Chiến Lang Ở Rể

Chương 113


Trong ánh mắt người tiếp đón vị khách Số Hai tràn ngập sự chấn động.

Thẻ kim cương!
Trước kia Đặng Hân Hân từng phục vụ cho người dùng thẻ kim cương, sau đó được điều từ Giang Thành tới Lâm Hải, tăng một lúc mấy cấp liền.

Hơn nữa vào sáng sớm hôm nay, Đặng Hân Hân lại một lần nữa được thăng chức, tăng lương.

Hiện tại… Nếu như mình cũng tiếp đón một người dùng thẻ kim cương, nếu như có thể phục vụ cho người ta mà nói… chẳng phải là đã tìm được một cây rụng tiền rồi sao?
Số Hai thản nhiên nói: “Không nên để lộ ra, sắp xếp cho tôi một gian phòng yên tĩnh, sau đó gọi người phụ trách cấp cao nhất của các cô tới cho tôi.”
“Được… Vâng, mời cô đi theo tôi.” Cô gái đón tiếp Số Hai đè nén sự hưng phấn trong nội tâm, hơi khom người làm tư thế mời!
Lát sau, người kia đã được dẫn tới một căn phòng yên tĩnh, người tiếp đón cô ấy lấy cho cô ấy một cốc nước, nói: “Cô chờ một chút.”
Ngay sau đó cô ấy đi ra ngoài.

Đại khái là mấy phút sau, Hoàng Lượng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Số Hai ngồi ở trong, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó chỉnh đốn lại, đi tới trước mặt Số Hai, từ từ cúi người chào: “Hoan nghênh cô Hoàng!”
Ông ta từng gặp Số Hai, họ Hoàng, ở Người Gác Đêm, tên đầy đủ là Hoàng Thi Kỳ.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Lượng, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười, nói: “Không được cho bất kì ai biết chuyện tôi tới tìm ông, bao gồm cả người của Người Gác Đêm.”
Hoàng Lượng vội vàng gật đầu đáp: “Hiểu, còn nữa, hôm qua tôi nhìn thấy anh Lê, trước kia may mà có mọi người, chúng tôi…”
Hoàng Thi Kỳ xua tay, cắt đứt lời ông ta, nói: “Hôm nay tôi đến đây là vì Lê Văn Vân, ông có số điện thoại của anh ta không?”
“Tôi chỉ có địa chỉ mail của anh ấy.” Hoàng Lượng nói: “Chỉ là có lẽ có một nhân viên của chúng tôi có, bây giờ cô ấy chuyên môn phục vụ cho anh Lê.”
“Kêu cô ấy đến đây.” Hoàng Thi Kỳ bình tĩnh nói.


Hoàng Lượng thông báo gọi nhân viên kia tới, hai phút sau, Đặng Hân Hân đã xuất hiện ở ngoài cửa, cô ấy nhìn Hoàng Thi Kỳ tóc ngắn đeo kính râm ở trong phòng, nhẹ giọng hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Qua một đêm rồi, Đặng Hân Hân dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.

Lúc này cô chẳng khác gì bình thường.

Hoàng Thi Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, cười mỉm nói: “Quả nhiên, Lê Văn Vân vẫn thích người đẹp như thế này.”
“Cô biết Lê Văn Vân?” Đặng Hân Hân ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.

“Cô không cần lo lắng, tôi và Lê Văn Vân có quen biết, còn thân thuộc hơn so với tưởng tượng của cô.” Hoàng Thi Kỳ bình tĩnh nói: “Đưa số điện thoại của Lê Văn Vân cho tôi.”
Đặng Hân Hân nghi ngờ nhìn cô ta, lúc này, cô mới chú ý trong tay Hoàng Thi Kỳ lấp ló một tấm thẻ màu xanh lam, sắc mặt cô ấy hơi thay đổi: “Sao cô cũng có thẻ kim cương vậy!”
Đúng vậy, trên toàn thế giới chỉ có chín tấm thẻ kim cương, Lê Văn Vân có thì thôi đi, bây giờ trong tay cô gái này cũng có một cái!
“Rất ngạc nhiên sao? Tôi và Lê Văn Vân cùng có tấm thẻ này? Thoạt nhìn, hình như Lê Văn Vân còn chưa nói cho cô biết thân phận của anh ta.” Hoàng Thi Kỳ vừa cười vừa nói.

Đặng Hân Hân ngẩn ra nói: “Tôi biết không nhiều lắm về quá khứ của anh ấy.”
“Cô không biết là chuyện tốt mà, đưa số điện thoại của anh ta cho tôi.” Hoàng Thi Kỳ thản nhiên nói.

Đặng Hân Hân không tiếp tục nghi ngờ nữa, đưa số cho cô ta.

Hoàng Thi Kỳ trầm ngâm một chút rồi nói: “Đưa cả số điện thoại của cô cho tôi đi, sau này cô phụ trách nghiệp vụ cho tôi.”
Đặng Hân Hân ngẩn ra!
Phụ trách phục vụ dịch vụ cho hai người khách thẻ kim cương, thì có nghĩa là trong thời gian rất ngắn thôi, cô thật sự có thể leo lên vị trí nhân viên cấp cao của ngân hàng Tân Hải.


Cô nuốt nước bọt, sau đó hỏi: “Cô… Và Lê Văn Vân… có quan hệ như thế nào?”
Hoàng Thi Kỳ cầm điện thoại di động của cô, gọi vào số mình một cái, sau đó hơi mỉm cười nói: “Sau này cô sẽ có cơ hội biết!”
Nói xong, Hoàng Thi Kỳ cất điện thoại, rời khỏi ngân hàng Tân Hải!
Ở nơi khác, Lê Văn Vân vẫn đang duy trì một tư thế hơn một tiếng đồng hồ, anh hoàn toàn không nhúc nhích một chút nào.

Vương Giai Kỳ ngồi bên cạnh tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Bình thường trước đây bọn họ cũng tìm mẫu cơ thể người, nhưng những người đó giữ nguyên tư thế được một lúc xong sẽ hơi điều chỉnh một chút, cái kiểu duy trì nguyên một tư thế, bất động như Lê Văn Vân thế này thật sự rất hiếm thấy.

Đương nhiên, cái kiểu khiêu chiến thời gian này với Lê Văn Vân mà nói, thật sự là quá đơn giản.

“Ring ring…”
Đúng lúc đó, điện thoại của Lê Văn Vân đặt ở bên cạnh đống quần áo đột nhiên rung lên.

Trần Hi nhíu mày, cô đi tới cầm lên nói: “Là số lạ.”
“Cô lấy tới đây để cạnh tai tôi.” Lê Văn Vân nói.

Trần Hi gật đầu, cầm điện thoại tới bên cạnh, bấm nghe, sau đó để bên tai Lê Văn Vân.


“Alo? Lê Văn Vân mở miệng hỏi: “Cho hỏi ai đó?”
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó Lê Văn Vân nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, dường như người ở đầu bên kia đang kích động.

“Này, nói đi.” Lê Văn Vân cau mày nói: “Có phải gọi nhầm số không thế.”
Lúc này, bên kia dường như đã điều chỉnh lại được tâm trạng, thế nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào: “Lê Văn Vân, đoán xem tôi là ai?”
Đùng!
Nghe được giọng nói này, đầu Lê Văn Vân như nổ tung, anh đột nhiên đứng lên, đoạt lấy điện thoại trong tay Trần Hi, rất kích động nói: “Cô đang ở đâu? Tôi lập tức tới đón cô!”
Lê Tử Dụ ở bên cạnh thấy thế nhíu mày: “Anh đang làm người mẫu cơ thể đấy, bảo anh đừng nhúc nhích mà anh nghe không hiểu sao?”
Lê Văn Vân không phản ứng lại anh ta, anh kẹp điện thoại di động bằng vai, vội vàng khoác áo lên.

Tốc độ mặc đồ của anh suýt nữa đã khiến Vương Giai Kỳ và Trần Hi phải rớt cằm.

“Tôi ở đường Tân Giang, đối diện ngân hàng công thương!” Đầu dây bên kia vang lên câu nói thứ hai.

“Đứng ở đó đừng đi đâu, tôi tới ngay!” Lê Văn Vân nói xong cúp điện thoại.

Sau đó anh quay lại nói với Trần Hi: “Trần Hi, sợ là tôi không tiếp tục làm mẫu cho cô được nữa, lần sau có thời gian thì hẹn dịp khác nhé, bây giờ có chuyện rất quan trọng tôi cần phải xử lý.”
Lê Tử Dụ cười lạnh nói: “Ha, chuyện quan trọng gì hả, đi gặp người tình nhỏ sao? Tôi vừa nghe thấy rồi, là một người phụ nữ gọi điện cho anh…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lê Văn Vân đã đột nhiên lườm anh ta một cái, ánh mắt ấy lạnh như băng!
Lê Tử Dụ nói được một nửa thì bị chặn ngang họng, sau đó nuốt nước bọt một cái, không dám nói thêm gì.

Nhưng Vương Giai Kỳ ở gần đó thì lại hơi kinh ngạc một chút xong vẫn nở nụ cười.

Trần Hi gật đầu một cái nói: “Ừm, không sao, bức tranh này tôi vẽ cũng gần xong rồi, xử lý thêm chút là được, anh có chuyện…”
Cô ấy còn chưa nói hết, Lê Văn Vân đã lập tức đẩy cửa rời đi.


“Có lẽ là một cô bạn, vừa nãy khi nhận được điện thoại, anh ta cũng hơi sốt ruột.” Lê Tử Dụ ở bên cạnh nói.

Nghe Lê Tử Dụ nói vậy, Trần Hi nhíu mày một cái, Vương Giai Kỳ thì lại mở miệng hỏi: “Trần Hi, Lê Văn Vân này thật sự từng ngồi tù chín năm sao?”
“Hình như là thế.” Trần Hi nói.

“Sao tôi lại cảm thấy chín năm qua anh ta đi lính vậy nhỉ.

Một giờ vừa qua anh ta chẳng nhúc nhích tí nào.” Vương Giai Kỳ nở nụ cười nói: “Nghị lực như thế không phải thứ mà người bình thường có nổi đâu.”
Trần Hi ngẩn ra, sau đó nhìn cánh cửa đang dần khép lại, chép miệng, không biết đang nghĩ gì.

Đương nhiên là Lê Văn Vân không để ý đến bọn họ, sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoàn Vũ, anh bắt một chiếc taxi đến thẳng nơi cần đến!
Năm phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa ngân hàng công thương.

Lê Văn Vân trả tiền xuống xe, sau đó anh nhìn quanh, ánh mắt rơi vào cô gái tóc ngắn đeo kính râm đang ngồi trên ghế đá cách đó không xa, hai mắt anh đột nhiên ướt.

Tuy rằng anh biết Số Hai vẫn còn sống, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cô ta, Lê Văn Vân vẫn không kìm được nước mắt!
Ở gần cô ta còn có một thanh niên mặc áo hoodie, nhưng Lê Văn Vân lại tự động loại bỏ anh ta, anh thở hắt ra một hơi, đi tới trước mặt Hoàng Thi Kỳ, dừng lại trước mặt Hoàng Thi Kỳ chừng hai mét.

Hoàng Thi Kỳ ngồi ở đó, thế nhưng Lê Văn Vân nhìn thấy rất rõ, dưới lớp kính râm của cô ta là hai hàng nước mắt.

Hoàng Thi Kỳ nhẹ nhàng nói: “Để tất cả được thở!”
Lê Văn Vân mỉm cười, môi mấp máy: “Đao phong chỉ hướng trái tim!”
Ngay sau đó cả hai người đồng thời mở miệng: “Chiến không có đường lui!”.

Bình Luận (0)
Comment