Chiến Lang Ở Rể

Chương 137


“Hừ, tên này quả nhiên là đồ háo sắc, lại chạy đến đây tìm gái.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi khịt mũi.

Nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch đang lẩm bẩm gì đó, Diệp Mộng hỏi: "Sao vậy?"
"Lê Văn Vân và một người phụ nữ đang tình chàng ý thiếp ở dưới này.

Vấn đề của Lê Văn Vân quá lớn." Đỗ Tịch Tịch lẩm bẩm.

Câu nói của cô ấy khiến các cô gái trong phòng bao cũng tò mò đứng dậy, sau đó chạy ra tới bên cạnh cửa sổ.

"Suỵt!"
Bởi vì bọn họ đứng ở cửa sổ, người ở dưới cũng có thể nhìn thấy lầu hai, không thể nghi ngờ là một phong cảnh cực kỳ đẹp!
Bốn người Diệp Mộng, Đặng Hân Hân, Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều có thể nói là những người đẹp hạng nhất.

Khi bốn người đẹp này xuất hiện trong quán bar cũng đủ khiến bất cứ người đàn ông nào phát cuồng.

Phía dưới vang lên tiếng la ó.

Đặng Hân Hân nhìn thấy rõ ràng Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bên dưới.

Cô nhướng mày nói: "Là cô ấy?"
“Cô quen à?” Diệp Mộng hỏi.

Đặng Hân Hân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cũng không phải là quen.

Trước đó, lúc cô ấy đến ngân hàng của chúng tôi bàn chuyện làm ăn thì tôi là người đã bàn việc với cô ấy."
Nhân viên của ngân hàng Tân Hải sẽ giữ bí mật về người sử dụng thẻ ngân hàng kim cương.

Nếu người giữ thẻ kim cương không muốn tiết lộ thì bọn họ sẽ không nói một chữ.

Về phần loại người bằng lòng tiết lộ bản thân như Liễu Vân Sơn không thuộc phạm vi cai quản của cô.

Diệp Mộng hơi cau mày, sau đó nói: "Tịch Tịch, em đi gọi bọn họ lên chơi chung đi!"
Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: "Dạ!"

...!
Bên dưới, Lê Văn Vân nghiêm túc nhìn Hoàng Thi Kỳ!
Biểu hiện của Hoàng Thi Kỳ quả thật khiến anh kinh ngạc rồi.

Những gì cô ta biểu hiện ra ngoài là hoàn toàn không muốn tiếp xúc với người của Người Gác Đêm.

Thậm chí cả việc mình cho Phạm Nhược Tuyết số điện thoại của cô ta, cô ta cũng có chút không vui, điều này khiến Lê Văn Vân có hơi bất ngờ.

Đây hoàn toàn không phải không muốn trở về mà là...!có phần mâu thuẫn với Người Gác Đêm.

Nghĩ đến ẩn giả đã phản bội Người Gác Đêm, Lê Văn Vân có chút lo lắng không biết ba năm qua đã xảy ra chuyện gì với cô ta, vì thế mở miệng hỏi: "Có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?"
Hoàng Thi Kỳ khựng lại, sau đó nhăn mũi, kinh ngạc nói: "Đâu có, sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?"
Lê Văn Vân cũng hiểu tính cách của Hoàng Thi Kỳ.

Bọn họ gia nhập vào Người Gác Đêm cùng lúc, sau này ở cùng một tiểu đội trong suốt sáu năm, cho đến khi một chuyện không may xảy ra ba năm trước.

Cô ta sẽ nhăn mũi khi nói dối.

Nhưng tương tự, Lê Văn Vân cũng rõ tính cách của cô ta rất cố chấp, chỉ cần cô ta không muốn nói thì nhất định sẽ không bằng lòng thổ lộ.

Anh nghĩ đến lúc trước khi Tần Quốc Thành nghe thấy mình tìm được Hoàng Thi Kỳ thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Kết nối những việc này lại một lần nữa!
Dù là Hoàng Thi Kỳ hay Người Gác Đêm thì chắc hẳn cả hai bên đều có chuyện gạt mình!
Và cả Hoàng Thi Kỳ và Người Gác Đêm đều không nói với mình, điều đó có nghĩa là chuyện có liên quan đến mình!
Anh không truy vấn Hoàng Thi Kỳ nữa.

Anh biết rằng một khi Hoàng Thi Kỳ đã không muốn nói thì dù anh có hỏi cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không nói ra.

“Tôi chỉ cảm thấy cô có hơi kỳ lạ.” Lê Văn Vân nói rồi đưa tay khoác lên vai Hoàng Thi Kỳ nói: “Số 2, hãy nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng mong cô có thể nói với tôi.

Tôi mạnh hơn cô, từng là đội trưởng của đội chúng ta.

Chờ chúng ta trở lại Người Gác Đêm, tôi vẫn sẽ là đội trưởng của cô, còn có thể là tiểu đội mũi nhọn mạnh nhất của Người Gác Đêm.


Vì vậy tôi hy vọng...!nếu cô có bất cứ tâm sự gì, cô có thể cho tôi biết, tôi sẽ gánh vác nó cùng cô!"
Khi Hoàng Thi Kỳ nghe những lời này của Lê Văn Vân, một làn sương nước thoáng qua trong mắt cô ta.

Cô ta gật đầu nói: "Tôi biết, nhưng thực sự không có việc gì đâu!"
Ngay khi Lê Văn Vân còn muốn nói thêm điều gì đó, một giọng nói vang lên sau lưng anh: "Lê Văn Vân, anh đang nói đến Người Gác Đêm gì vậy? Cái gì mà đội mũi nhọn mạnh nhất? Cái gì mà đội trưởng?"
Đồng tử của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ gần như đồng thời co lại.

Lê Văn Vân bỗng quay đầu lại, phát hiện Đỗ Tịch Tịch đang đứng cạnh ghế dài từ lúc nào, nhìn anh với vẻ mặt tò mò.

“Mẹ nó!” Lê Văn Vân chửi thầm trong lòng.

Trong quán bar này người đến người đi, lại vô cùng ồn ào.

Anh vốn tưởng rằng chắc hẳn không có ai nhàm chán tới nỗi đến nghe cuộc trò chuyện của anh với Hoàng Thi Kỳ nên vừa rồi cũng không chú ý đến xung quanh cho lắm.

Kết quả không ngờ lại thực sự có một người nhàm chán như vậy.

“Sao cô lại chạy tới nghe trộm người ta nói chuyện hả?” Lê Văn Vân xoa mũi nói.

Đỗ Tịch Tịch ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân và nói: "Tôi và đám người đàn chị Diệp Mộng đang chơi ở ngay phòng bao tầng 2.

Bọn họ nhìn thấy anh, định rủ anh lên chơi cùng.

Tôi vừa đến đây, tưởng là anh đang thổ lộ với con gái người ta í chứ, nên tôi không quấy rầy anh."
Nói đến đây, anh trừng mắt nói: "Cô đừng có đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi."
Lê Văn Vân đau đầu vô cùng.

Lòng hiếu kỳ của Đỗ Tịch Tịch này rất lớn.

Lúc trước bởi vì tò mò Đỗ Thương Bắc đã được mình cứu như thế nào nên đã không ngừng quấy rầy anh lúc ở Giang Thành.


Đương nhiên, cũng vì như thế mà hai người bọn họ mở trở nên quen thuộc với nhau.

Hiện tại để cho cô ấy nghe được mấy cái này, cô ấy không truy hỏi kỹ càng sự việc mới là lạ.

Lê Văn Vân đau đầu vô cùng, vội ho khan một tiếng nói: "Uầy, cô nghĩ nhiều quá rồi.

Để tôi giới thiệu với cô một chút.

Đây là Hoàng Thi Kỳ, bạn thân nhất của tôi.

Điều chúng tôi vừa nói là những ngày tôi và cô ấy làm bảo vệ trực đêm cùng nhau.

Lúc đó tôi là đội trưởng đội bảo vệ, là bảo vệ giỏi nhất trong đội bảo vệ của chúng tôi..."
“Đáng ghét.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Lê Văn Vân, tôi phát hiện anh thật sự đang nói lung tung.

Người đẹp này có thể bàn chuyện làm ăn tại ngân hàng Tân Hải mà lại chạy tới làm bảo vệ với anh à?"
“Thể nghiệm cuộc sống thì sao.” Lê Văn Vân xoa mũi nói.

“Anh mau nói cho tôi biết đi!” Đỗ Tịch Tịch kéo cánh tay Lê Văn Vân, nói: “Tôi cầu xin anh đó, anh cứ nói cho tôi biết đi.

Rốt cuộc anh là người thế nào, lúc nào cũng bí bí ẩn ẩn, có gì mà không thể nói được chứ."
Đầu Lê Văn Vân sắp nổ tung luôn rồi, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Không phải mấy người Diệp Mộng bảo chúng ta lên chơi sao? Đi thôi, chúng ta lên đi!"
Nói rồi anh kéo Đỗ Tịch Tịch đứng lên.

Đỗ Tịch Tịch bám chặt cánh tay anh, như muốn treo ở trên người Lê Văn Vân, nói: "Không lên đâu, anh phải nói rõ ràng với tôi trước, tôi cầu xin anh đó."
Bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ nhìn bộ dạng khó chịu này thì không nhịn được mà nở một nụ cười.

Sau đó cô ta cũng đứng dậy, đi bên cạnh Lê Văn Vân lên lầu.

Mấy người đàn ông trong quán bar nhìn thấy hai người đẹp đi bên cạnh Lê Văn Vân, đặc biệt có một người còn bám lên người Lê Văn Vân, trên mặt bọn họ cũng lộ ra biểu cảm hâm mộ.

Chẳng bao lâu, lên đến tầng hai, Lê Văn Vân hỏi: "Phòng bao nào?"
"Không nói cho anh biết! Anh mau nói cho tôi biết những lời vừa rồi anh nói là có ý gì đi." Đỗ Tịch Tịch thả cánh tay của Lê Văn Vân ra, bĩu môi nói.

“Nếu cô không nói gì thì tôi đi đây.” Lê Văn Vân nhún vai, giả vờ bước xuống lầu.

“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, cửa của một phòng bao bỗng nhiên mở ra, Trần Hiểu Nguyệt thò đầu ra từ bên trong: “Chúng tôi ở bên cạnh!"
Lê Văn Vân đã lâu không gặp Trần Hiểu Nguyệt, mỉm cười đi tới.


Đỗ Tịch Tịch tức giận đến mức giậm chân, cũng đi theo vào trong phòng bao.

Bên trong phòng bao cực kỳ yên tĩnh, bày rất nhiều đĩa trái cây linh tinh bên trong, cửa sổ đã được đóng lại, không có âm thanh gì.

Phòng bao là kiểu KTV, có thể ca hát bên trong.

Diệp Mộng nhìn Hoàng Thi Kỳ bên cạnh Lê Văn Vân, hơi cau mày, sau đó nói với Lê Văn Vân: "Chuyện Vưu Tường phải cảm ơn anh rồi!"
Cô biết rằng việc hoãn tiệc đính hôn giữa mình và Vưu Tường là do Lê Văn Vân làm.

Mà hiện tại lựa chọn của nhà họ Diệp là phải đi cầu xin nhà họ Lê và từ bỏ phía nhà họ Vưu.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc hôn ước của cô và Vưu Tường đã kết thúc.

Sau khi Lê Văn Vân giới thiệu sơ qua mọi người với nhau.

Bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.

Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Kỳ bưng chai rượu đi vào, nói: "Các người đẹp, cho các em..."
Vừa nói đến đây, anh ta liền nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt lập tức dâng lên lửa giận, nói: "Lê Văn Vân, mày còn dám tới chỗ của tao?"
Diệp Mộng cau mày nói: "Anh, anh đừng tức giận.

Đám Tịch Tịch đều là bạn bè của anh ấy.

Anh ấy đến đây chơi một chút cũng không sao hết."
Diệp Kỳ nhíu mày nói: "Thằng này là tội phạm cưỡng hiếp đó.

Tịch Tịch, các em tránh xa loại người này một chút!"
Nói rồi, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Mau cút đi, nếu không tao sẽ không khách sáo với mày!"
Vẻ tức giận xẹt qua trên mặt Hoàng Thi Kỳ.

Lê Văn Vân cười với anh ta, sau đó đứng dậy nói: "Diệp Kỳ, có một số việc không phải như những gì anh nhìn thấy.

Như tôi đã nói, khi đó tôi cũng bị hãm hại."
"Hừ, bị hãm hại? Nhân chứng, vật chứng đều có rồi, mày bị ai hãm hại chứ? Đoạn video đó là giả sao?" Diệp Kỳ hừ lạnh nói.

“Giả hay không, thứ bảy anh sẽ biết.” Nói đến đây, Lê Văn Vân nhàn nhạt nói tiếp: “Còn nữa, tôi nói cho anh biết, đừng đặt hy vọng kéo dài gia tộc vào nhà họ Lê, chẳng bao lâu nữa nhà họ Lê sẽ không còn tự lo nổi bản thân mình nữa đâu."
"Nhà họ Lê không thể tự lo cho mình sao?" Diệp Kỳ khinh thường nói: "Nhà họ Lê có gia nghiệp lớn, bọn họ lại không tự lo cho mình được sao? Chỉ dựa vào việc Lê Văn Vân mày trở về Lâm Hải rồi à?"
Lê Văn Vân ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh ta: "Đúng, chỉ dựa vào tôi.".

Bình Luận (0)
Comment