Chiến Lang Ở Rể

Chương 228


Lê Văn Vân đương nhiên không thể cùng Lâm Nhã làm hết mọi việc.

Anh vẫn phải đến bên Vương Giai Kỳ càng sớm càng tốt.

Một cao thủ như Lâm Thiếu Hoa, còn cả Giản Hưng cũng đang ở Yên Kinh.

Chủ nhật Vương Giai Kỳ ở nhà thì còn ổn, hiện giờ là thời gian đi làm, ngộ nhỡ Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng nổi điên lên, thật sự vọt tới studio đem người đi cũng không phải không có khả năng.

Loại người đứng ở đỉnh thế giới như vậy, muốn mang một người đi mà không bị phát hiện cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Anh lái xe, nhanh chóng đi đến cửa studio.

Cũng may là bên studio rất yên tĩnh, Lê Văn Vân đậu xe xong, đi vào bên trong studio của Vương Giai Kỳ.

Sau khi đi vào không lâu, Lê Văn Vân chợt phát hiện Lâm Bình đang ngồi ở đó.

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta đã không còn vẻ khinh thường như trước nữa mà đứng lên và chào Lê Văn Vân một cách rất lịch sự.

Lê Văn Vân cũng khẽ gật đầu, tỏ ý đáp lễ.

Mặc dù anh không tán thành một số hành vi của Lâm Bình, chẳng hạn như việc Lâm Bình ra sức ngăn cản Vương Giai Kỳ kết bạn.

Nhưng xét cho cùng, về phương diện bảo vệ Vương Giai Kỳ, họ phải hợp tác với nhau, nên anh cũng chẳng bận tâm đến ông ta quá nhiều.

Sau khi chào hỏi, anh đi về phía văn phòng của Vương Giai Kỳ.

Vừa đến gần, anh đã nghe thấy một tràng âm thanh.

"Không phải cô nói Lê Văn Vân sẽ đến chỗ cô sao? Cô lừa tôi!" Giọng nói của Trần Hi từ trong văn phòng truyền đến.

"Chà chà.


Nhìn cô như thế này, chắc không phải là cô thích Lê Văn Vân người ta rồi chứ? Nhưng mà anh ấy còn lớn hơn cô bảy, tám tuổi nha." Vương Giai Kỳ nói.

“Xì, cô đừng nói lung tung!” Trần Hi vội nói.

“Còn ngại nữa kìa.” Vương Giai Kỳ sảng khoái nói: “Nhưng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hay là tôi gọi điện thoại cho cô hỏi một chút xem?"
"Cút đi, tôi và Lê Văn Vân chỉ là bạn bè bình thường thôi, được chưa? Vương Giai Kỳ, tôi phát hiện cô quá không đứng đắn rồi đấy." Trần Hi hất mái tóc ngắn của mình, trừng mắt nhìn Vương Giai Kỳ nói.

“Khụ khụ!” Lúc này, Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi về phía cửa, gõ cửa.

“Ui, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Người mà cô ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện ở cửa rồi.” Vương Giai Kỳ cười hì hì nói.

Trần Hi quay đầu lại, nhìn thấy Lê Văn Vân ở cửa.

Ngay sau đó, mặt cô ấy tức thì đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Lê Văn Vân, anh đừng nghe Vương Giai Kỳ nói bậy.

Chỉ là lâu rồi tôi chưa gặp mặt anh nên muốn đến đây gặp anh mà thôi."
Lê Văn Vân cười nói: "Chỉ nhớ tôi thì cũng không sao, dù sao một người xuất sắc như tôi khiến cho các cô gái nhớ thương cũng là bình thường thôi."
Lời nói không biết xấu hổ của Lê Văn Vân ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên sôi động.

"Phi phi phi!"
Vương Giai Kỳ và Trần Hi nói gần như cùng một lúc.

“Phải rồi, chị Hân Hân cũng đến Yên Kinh rồi.” Vương Giai Kỳ nói: “Chị ấy bị bên ngân hàng Tân Hải điều đến Yên Kinh, đêm qua đến cùng chuyến bay với tôi.”
Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên nói: "Sao cô ấy không đề cập với tôi một chút nào vậy, trên WeChat cũng không thấy nhắn một tin nào."
“Chị ấy không nói với anh sao?” Trần Hi ngạc nhiên hỏi.

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi cô ấy có chuyện gì."
“Sao hôm nay anh đến muộn vậy? Đúng rồi, người đẹp vẫn luôn đi đến cùng với anh đâu?” Vương Giai Kỳ nói.


"Trong nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ còn bận việc, buổi chiều mới có thể đến đây."
“Nếu Trần Hi đến Yên Kinh, Lê Văn Vân, có phải anh nên đãi chúng tôi một bữa ăn ngon không?” Vương Giai Kỳ lộ hàm răng trắng, trêu chọc Lê Văn Vân.

"Cái này thì khẳng định là không thành vấn đề! Nên mà, trưa hay tối?" Lê Văn Vân hỏi.

“Buổi trưa đi!” Trần Hi lên tiếng: “Buổi tối tôi phải đến chỗ của bố tôi.”
Nói đến đây, cô ấy thở dài một hơi, nói: "Bố mẹ lại cãi nhau rồi.

Lần này mẹ tôi cũng đến đây.

Bà ấy định trả lại tập đoàn Hoàn Vũ cho bố tôi."
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, nhưng đây là chuyện của gia đình Trần Hi, trừ khi Trần Hi hoặc Trần Mỹ Huyên chủ động nhờ Lê Văn Vân giúp đỡ, nếu không Lê Văn Vân không tiện nhúng tay vào.

“Vậy cũng được, buổi trưa ăn cơm đi!” Lê Văn Vân cười nói.

...!
Đồng thời, ở Yên Kinh, trong một trang trại du lịch ở ngoại ô, trang trại này không có mối làm ăn gì, toàn bộ trang trại cũng vô cùng yên tĩnh.

Trên một con đập bên ngoài trang trại, Giản Hưng đang nằm trên ghế bập bênh.

Trong tay anh ta cầm một bộ bài Tây đùa nghịch.

Bất thình lình, anh ta kẹp lá bài, gập tay bắn ra.

Trong nháy mắt này, lá bài Tây bay vụt ra ngoài như lưỡi kiếm sắc bén, thẳng ra bên ngoài trang trại.

"Coong!"
Ngoài cửa dường như có tiếng rút đao vang lên.


Ngay sau đó, lá bài Tây bị bắn ngược trở về.

Giản Hưng duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy lá bài Tây, đồng thời tay phải cũng hơi giơ lên, giữa khe hở ngón tay, nháy mắt kẹp lấy bảy, tám lá bài Tây.

“Dừng tay, dừng tay, thực sự không thể chịu đựng được rồi.” Một giọng nói vang lên, sau đó, Lâm Thiếu Hoa mặc một thân áo gió, trên mặt có một vết sẹo, từ sau cửa bước ra, trên mặt nở nụ cười phẫn nộ.

Ông ta nói: "Tôi cũng đâu phải đến theo dõi cậu.

Tôi tới đây là có chuyện thương lượng với cậu."
“Ở đây có cửa chính!” Giản Hưng vẫn còn giọng khàn khàn, anh ta chỉ về phía cửa nói.

“Thói quen nghề nghiệp, quen trốn chạy trong yên lặng.” Lâm Thiếu Hoa vội ho một tiếng, nói.

"Như thế nào? Thu phục Vương Giai Kỳ rồi hả?" Giản Hưng hỏi.

“Không có!” Lâm Thiếu Hoa lắc đầu nói.

“Vậy thì ông đến tìm tôi làm gì?” Giản Hưng hỏi lại, lắc lá bài trên tay.

"Lâm Bình đó cả ngày một tấc cũng không rời Vương Giai Kỳ.

Trong nhà họ Vương có một ông già hỏng việc, tôi lại không dám xông vào tóm lấy công khai.

Bên Người Gác Đêm cũng trốn trong bóng tối.

Tôi không dám tùy tiện động thủ, vẫn nên xác nhận người mà Người Gác Đêm phái đi phòng thủ rốt cuộc là ai trước đã rồi lại sắp xếp người đi! ”Lâm Thiếu Hoa ho khan một tiếng rồi nói.

“Vậy ông đến chỗ tôi làm gì?” Giản Hưng thản nhiên nói, sau đó thần sắc của anh ta có chút thay đổi: “Xuất hiện đi!”
“Quả nhiên xứng đáng là người thứ bảy trong Thiên bảng.” Lúc này, ở cửa, một người mặc vest mang giày da rất chỉnh tề bước vào.

Anh ta là người tóc vàng mắt xanh, trong ánh mắt mang theo một loại khí chất quý tộc.

“Gia tộc Demps?” Giản Hưng nhướng mày hỏi: “Có thể có bản lĩnh ẩn nấp cỡ này, anh hẳn là Flore Demps nhỉ!”
“Có thể được ngài Giản biết tên của tôi là vinh hạnh cho tôi.” Flore Demps nói bằng tiếng Trung lưu loát: “Thay mặt ông nội tôi, xin gửi lời chào đến ngài."
“Có chuyện gì thì cứ nói đi!” Giản Hưng bình tĩnh nói.


"Ngài biết đấy, lần này tôi đến nước Hoa là để điều tra về cái chết của em trai tôi.

Theo chứng cứ của ngài Lâm, chuyện này là do cựu Người Gác Đêm số 0 của Trung Hoa gây ra, tên này đứng đầu Địa bảng, thực lực vô hạn, đã tiệm cận siêu cấp.

Sau ba năm, anh ta có thể vượt qua cấp độ đó hay không thì không ai có thể nói trước được.

Nếu hợp tác, tôi hy vọng rằng sau khi tôi tra ra được ai là Người Gác Đêm số 0, ngài Giản có thể động thủ thay cho chúng tôi." Flore Demps nói.

Giản Hưng sờ cằm mình: "Muốn tìm được anh ta kỳ thật rất đơn giản.

Trong tay tôi có số điện thoại của anh ta.

Anh ta cũng rất muốn chém chết tôi, chỉ cần tôi nói cho anh ta biết địa chỉ của tôi, hẳn là anh ta có thể đến đây!"
“Hả?” Mắt của Lâm Thiếu Hoa và Flore Demps sáng lên.

Lâm Thiếu Hoa hưng phấn nói: "Đã như vậy, vậy sao chúng ta không lên kế hoạch, trực tiếp giết chết tên này.

Tên này tồn tại khiến cho Bùi Nghênh Tùng kia sợ đến mức hoàn toàn không dám xuất hiện..."
Flore Demps cũng hào hứng gật đầu nói: “Tôi cảm thấy phương pháp này rất hiệu quả!”
“Dựa vào đâu?” Giản Hưng nghịch bộ bài Tây, hỏi bằng giọng khàn khàn của anh ta.

“Hả?” Cả hai người họ cũng nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Giản Hưng cười nói: "Tiền đề hợp tác của tôi với ba nhà các người là tôi cần các người giúp lấy được xương của nhà họ Vương.

Bây giờ vẫn chưa lấy được xương, dựa vào đâu mà chúng ta phải hợp tác?"
Nói xong, anh ta nhìn về phía Flore Demps nói: "Đương nhiên, nếu anh muốn, tôi có thể cho anh số điện thoại của anh ta.

Không cần nói tôi cũng biết, ba năm trước, lão già nhà các người sợ chuyện ba năm trước đây bại lộ, để anh ta giết đến châu vực! Đáng tiếc, cho dù tôi cho anh số điện thoại, anh cũng không dám gọi đi, phải không?"
Sắc mặt của Flore Demps khó coi đến cực hạn.

“Tiền đề hợp tác là tôi lấy được xương trước, nếu không thì không cần thiết nói đến chuyện hợp tác.

Không lấy được xương thì các người cũng không đủ tư cách hợp tác với tôi!” Giản Hưng cầm bộ bài Tây, tiếp tục nằm trên ghế bập bênh, nói: "Các người có thể về!".

Bình Luận (0)
Comment