Chiến Lang Ở Rể

Chương 240


Sau khi dừng xe xong, Lê Văn Vân đi theo Lâm Nhã cùng vào bên trong phòng làm việc.

Tuy nói nơi này là phòng làm việc nhưng thực tế chính là toàn bộ phòng thiết kế của Studio Vương Giai Kỳ, đa số các nhà thiết kế đều đang làm việc trong đó.

Sau khi tới cửa và bắt chuyện với Lâm Bình, hai người bèn đi vào bên trong công ty.

Chuyện công việc đa phần vẫn do Lâm Nhã phụ trách.

Lê Văn Vân đi tới phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, thấy Vương Giai Kỳ đang ở bên kia xem một số văn kiện.

“Ồ, hôm nay sớm vậy à.” Vương Giai Kỳ thấy Lê Văn Vân đi vào phòng làm việc bèn tươi cười chào hỏi.

“Cô cứ bận đi không cần quan tâm tới tôi.” Lê Văn Vân vội vàng nói, anh đi tới sô pha và ngồi xuống.

Vương Giai Kỳ gật đầu, cô ấy đặt văn kiện trong tay xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lê Văn Vân và nói: “Anh có biết hôm qua người nhà họ Phùng xảy ra chuyện không?”
“Hử?” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, anh không ngờ Vương Giai Kỳ đã biết.

Vương Giai Kỳ nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đừng giả bộ nữa, trước đây người nhà họ Phùng có xảy ra mâu thuẫn với anh, kết quả là bị Người Gác Đêm tóm ngay lập tức.

Hình như hai anh em Phùng Cảnh Thiên kia còn bị lưu đày tới khu Tội Ác, có phải do anh làm không?”
Lê Văn Vân yên lặng, sau đó sờ sờ mũi nói: “Điều tôi rất ngạc nhiên là tin tức của cô lại nhanh nhạy như vậy.


Nói ra quả thật xem như là tôi làm.”
“Ồ, quả nhiên tôi đoán không sai.” Vương Giai Kỳ đắc ý nói: “Chuyện này là hôm qua ông nội đã nói với tôi, cũng không biết ông ấy nghe được thông tin ở đâu.

Lẽ ra người nhà này nên bị bắt từ sớm rồi.”
Hiển nhiên Vương Giai Kỳ không biết tình tiết cụ thể, không biết rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì.

Chuyện này có liên quan đến vấn đề danh dự của Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân cũng không dám nhiều lời.

Vương Giai Kỳ nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh nói thật cho tôi biết, anh là số mấy ở Người Gác Đêm?”
Lê Văn Vân cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu giếm, dù sao cũng biết rõ Vương Giai Kỳ khá kín miệng, anh sờ sờ mũi nói: “Xem như là số….

không đi.”
Tới khi Lê Văn Vân dứt lời, Vương Giai Kỳ lập tức ngẩn ra.

Một lúc lâu sau, cô ấy không nhịn được mà vỗ Lê Văn Vân một cái và nói: “Anh không muốn nói cho tôi thì thôi đi, làm gì mà phải khoác lác thế? Số 0 chính là vũ khí mạnh nhất của Người Gác Đêm, nếu anh là người lợi hại nhất của Người Gác Đêm thì anh đã sớm bị phái đến các nơi trên thế giới để chấp hành nhiệm vụ rồi.

Sao mỗi ngày đều nhiều thời gian rảnh rỗi tới đây dạo chơi, Lâm Hải rồi lại chạy tới Yên Kinh?”
“À!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ: “Rất có lý!”
“Anh không nói thì thôi, tôi cũng có thể đoán được sơ sơ.

Dựa vào hiểu biết của tôi và chị Long Nhã Lâm về Người Gác Đêm, nếu trình độ của anh và Phùng Vĩ ngang nhau, tôi đoán là khoảng giữa từ số 10 đến số 15.”

Lê Văn Vân im lặng.

Phùng Vĩ xếp thứ tư trong Địa Bảng.

Nhưng còn một điều kiện tiên quyết, đó chính là Người Gác Đêm không vào Địa Bảng và Nhân Bảng.

Về phần Thiên Bảng thì chỉ có tổng cộng mười hai người, mười hai người này chính là những người mạnh nhất thế giới.

Còn Địa Bảng thì khác, quần áo và vũ khí của Người Gác Đêm đều giống nhau, hơn nữa bản thân Người Gác Đêm khá là bí ẩn, nhiều khi người ra tay không rõ rốt cuộc là số bao nhiêu, cho nên Người Gác Đêm không xếp thứ hạng.

Còn Lê Văn Vân là trường hợp ngoại lệ, khoảng thời gian anh trở thành Người Gác Đêm Số 0, tính chất dấu hiệu quá mạnh, đặc biệt là hai thanh đao Phá Không và Vô Danh kia rất nổi tiếng, cho nên ngoại trừ Người Gác Đêm ra, một vài người trong thế giới ngầm đều biết tới chiến tích của anh.

Đây cũng là lý do vì sao Lê Văn Vân, Người Gác Đêm Số 0 lại rất nổi tiếng trong thế giới ngầm.

Ngoài ra còn có Hoàng Thi Kỳ và Lý Đường Đường, danh tiếng của hai người trong thế giới ngầm nổi tiếng hơn người thường rất nhiều.

Ba năm này Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ mất tích, Lý Đường Đường chết khiến ba người đều biến mất khỏi Địa Bảng.

Nghe thấy suy đoán rất tự tin của Vương Giai Kỳ, trong lòng Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “ y da, quả nhiên thật khó để khiến người khác tin tưởng.”
“Được rồi, cô cho là số mười đến số mười lăm thì chính là vậy đi.” Lê Văn Vân nói: “Cô và Long Nhã Lâm hiểu rất rõ về Người Gác Đêm à?”
“Điều đó là đương nhiên.” Vương Giai Kỳ nói: “Thật ra thế hệ trước của những gia tộc võ thuật ở Yên Kinh đều có quan hệ sâu xa với Người Gác Đêm.


Nhưng mọi người đa số đều biết Người Gác Đêm sẽ chấp hành một số nhiệm vụ nguy hiểm.

Sống ở thành phố lâu rồi, rất an nhàn lại có tiền, không ai nguyện ý đi mạo hiểm.

Những người trẻ tuổi đều vậy, nhưng tôi và chị Nhã Lâm không giống vậy, chúng tôi rất muốn gia nhập Người Gác Đêm.”
“Nhưng gia đình tôi không cho, ông nội Long cũng không cho chị Nhã Lâm gia nhập.” Vương Giai Kỳ thở dài một hơi và nói.

Lê Văn Vân im lặng, vậy mà hai cô gái này lại rất thú vị, nhưng Lê Văn Vân cũng có thể hiểu cách làm của trưởng bối nhà bọn họ, không cần thiết.

Bọn họ ở Yên Kinh, có tiền có thế, sống rất an nhàn, cả đời không có nguy hiểm gì, đến Người Gác Đêm mạo hiểm làm gì chứ?
Sau khi hai người hàn huyên một hồi, Vương Giai Kỳ mới chuyển đề tài và nói: “Đúng rồi, hình như tình hình của Trần Hi hôm qua cũng không được tốt lắm?”
“Hả?” Lê Văn Vân hỏi: “Sao thế?”
“Mẹ cô ấy và bên nhà họ Lý ầm ĩ một trận, lần này bọn họ đến là muốn làm rõ ràng quan hệ với nhà họ Lý.

Thật ra tập đoàn Hoàn Vũ là do bố mẹ Trần Hi cùng nhau thành lập nên, sau đó đoán chừng là muốn phân chia.” Vương Giai Kỳ nói: “Nhà họ Lý không muốn chia cho mẹ của Trần Hi, hơn nữa, vì Trần Hi sửa lại tên, sau đó hình như phía bên nhà họ Lý muốn xoá tên cô ấy khỏi gia phả.”
Lê Văn Vân hơi nhíu mày.

Ở Yên Kinh, nhà họ Lý là một gia tộc lớn giàu có, dựa vào mức độ mà nói, tài lực của bọn họ không hề kém so với bên ngân hàng Tân Hải.

Nhưng điều khác biệt chính là, nhà họ Lý xuất thân là gia tộc võ thuật, hơn nữa ba đời trong gia tộc đều siêu phàm.

Có thể nói bối cảnh khá là phong phú.

“Sau đó mẹ của Trần Hi nhất định không chịu, bây giờ đều lên toà rồi.” Vương Giai Kỳ nói: “Dù sao thì mọi chuyện cũng khá rắc rối, Trần Hi lại là một cô gái, không quản gì được.


Tôi định kêu cô ấy đừng quan tâm làm gì, nếu mẹ cô ấy không lấy được tài sản, sau này tôi nuôi cô ấy.”
“Chà chà!” Lê Văn Vân cười cười nhìn cô ấy nói: “Có tiền chính là có sức mạnh.”
“Hừ!” Vương Giai Kỳ ném cho anh một cái liếc mắt và nói: “Người có thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải như anh đừng ở chỗ tôi giả bộ nữa.”
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động.

Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ đều không nhịn được mà nhìn xuyên qua vách thuỷ tính của phòng làm việc ra ngoài, vừa nhìn bọn họ lập tức sững sờ.

Bên ngoài, lúc này dường như toàn bộ đàn ông của bộ phận thiết kế đều đứng lên, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn về phía cửa.

Ở nơi đó có một bóng hình cao gầy yểu điệu, đang chậm rãi đi về phía bên này.

Cô ấy cao chừng một mét bảy mươi lăm, dáng người yểu điệu, trước nở sau cong, giống như người mẫu vậy.

Cùng với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô ấy, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất cứ người đàn ông nào.

Không phải Long Nhã Lâm thì là ai!
“Ồ, sao chị Nhã Lâm lại đột nhiên tới phòng làm việc của tôi thế này?” Vẻ mặt của Vương Giai Kỳ vui vẻ, nhanh nhẹn chạy tới cửa, sau đó mở cửa ra và nói: “Chị Nhã Lâm, sao chị lại tới đây?”
Thoạt nhìn Long Nhã Lâm rất lạnh lùng, cô ấy đi vào phòng làm việc, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân một cái, sau đó nhìn Vương Giai Kỳ nói: “Không chào đón sao?”
“Sao lại thế được chứ?” Vương Giai Kỳ tươi cười như hoa nói: “Ngày nào em cũng ở chỗ này buồn chán chết mất, lập một cái studio em cứ nghĩ mình có thể thiết kế một vài thứ, kết quả mỗi ngày đều ở đây xem văn kiện, quá vô vị.

Đúng rồi, chị tới đây làm gì thế?”
Long Nhã Lâm liếc nhìn Lê Văn Vân, khoé miệng để lộ một nụ cười khẩy nói: “Chị tới đây tìm Lê Văn Vân, em không biết đâu hôm qua Lê Văn Vân đã cứu chị một mạng đó.”
“Hả?” Vương Giai Kỳ ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì thế?”.

Bình Luận (0)
Comment