng rộng đầy vết thương cả cũ lẫn mới, cô thật sự có thể hiểu vì sao hai người đã cùng chung hoạn nạn mà hắn vẫn không thể dễ dàng tin tưởng người khác. . . . tin tưởng cô.

Tấm lưng của hắn thật đáng sợ, gần như không có chỗ nào lành lặn. Dường như mỗi lần quay lưng về phía người khác, sẽ lại bị người ta đâm một kiếm, chém một đao.

Cô chầm chậm ngồi quỳ sau lưng hắn, vén mái tóc đen dày mà hơi rối của hắn lên, lấy một nhánh gỗ nhỏ cài lại. Cô đã đốt bỏng vết thương cho hắn nên nó đã không chảy mủ từ hôm qua rồi. Tình hình hôm nay xem ra còn tốt hơn ngày hôm qua nhiều, tuy bị rách ra một chút, nhưng chẳng là gì so với ngày đầu tiên.

Mấy hôm trước cô không đói bụng. Không chỉ vì số lương thực còn lại không đủ, mà còn bởi sau khi lấy dao nóng ấn lên vết thương của hắn, mấy ngày sau đó chỉ nghĩ đến thôi cô cũng đã muốn nôn. May là cô ăn thịt thỏ trước, chứ nếu không chỉ sợ cô không nuốt nổi một miếng.

Cô cẩn thận lau thuốc trên lưng hắn, rồi thay thuốc mới.

Mấy hôm nay, phần lớn thơi gian hắn đều ở trong trạng thái nửa hôn mê, không tỉnh táo như bây giờ. Ngay cả thế, hắn cũng thường bất giác cứng người vì cô ở sau lưng hắn. Giờ lại càng không cần phải nói, lưng hắn cứng ngắc, cơ bắp căng chặt làm ảnh hưởng đến vết bỏng, khiến cô nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Cô theo thói quen giống mấy ngày trước đây vừa bôi thuốc cho hắn vừa học mẹ cô ngày trước đưa tay lên vuốt ve sau tai hắn, gáy hắn, muốn động viên hắn, làm hắn bình tĩnh lại. Ai biết hắn không những không bình tĩnh mà còn cứng ngắc hơn, ngay cả hô hấp cũng ngừng, giống như hoàn toàn bất động.

Cô ngẩn người, đột nhiên nhận ra động tác này quá thân mật, mà lúc này hắn lại đang tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

Cô cũng ngừng thở, nhưng cô không biết nên thu tay lại hay là nên tiếp tục, bàn tay nhỏ bé cứ đặt trên cái cổ cứng như đá của hắn.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn không nhúc nhích, chỉ có nhịp đập dưới đầu ngón tay cô là vừa vội vừa nhanh.

Cô rút tay về nhanh như bị bỏng, không hiểu sao, tim lại đập rất mạnh.

Không biết vì sao cô lại luống cuống tay chân, lúc thì rơi thuốc bột, lúc thì làm rơi vải. Ba chân bốn cẳng vất vả thay xong thuốc cho hắn, cô nói qua loa muốn ra ngoài xem con ngựa, rồi chạy trối chết.

Hắn không quay đầu lại, không lên tiếng trả lời, nhưng sau khi cô rời khỏi lều, lại nhịn không được đưa tay đặt lên chỗ cô vừa xoa.

Động tác của cô rất dịu dàng, không làm hắn đau, chỗ cô xoa vẫn còn hơi nóng.

Rất nóng. . . . . Rất nóng.

Hắn không biết nên làm gì với cô bây giờ, đáng lẽ cô nên bỏ mặc hắn, nhưng cô không làm vậy.

Trước giờ chưa có ai đối xử tốt với hắn, chưa từng có.

***

Sắc trời càng ngày càng tối, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Lúc cô về, hắn đã nhắm nghiền mắt, nằm đắp thảm nỉ. Hắn nghe thấy cô sờ trái sờ phải, những mãi vẫn chưa chịu về chỗ thảm nỉ.

Sau đó, khi trời tối hẳn, cô vẫn cứ tiếp tục lần khần. Mãi đến khi không khí càng ngày càng lạnh, cô mới cam chịu tới gần hắn, chui vào thảm nỉ, nằm xuống cạnh hắn.

Không giống mấy hôm trước hắn hôn mê, vì sưởi ấm cho hắn mà cô cởi áo ra, đêm nay cô vẫn mặc quần áo, hắn lại không mặc gì. Mặc quần áo vào sẽ cọ đau vết thương trên lưng nên hắn chỉ đắp mỗi lớp thảm. Khi cô phát hiện ra chuyện này, cả người cứng ngắc.

Hắn không mở mắt ra, chỉ cảm thấy cô nằm cứng đơ, giữa hai người còn một khoảng trống lớn khiến gió thổi vào. Cô co rúm lại, run rẩy. Hắn có thể nghe thấy tiếng răng cô đánh lập cập vào nhau. Cô cố gắng chịu đựng, sau một lúc lâu không chịu lạnh được nữa mới lặng lẽ dịch lại đây, một lúc sau, lại lén dịch tiếp. Cô tới gần từng chút một, đầu tiên là một tấc, rồi một tấc, rồi lại một tấc, cho đến khi hắn không thể chịu được cô cứ lùi chậm như thế nữa, đột nhiên vươn tay ra kéo cô lại gần .

Cô hoảng sợ, hít vào một hơi. Hắn mở mắt ra, thấy mặt cô trắng bệch, hai mắt trợn tròn.

Hắn rũ mắt nhìn cô, khóe mắt giật giật. Tay cô đặt ở trên ngực hắn, hắn chờ cô đẩy hắn ra.

Cô không đẩy.

Ngốc quá, cô phải nằm sát vào hắn mới có thể chống chịu được đêm lạnh.

Hắn biết, cô cũng biết, cô cũng đâu ngốc.

Cho nên khi hắn kéo thảm nỉ cao lên, dém kỹ vào cổ cô, sau lưng cô, cũng thuận tay kéo cô vào gần hơn, đến khi gần như cả người cô đều dán sát vào hắn, cô chỉ đỏ mặt rũ mắt xuống nhưng không chống cự.

Hắn rất muốn nói cho cô biết, lần trước chữa thương cho cô, hắn đã nhìn thấy hết rồi, nhưng hắn chỉ nhắm mắt lại, không để mình tiếp tục nhìn cô chằm chằm nữa.

Hắn cảm nhận được rõ ràng tim cô đang đập rất nhanh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô lướt qua cổ, phả vào ngực.

Không còn gió lùa vào thảm nỉ nữa, vì thế cơ thể hai người từ từ ấm lên.

Cảm giác này rất tuyệt, cho dù cô mặc quần áo cũng vẫn rất tuyệt.

Sau một lúc lâu, có lẽ là chắc chắn hắn sẽ không làm gì cô, hắn nghe thấy tiếng thở, tiếng tim đập dồn dập của cô từ từ chậm lại, cơ bắp căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng. Chỉ chốc lát sau, cô đã ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều, hắn mở mắt ra, thấy quầng thâm dưới mắt cô, nhưng đôi môi khô nứt đã trơn bóng hơn rất nhiều.

Tuy rằng vẫn mặc đồ nam, nhưng cô không búi tóc như đàn ông nữa, mái tóc dài đen nhánh tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến cô trông thật thanh tú, thật nữ tính.

Hắn lén đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, vuốt ve vành tai xinh xắn của cô, gáy cô, giống như lúc trước cô đã làm với hắn.

Cô đang ngủ nên càng thả lỏng hơn, chủ động dịch lại gần hắn, bàn tay nhỏ bé quàng qua hông hắn, ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực hắn.

Cảm giác khác thường nào đó chiếm lấy trái tim hắn, sau đó siết lại.

Hắn ôm cô càng chặt hơn, đặt cằm trên đầu cô, nhắm mắt lại.

Ngửi mùi hương của cô, ôm cô, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn cảm thấy mình dường như thật sự. . . . . . Có thể. . . . . . Có được. . . . . . Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, ngay cả nghĩ cũng sợ bị ông trời biết được, sau đó bị ông ta lấy đi.
Bình Luận (0)
Comment