Chiến Lang Ở Rể

Chương 22


Lê Văn Vân ngây dại, anh giơ di động, nhìn về phía Đỗ Tịch Tịch!
Lúc này anh mới hiểu được, vì sao Đỗ Tịch Tịch lại gọi anh đến đây, mẹ kiếp, đâu có gọi anh đến đây chơi, mà hoàn toàn coi anh là lá chắn.

Mà hiển nhiên, quá trình sắp xếp tỏ tình tốn rất nhiều thời gian, e là Đỗ Tịch Tịch ở trên lầu đã biết từ sớm, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho Lê Văn Vân, bảo Lê Văn Vân đến đây chơi.

Tất cả mọi người nhìn anh, Trịnh Hòa quỳ trên mặt đất cũng nhìn thấy toàn bộ, ngay khi vừa nhìn thấy Lê Văn Vân, đầu tiên anh ta hơi ngẩn ra, rồi mắng: “Sao ở đâu cũng có mặt thằng oắt này vậy! Không phải anh ta là bạn trai Đặng Hân Hân sao?”
Ngay sau đó, trong mắt Trịnh Hòa lại hơi sáng lên nói: “Mới nhìn qua nhưng anh đã đoán không sai, anh ta là bạn trai Đặng Hân Hân mời đến! Nhưng tại sao ngày hôm qua trong quán bar, Phan Minh Vũ lại vâng dạ với anh ta, anh ta có quan hệ gì với Đỗ Thương Bắc?”
Trong nhất thời, trong lòng anh ta lướt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà anh ta không nói gì cả!
Vừa hay có thể mượn tay Trịnh Hòa dạy dỗ anh một chút.

Mà bên kia, Đỗ Tịch Tịch trực tiếp ôm cánh tay Lê Văn Vân, Lê Văn Vân muốn tránh ra, nhưng mà Đỗ Tịch Tịch lại ôm rất chặt.

Đồng thời nhỏ giọng nói: “Anh đã giúp chị Hân Hân, thì anh cũng phải giúp cả tôi nữa!”
“Cô nằm mơ rồi tôi giúp!” Lê Văn Vân bĩu môi.

Khi Trịnh Hòa vừa nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch kéo tay Lê Văn Vân, mặt đã tái mét, anh ta sầm mặt đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “Tôi không phải bạn trai cô ấy, anh đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào.”
Nhưng hiển nhiên Trịnh Hòa không tin, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, bên trong đôi mắt tựa như phun ra lửa.

“Thằng oắt, được lắm, phụ nữ của tôi mà anh cũng dám chạm vào, anh chờ đó cho tôi.” Trịnh Hòa thẳng thừng uy hiếp nói.

“Ai là phụ nữ của anh, miệng anh sạch chút coi.” Đỗ Tịch Tịch lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nói với Lê Văn Vân: “Anh yêu, chúng ta vào văn phòng đi, em có mang cơm trưa tình yêu cho anh đó!”

Tròng mắt của Trịnh Hòa đã sắp rớt ra ngoài.

Anh ta theo đuổi Đỗ Tịch Tịch nhiều năm vậy, Đỗ Tịch Tịch chưa từng nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu này, anh ta ngập tràn ghen tức và phẫn nộ.

“Đồ khốn!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời phất tay.

Nháy mắt sau đó, phía sau anh có vài người lập tức vây đến.

Trong đôi mắt Đỗ Tịch Tịch đầy lạnh lùng nói: “Trịnh Hòa, anh tính ra tay đánh người trước cửa công ty chúng tôi sao?”
“Chỉ cần thằng này chia tay với cô ngay lúc này, tôi đảm bảo anh ta an toàn rời đi.” Trịnh Hòa phẫn nộ nói.

Lê Văn Vân đã cứng họng luôn rồi, tên này đúng là bại não mà, ông đây đã giải thích, thế mà không nghe vào một câu.

“Vây quanh ở đây làm gì vậy, không vào làm việc sao?” Vào nay lúc này, có một giọng nói mang theo uy nghiêm vang lên.

Đỗ Thương Bắc mặc tây trang mang giày da bước ra từ cửa tòa nhà, ông ấy nhíu mày nhìn về phía Trịnh Hòa hỏi: “Trịnh Hòa, cậu chạy đến trước cửa nhà chúng tôi giương oai đấy à?”
Trịnh Hòa cắn răng, nhìn Đỗ Thương Bắc nói: “Chú Đỗ, chú đã gióng trống khua chiêng bảo mọi người theo đuổi Tịch Tịch, nhưng mà cô ấy lại nói mình đã có bạn trai, chú nhìn xem, người như vậy có thể xứng đôi với Tịch Tịch sao?”
Đầu tiên Đỗ Thương Bắc hơi sửng sốt, sau đó nhìn về bên phía Đỗ Tịch Tịch!
Lê Văn Vân bất lực nhún vai với ông ấy.

Mà trong đôi mắt Đỗ Thương Bắc đã lóe lên tia kinh ngạc vui vẻ, tiện đà lại nhìn về phía Trịnh Hòa nói: “Tôi đã nói có thể theo đuổi Tịch Tịch, nhưng mà không bao gồm cậu, cậu nhanh cút đi cho tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ đuổi cậu đi!”
“Chú Đỗ!” Sắc mặt Trịnh Hòa hơi đổi.


“Ai là chú của cậu, nhanh cút đi.” Đỗ Thương Bắc nói, rồi nhìn về phía những người vây xem mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không muốn làm việc nữa phải không?”
Đám người vội vàng tản ra.

Lúc này Đỗ Thương Bắc mới nói: “Không thấy sao? Tịch Tịch đã có bạn trai, sau này đừng làm phiền nó, Tịch Tịch, lên tầng với bố!”
Nụ cười trên mặt Đỗ Tịch Tịch chợt lóe lên rồi biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh băng.

Kéo cánh tay Lê Văn Vân đi vào trong tòa nhà.

Trong lòng Lê Văn Vân không biết phải nói sao, tấm khiên này, thoạt nhìn anh không thể không làm rồi.

Đầu óc Trịnh Hòa không thông minh, dù anh có giải thích nhưng có lẽ anh ta sẽ không tin, vì thế anh cũng lười đi giải thích.

Đương nhiên Trịnh Hòa không dám giương oai trước mặt Đỗ Thương Bắc, chỉ khi đi ngang qua Lê Văn Vân, anh ta mới đen mặt nói: “Anh tiêu rồi!”
Lê Văn Vân nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đi theo Đỗ Tịch Tịch vào bên trong tòa nhà, sảnh lớn của tòa nhà, Đỗ Thương Bắc nhìn hai người nói: “Khụ khụ, không ngờ hai đứa xác định quan hệ nhanh như vậy.”
Mặt Đỗ Tịch Tịch hơi đỏ lên, vừa định giải thích, Đỗ Thương Bắc còn nói thêm: “Lê Văn Vân, không cần lo lắng, tôi rất hài lòng với cậu, không có tí bắt bẻ nào, chi bằng hai đứa lựa ngày nhận giấy chứng nhận rồi sau đó tổ chức tiệc mừng!”
Khóe môi Lê Văn Vân giật vài cái, rốt cuộc Đỗ Thương Bắc này chờ mong gả con gái ra ngoài đến nhường nào vậy.

“Bố!” Vẻ mặt Đỗ Tịch Tịch đỏ bừng, vội vàng buông lỏng cánh tay Lê Văn Vân nói: “Bố nói bậy gì đó, con chỉ không muốn dây dưa với Trịnh Hòa nữa nên mới gọi Lê Văn Vân giúp con đối phó một chút.”
“Không phải gọi tới, là lừa tới.” Lê Văn Vân cạn lời nói.

Đỗ Thương Bắc ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói: “Ôi, đúng là già rồi, không hiểu gì về thế giới trẻ tuổi các con cả! Các con nói chuyện đi, các con nói chuyện đi, bố đi trước!”
Nói rồi, ông ấy liếc mắt đầy hàm ý nhìn hai người rồi xoay người rời đi.


“Cảm ơn nha!” Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới nói với với Lê Văn Vân: “Xem như hai ta huề nhau.”
“Cô tìm phiền phức lớn như vậy cho tôi, lại còn nói huề nhau.” Lê Văn Vân không biết phải nói gì.

“Anh không biết đâu, cái tên Trịnh Hòa này đáng giận thật sự, tôi quen anh ta lúc học đại học, sau đó chỉ cần có một bạn nam tiếp cận tôi, là sẽ bị anh ta uy hiếp, hành hung, khiến cho bây giờ bên cạnh tôi không có một người bạn nam nào cả.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Hôm nay tôi vừa nhìn thấy anh ta là đã nhớ tới anh.”
Nói rồi, cô ấy lại bĩu môi nhìn Lê Văn Vân nói: “Trần Hiểu Nguyệt đã nói với tôi, ngày hôm qua khi có người tới ám sát tôi, anh đã chạy trốn, anh nợ tôi một ân tình, hôm nay xem như huề nhau.”
Lê Văn Vân thầm cười khổ trong lòng, tính anh vốn lười nhác, vì thế cũng lười giải thích với Đỗ Tịch Tịch, chỉ nhún vai nói: “Tùy cô thôi, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước!”
“Anh chắc chắn đi về? Đám người Trịnh Hòa vẫn còn ở bên ngoài.” Đỗ Tịch Tịch nói.

Lê Văn Vân nhíu mày lại, nói: “Vậy thôi, tôi ngồi chờ một lát rồi đi!”
“Hừ, quả nhiên là tên nhát gan, trách không được ngày hôm qua bỏ chạy, thật sự không hiểu sao ba tôi lại khách sáo với anh như thế.” Đỗ Tịch Tịch nhìn anh, vẻ mặt kỳ quái nói: “Nhưng dù thế nào cũng coi như anh đã giúp tôi một việc gấp, tối nay mời anh ăn cơm, thuận tiện dẫn anh đi xem gái xinh giống như tôi!”
Đương nhiên Lê Văn Vân không còn tin lời cô ấy nói bậy, nhưng vì phải giúp đỡ mấy người Phạm Nhược Tuyết bảo đảm an toàn cho Đỗ Tịch Tịch, anh vẫn phải đồng ý.

“Được rồi, vậy anh vào văn phòng với tôi đi, ngồi chờ một lát rồi đi!” Đỗ Tịch Tịch nói, quay đầu đi!

Lúc này, ở bên ngoài, đoàn người Trịnh Hòa đã sầm mặt rời đi, còn cánh hoa đầy ngoài cửa thì họ không dọn dẹp.

Đám người tìm một quán bar, bọn họ gọi một vài em gái rót rượu, sau đó bắt đầu chơi ở bar.

Trịnh Hòa ngồi một bên, tay phải ôm một cô gái ăn mặc gợi cảm, anh ta sầm mặt xuống!
Lúc này Trần Nghị đi đến gần nói: “Anh Trịnh, anh đừng nóng giận, cái tên Lê Văn Vân chính là tên trai bao.”
“Lê Văn Vân? Anh nói người bên cạnh Tịch Tịch sao? Anh quen anh ta sao?” Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn Trần Nghị hỏi.

“Đúng!” Trần Nghị khách sáo đưa cho Trịnh Hòa một điếu thuốc, nói: “Anh ta là chồng cũ của bạn gái hiện tại Cao Phái, trước kia khuân gạch ở công trường, còn bây giờ không biết tại sao lại giả làm bạn trai Đặng Hân Hân tham gia vào bữa tụ họp do ông Đỗ tổ chức vào hai ngày trước, trong bữa gặp mặt, dường như ông Đỗ có quen anh ta…”
Đôi mắt Trịnh Hòa thoáng động: “Anh nói chính vì anh ta mà anh bị ông Đổ đuổi ra khỏi bữa tiệc?”
“Đúng vậy, ông Đỗ không mời anh là vì không nhìn thấy thành tựu của anh.” Trần Nghị vội vàng nói: “Ngày hôm qua, trong quán bar của Phan Minh Vũ tôi đã tính dạy dỗ anh ta, cũng là ông Đỗ gọi điện thoại cho Phan Minh Vũ, nói Lê Văn Vân là bạn của ông ta, tôi mới bị Phan Minh Vũ đánh một trận, có điều Phan Minh Vũ sợ ông Đỗ, nhưng anh thì không!”
“Nói như vậy, anh ta chính là một người không tiền không quyền đúng không.” Trong mắt Trịnh Hòa lóe lên một tia nham hiểm! Sau đó dùng sức nhéo mạnh lên đùi em gái trong lòng!


Đến bốn giờ chiều, Đỗ Tịch Tịch đã đưa Lê Văn Vân ra khỏi văn phòng.

Còn việc bây giờ chưa tới giờ tan làm, cô ấy hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao đây là công ty nhà cô ấy, hai người lái xe chạy đến sân bay.

Trước cổng sân bay, Đỗ Tịch Tịch mang đầy vẻ mong chờ đứng ở một bên, cô nhình Lê Văn Vân đứng bên cạnh nói, anh yên tâm, nhất định không làm anh thất vọng, là đàn chị đã học cùng trường với tôi, được xem như hoa khôi của trường đại học Lâm Hải đó!”
Trong lòng Lê Văn Vân thoáng động: “Cô học ở đại học Lâm Hải sao?”
“Chẳng lẽ anh cũng vậy sao?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi: “Hẳn là không đâu, tốt nghiệp đại học Lâm Hải thì không đến mức đi dọn gạch ở công trường!”
Khóe môi Lê Văn Vân run lên, không giải thích nhiều, Lâm Hải, chỉ là cố hương của anh mà thôi!
Không lâu sau, ở khu cửa ra đã lác đác có người đi ra.

Đỗ Tịch Tịch phất tay về một phía trong đó!
Vào ngay lúc này, lòng Lê Văn Vân bỗng nhiên rung lên, ngay sau đó, ánh mắt anh nhanh chóng khóa chặt trên một người.

Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, cô ta chỉ vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người đàn ông, cô ta đeo kính râm, dáng người cao cỡ một mét bảy mươi mấy, dáng người nóng bỏng được váy đỏ khắc họa vô cùng nhuần nhuyễn! Quả thật là cực phẩm của nhân gian!”
Dường như cô ta đã nhìn quen những ánh mắt này, vốn không hề để ý đến, kéo vali đi xuyên qua đám người.

Khóe môi Lê Văn Vân lộ một nụ cười lạnh, nói: “Xem ra Bùi Lượng chết, làm cho ông già Bùi Nghênh Tùng đứng ngồi không yên, không ngờ Hoa Hồng Đỏ đã tới Giang Thành rồi!”
“Lê Văn Vân, anh đang nhìn gì đó, nhanh đến đây, tôi giới thiệu cho anh một chút!” Đỗ Tịch Tịch nói.

Lê Văn Vân thu hồi ánh mắt, xoay người lại, lúc này, trước mặt anh đã có thêm ba người, hai nữ một nam!
Ngay khi ánh mắt Lê Văn Vân dừng trên người bọn họ, khi tầm mặt bọn họ thấy được Lê Văn Vân, ánh mắt hai bên đều thay đổi!
Ngay sau đó, ba người đối diện đồng loạt nói: “Là anh!”.

Bình Luận (0)
Comment