Chiến Lang Ở Rể

Chương 121


Không nói đến Trương Dục, ba người khác là Phương Quân, Liễu Bạch cùng với Lê Hoán đều là phú nhị đại cao cấp nhất Lâm Hải.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cũng không có ai dám trêu chọc bọn họ.

Phương Quân nhìn thấy Lê Hoán đeo găng tay, cười hì hì nói: "Chậc chậc, Lê Hoán này, không phải tôi nói cậu chứ, vậy mà lại bị một người mới ra tù, bị nhà họ Lê các người đuổi cổ biến thành như vậy, mấu chốt là bây giờ tên kia vẫn còn tốt đẹp hoàn hảo, nói ra thì ngay cả tôi cũng đều cảm thấy mất mặt."
Lê Hoán hừ lạnh một tiếng, hai chân bắt chéo ngồi ở đó bĩu môi nói: "Chẳng phải hôm nay Trương Dục đã nói rồi sao? Chuyện cậu và Liễu Bạch ở nhà hàng Vinh Hoa tôi đều đã nghe hết rồi.

Muốn đuổi người ta đi, kết quả lại khiến chính mình bị đuổi, bị Tần Trung Lưu đánh văng ra ngoài.".

Hãy tìm đọc trang chính ở _ trum truyeИ.VN _
Phương Quân trừng mắt nhìn Trương Dục một cái, sau đó cười lạnh nói: "Cái thằng khốn đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh ta biết hậu quả khi đắc tội tôi là gì!"
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lê Hoán hỏi: "Thế nào? Có muốn hợp tác trừng trị tên Lê Văn Vân đó không?"
"Trừng trị thế nào?" Lê Hoán bình tĩnh hỏi.

"Rất đơn giản, tôi đưa người, anh đưa tiền." Phương Quân nói: "Hình như tên Lê Văn Vân này từ nhỏ đã có khí lực rất lớn.

Nếu đánh nhau thật, tôi có quen mấy người luyện võ, thủ đoạn cũng khá nhiều, tôi dẫn người trừng trị anh ta, sau đó anh trả tiền, trả bao nhiêu đều do anh phụ trách, thế nào?"
"Không thành vấn đề!" Lê Hoán bình tĩnh nói.

Ở bên cạnh, Liễu Bạch luôn mang bộ dạng lạnh lùng cao ngạo không hề tiếp lời, chỉ ngồi ở đó mở miệng nói: "Đấu giá sắp bắt đầu."
...!
Ở phía sau, tại chỗ ngồi của Lê Văn Vân.

Bên cạnh anh, Đặng Hân Hân hưng phấn nói: "Lần đấu giá này, người ta nói sẽ có rất nhiều đồ vật có giá trị rất cao.


Tôi nghĩ chắc là mình không mua nổi, chỉ tới xem một chút mà thôi."
Lê Văn Vân gật đầu.

Mặc dù anh có hiểu biết chút ít đối với đồ cổ nhưng cũng không phải đam mê, đây chỉ là một trong những thứ mà Người Gác Đêm bắt buộc phải học.

Sau lưng, Hà Mậu Tuấn vừa cười vừa nói: "Không sao cả, em thích cái gì thì cứ trực tiếp nói với anh, anh mua cho em là được."
Đặng Hân Hân nhíu này, không phản ứng đối với anh ta!
Hà Mậu Tuấn hừ lạnh, sau đó vỗ vỗ bả vai Lê Văn Vân nói: "Thằng nhóc, đứng lên đi, đổi chỗ với tôi!"
Lê Văn Vân nhìn anh ta một cái, sau đó mỉm cười với anh ta rồi quay người nhìn sang, một chút ý tứ muốn động cũng không có.

Hà Mậu Tuấn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm thủ: "Chờ hội đấu giá kết thúc, tôi sẽ khiến anh ta đẹp mặt!"
Trong lúc nói chuyện, trên sân khấu dựng ở phía trước có một ngọn đèn chậm rãi di động.

Dưới ánh đèn, một cô gái trang điểm xinh đẹp dần dần từ trên sân khấu đi tới phía trước.

"Ơ, người phụ nữ này trông rất quen mắt, hình như tôi đã gặp ở nơi nào đó rồi." Lê Văn Vân sờ mũi nói.

"Anh không biết cô ấy sao?" Đặng Hân Hân ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Cô ấy là người dẫn chương trình hót nhất hiện nay, Tần Tuyết Nhi đấy, có thể nói là hiện tại cô ấy đang ở đỉnh vinh quang cao nhất."
"Minh tinh à?" Lê Văn Vân sờ mũi.

Thực ra thì đối với phương diện này, anh không quan tâm cho lắm!
Lúc này, Tần Tuyết Nhi đi tới phía trước, trên mặt cô ta để lộ một nụ cười mê hoặc, sau đó giơ microphone lên nói: "Hoan nghênh các vị, những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm Hải tới tham gia hội đấu giá lần này.

Tiếp theo đây, chúng ta sẽ trực tiếp bắt đầu đấu giá!"

Bởi vì hội đấu giá không có phát sóng trực tiếp, cũng không có quay phim để đưa lên tivi cho nên không cần phải có tiết mục mở màn làm nóng gì cả, trực tiếp tiến hành đấu giá.

Nói xong, một tay cô ta cầm microphone, tay còn lại cầm một cây búa!
"Món đồ đấu giá đầu tiên là một bức tranh chính gốc của Đường Dần, tranh cung nữ!"
Trong lúc Tần Tuyết Nhi giới thiệu, hai người đẹp ôm một bức tranh tiến lên, sau đó chậm rãi mở bức tranh đang cuộn tròn ở trước mặt mọi người.

Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi giương lên nói: "Không ai kiểm nghiệm đó là đồ thật hay giả sao?"
"Hừ, người tổ chức lần đấu giá này cũng giống với chúng tôi, là một trong những nhà buôn đồ cổ lớn nhất toàn quốc, bán hàng giả đồng nghĩa với việc phá huỷ thương hiệu của mình." Ở phía sau, Hà Mậu Tuấn cười lạnh nói: "Anh có biết giá cả của bức tranh này không? Đó là một con số mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay coi như để anh mở mang tầm mắt."
"À, cho nên anh vừa mới nói sẽ không để cho Hân Hân mua phải hàng giả, hoá ra cũng chỉ là nói bừa, bởi vì đồ đấu giá đều là đồ thật." Lê Văn Vân bĩu môi cười nói.

Hà Mậu Tuấn tức giận đến mức mặt hơi ửng đỏ!
Ở bên cạnh, Đặng Hân Hân lại nói: "Oa, bút tích thật của Đường Dần, thấp nhất cũng phải mười mấy tỷ mới có thể mua được."1
"Cô rất thích sao?" Lê Văn Vân hỏi.

"Bất kỳ một người sưu tầm đồ cổ nào cũng muốn có bút tích thật của Đường Dần, nhưng mà tôi cũng không có cách nào, thứ này thật sự quá mắc." Đặng Hân Hân nói: "Tôi sưu tầm một số thứ lặt vặt cũng được.

Sưu tầm đồ vật đỉnh cấp thì tôi không có tư cách."
"Hân Hân, chỉ cần em nguyện ý làm bạn gái của anh, anh sẽ đấu giá cái đó cho em.

Nhà anh cũng có một bức tranh của Đường Dần, đến lúc đó chuyện tốt nhân đôi, anh trực tiếp tặng em hai bức họa làm lễ hỏi cưới!" Hà Mậu Tuấn ở phía sau mở miệng nói.

"Không cần, cảm ơn!" Đặng Hân Hân bất đắc dĩ nói.


Lúc này, phía trước sân khấu, Tần Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Giá khởi điểm, sáu mươi tỷ!"
m thanh vừa hạ xuống, phía sau Lê Văn Vân, Hà Mậu Tuấn đã giơ thẻ trong tay lên: "Sáu mươi sáu tỷ!"
Không ít người nhìn về phía anh ta, có người kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải cậu ấm của Tinh Vân Trai, Hà Mậu Tuấn sao? Sao anh ta lại chạy tới đây?"
Tinh Vân Trai là tên gọi tiệm bán đồ cổ của nhà anh ta, ở các chợ đồ cổ trên toàn quốc đều có cửa hàng, bao gồm cả cửa hàng ở Giang Thành bên kia.

Hà Mậu Tuấn nhìn thấy mình bị người khác nhận ra, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Bảy mươi lăm tỷ!"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía trên bên phải vang lên.

Lê Văn Vân nhìn theo tiếng nói, phát hiện người ngồi bên đó là một người phụ nữ dáng người yểu điệu đeo kính đen.

Bởi vì đeo kính đen cho nên không thể thấy rõ dung mạo của cô ta, nhưng nhìn từ thân hình thì chắc là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hà Mậu Tuấn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Tám mươi mốt tỷ!"
Mỗi lần tăng giá anh ta đều thêm sáu trăm triệu.

Trên sân khấu, Tần Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Anh Hà số 108 ra giá tám mươi mốt tỷ, còn ai muốn thêm không!"
"Chín mươi tỷ!"
Vẫn là cô gái vừa rồi, giọng nói bình thản vang lên!
Ngay sau đó, không ngừng có người ở giơ thẻ!
Chín mươi sáu tỷ!
Một trăm lẻ tám tỷ!
...!
Đúng lúc này, Lê Hoán ngồi ở hàng đầu tiên lãnh đạm mở miệng: "Một trăm năm mươi tỷ!"
m thanh rơi xuống, toàn trường đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Bút tích thật sự của Đường Dần là vô giá, thế nhưng bản vẽ này rất nhỏ, kỳ thật hơn một trăm hai mươi tỷ đã là mức giá cực hạn rồi.


Ai cũng không nghĩ tới, Lê Hoán lại nâng giá lên đến một trăm năm mươi tỷ.

Trên sân khấu, Tần Tuyết Nhi cũng mỉm cười nói: "Anh Lê số 3 ra giá một trăm năm mươi tỷ! Còn ai ra giá cao hơn không?"
Phía sau Lê Văn Vân, Hà Mậu Tuấn nhíu chặt mi tâm.

Anh ta không nghĩ tới món đồ này lại được nâng giá cao như vậy.

Hơn nữa, người ra giá lại là Lê Hoán.

Nếu như anh ta cạnh tranh với Lê Hoán, đến lúc đó không nói đến vấn đề lãng phí tiền bạc, anh ta còn có thể đắc tội với Lê Hoán.

Mặc dù gia đình anh ta có tiền, nhưng so với nhà họ Lê thì thua kém không biết bao nhiêu!
Tài chính anh ta có thể điều động cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi tỷ mà thôi, tăng thêm nữa thì sẽ đến một mức giá anh ta không trả nổi.

"Sao vậy? Không tăng nữa à?" Lê Văn Vân quay đầu, cười như không cười nhìn anh ta: "Không phải anh vừa mới nói muốn đấu giá tặng cho Hân Hân sao? Lúc này mới có một trăm năm mươi tỷ mà đã không muốn rồi? Hay là...!anh không có tiền?"
Hà Mậu Tuấn ngẩn ra, cắn răng nghiến lợi nhìn Lê Văn Vân nói: "Hừ, tôi có đấu giá hay không mắc mớ gì tới anh? Tôi mở miệng tối thiểu cũng phải một trăm năm mươi tỷ, còn anh thì sao? Một tên ở trong tù ngây ngốc suốt chín năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy con số này đúng không? Bây giờ anh đào đâu ra một trăm năm mươi ngàn? Nếu như có gan, anh giơ thẻ thử xem!"
Hiện tại nếu như giơ thẻ, cũng có nghĩa anh phải ra giá hơn một trăm năm mươi tỷ.

Hàng đầu tiên, khóe miệng Lê Hoán lộ ra một nụ cười bình thản.

Anh ta cho rằng trong hội trường này, không ai dám tranh đoạt cùng với anh ta!
Ngay cả Liễu Bạch và Phương Quân ở bên cạnh anh ta cũng không có tư cách.

Trên mặt Tần Tuyết Nhi lộ dáng vẻ tươi cười, cô ta mở miệng nói: "Một trăm năm mươi tỷ lần thứ nhất, một trăm năm mươi tỷ lần thứ..."
Đúng lúc đó, ở phía sau, Lê Văn Vân giơ thẻ bài của mình lên thản nhiên nói: "Một trăm sáu mươi lăm tỷ!"
"Xôn xao!"
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phía anh!.

Bình Luận (0)
Comment