Chiến Lang Ở Rể

Chương 248


“Keng.”
m thanh rút ra khỏi vỏ của Vô Danh thật lanh lảnh, dưới ánh mặt trời, lưỡi đao phản chiếu một tia sáng chói lóa.

Tay trái Lê Văn Vân sử dụng chân khí để điều khiển Phá Không ở một khoảng cách từ trên không, còn tay phải cầm Vô Danh lao thẳng đến chỗ Giản Hưng.

Song đao lưu.

Thương hiệu của Lê Văn Vân, trường đao chủ công, chân khí điều khiển đoản đao, đoản đao giống như một bóng ma không ngừng gây rối.

Đây là đấu pháp do Lê Văn Vân phát minh ra trong thời gian ở Người Gác Đêm.

Tất nhiên, khi thực hiện nhiệm vụ thì Lê Văn Vân không có quá nhiều cơ hội để thực hiện song đao lưu! Hầu hết đao Vô Danh vẫn chưa ra khỏi vỏ đã kết thúc nhiệm vụ rồi.

Giản Hưng lạnh lùng nói: “Ông đi xử lý hai người kia.”
Nói xong, khóe miệng anh ta hiện lên vẻ háo sắc: “Bắt sống là được rồi, dù sao cũng là hai người đẹp.”
Vẻ mặt của Lâm Thiếu Hoa hơi thay đổi, nhìn vóc dáng gần như hoàn hảo của Phạm Nhược Tuyết, ông ta liếm môi nói: “Bác sĩ Phạm này là nữ thần của rất nhiều Người Gác Đêm, nếu có thể nếm thử thì cũng thật …”
Lúc này, sắc mặt của ông ta thay đổi, Lê Văn Vân đã nhảy lên cao rồi, tay phải cầm thanh đao Vô Danh nhảy từ trên không trung xuống chém mạnh mẽ dứt khoát xuống Giản Hưng.

“Rầm!”
Một trận âm thanh vù vù, trộn lẫn với làn sóng không khí từ chỗ Lê Văn Vân lan rộng ra!
“Mẹ nó, đúng là siêu cấp, thằng nhóc này còn quá trẻ mà.” Lâm Thiếu Hoa tái mặt vì kinh ngạc.

Từ đỉnh cấp đến siêu cấp cách nhau cả một trời một vực, Lâm Thiếu Hoa đã bế tắc gần nửa đời người ở cảnh giới này, thế mà bây giờ Lê Văn Vân còn trẻ như vậy đã đạt đến cảnh giới mà ông ta mơ ước nên trong lòng thật sự kinh hãi.

Lâm Thiếu Hoa không dám tiến sâu vào trung tâm của trận chiến siêu cấp, ông ta rời đi ngay lập tức, muốn tìm Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết.

“Keng.”
Cùng lúc đó, một luồng khí thế kinh khủng không kém phát ra từ trên người Giản Hưng.


Khi anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân từ trên trời rơi xuống thì nhếch miệng cười: “Thiên phú không tồi, nhưng giữa các siêu cấp cũng có khoảng cách, cậu vẫn còn trẻ lắm.”
Đồng thời anh ta cũng nâng thanh đao trong tay lên, cũng bắt đầu khởi động chân khí và va chạm kịch liệt với thanh đao Vô Danh trong tay Lê Văn Vân.

m thanh va chạm vang lên, đây là một cuộc va chạm của siêu cấp với nhau mà trước đây hầu như không có ai ở đây đã từng nhìn thấy.

Lúc này, một làn sóng bùng lên, tất cả mọi người, bao gồm cả Hoàng Thi Kỳ, không khỏi lùi về phía sau.

Cách đó không xa, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ đều trợn to mắt.

Đặc biệt là Vương Giai Kỳ, ngày thường Lê Văn Vân đi theo cô ấy trông giống như một tên quê mùa, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ gì, sự nghiệp cũng chẳng đến đâu.

Lê Văn Vân, người có vẻ rất nhàn rỗi, lúc này lại giống như một chiến thần hạ phàm vậy.

Số 0 của Người Gác Đêm vốn là chiến thần của Người Gác Đêm mà.

Mà Giản Hưng đang đối đầu trực tiếp với Lê Văn Vân, lúc đầu anh ta không thực sự quan tâm đến Lê Văn Vân, nhưng lúc này sắc mặt của anh ta thay đổi đột ngột, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh khổng lồ từ thanh đao của Lê Văn Vân truyền đến, trong chớp mắt dưới chân anh ta chấn động dữ dội.

“Quỳ xuống!”
Lê Văn Vân hét to lên.

“Bịch.”
Đầu gối bên phải của Giản Hưng đột ngột bị uốn cong, rồi trong tích tắc anh ta quỳ phịch trên mặt đất.

Dường như con đường sỏi đá trước mặt không chống đỡ nổi lực quỳ xuống vừa rồi nên đã nứt ra một khe hở.

“Sao có thể chứ!” Giản Hưng cực kỳ hoảng sợ.


Lúc này, anh ta cảm thấy sức mạnh của Lê Văn Vân còn hơn cả sức mạnh của mình.

“Cậu đã hấp thu xương rồng rồi phải không?” Anh ta hoảng sợ nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi.

Khóe mắt Lê Văn Vân khẽ co giật, đồng thời trong mắt loé lên sự hưng phấn.

Ba năm trước, trong trận chiến ấy, anh yếu kém nên Đường Đường đã chết trận.

Trận chiến này, bởi vì Giản Hưng tham gia mà so với trận chiến ba năm trước chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng Lê Văn Vân cũng đã thay đổi, anh đã hấp thụ được bốn khối xương rồng, thậm chí xương rồng của dòng họ Hoàng còn to bằng lòng bàn tay.

Anh đã hấp thụ xương rồng nên càng mạnh hơn so với ba năm trước.

Anh không biết giới hạn hiện tại của mình là ở đâu, nhưng từ làn sóng va chạm này, anh có thể cảm nhận được là ít nhất anh cũng mạnh hơn Giản Hưng!
Lúc này, anh bỗng cười khẩy và nói: “Vị trí thứ bảy trong Thiên Bảng, chắc vậy.”
Đồng thời, anh nhìn về một phía khác, hướng của Lâm Thiếu Hoa và Hoàng Thi Kỳ rồi cười khẩy lùng: “Qua đó cho tao.”
Phá Không xoay tròn trong không khí và lao thẳng tới phía sau lưng Lâm Thiếu Hoa! Lê Văn Vân đã kéo Lâm Thiếu Hoa vào cuộc chiến giữa mình và Giản Hưng.

Lấy một địch hai, với vị trí thứ bảy trên Thiên Bảng thì Lê Văn Vân không hề sợ hãi.

Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết không còn bị Lâm Thiếu Hoa đe doạ nữa nên đã đối mặt với đỉnh cấp khác và hình thành một cuộc thảm sát!
Hoàng Thi Kỳ vốn đã rất mạnh, có thể làm Người Gác Đêm số hai là đã cách siêu cấp rất gần rồi.

Có thể so với Lâm Thiếu Hoa, kẻ đã kẹt ở cảnh giới đỉnh cấp rất lâu thì vẫn có một khoảng cách nhất định, nhưng khi đối mặt với những đỉnh cấp khác vẫn chiếm ưu thế rõ rệt.

Về phần Phạm Nhược Tuyết, có thể cô không giỏi tác chiến nhưng cô còn giỏi việc ám sát hơn cả một sát thủ.


Khả năng chiến đấu trực diện của cô chỉ ở mức trung bình, nhưng con dao phẫu thuật giấu ngay trước mặt giống như một vũ khí giết người rất sắc bén.

Đội hình đỉnh cấp khoảng hai mươi người trải qua một thời gian chiến đấu đã lần lượt ngã xuống từng người từng người một.

Trong trận chiến quan trọng nhất, Lê Văn Vân lấy một địch hai đã hoàn toàn áp chế Giản Hưng và Lâm Thiếu Hoa.

“Keng.”
“Keng.”
“Keng.”
Trên mặt đất, cát đá bay mù trời.

Lâm Thiếu Hoa không ngừng than thở, ông ta đã cách siêu cấp rất gần rồi nhưng khi đánh nhau với siêu cấp, ông ta vẫn chịu không nổi.

Dưới đòn tấn công của Lê Văn Vân, ông ta vẫn phải chào thua.

“Hôm nay, Bóng Tối sẽ bị xoá sổ, Giản Hưng sẽ chết!” Lê Văn Vân thầm hét lên, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Đường Đường, hôm nay tôi sẽ thay cậu chém chết từng tên kẻ thù.” Lê Văn Vân vung đao lên, thì thầm ở trong lòng.

Ba năm trước, Lâm Thiếu Hoa cũng là chủ lực trong trận chiến đó.

Lúc này, da đầu của Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng đã tê dại.

Giống như ban đầu Lê Văn Vân cho rằng sự xuất hiện của Giản Hưng đã phá vỡ sự cân bằng.

Thì giờ đây sức mạnh đáng sợ của Lê Văn Vân sau khi hấp thụ bốn khối xương rồng cũng đã phá vỡ sự thanh bình ấy.

Trong mắt Giản Hưng, có lẽ Lê Văn Vân đã đứng thứ năm trong Thiên Bảng rồi.

“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù mình ráng chống cự được với cậu ta nhưng khi Người Gác Đêm đến trợ giúp thì mình chết chắc!” Giản Hưng thầm hoảng hốt.

Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đến muộn hơn nên anh ta biết chắc rằng quân tiếp viện của Người Gác Đêm đang trên đường tới.


Bây giờ, dưới sức mạnh đàn áp của Lê Văn Vân, anh ta cảm thấy gần như chắc chắn bản thân sẽ thua trong trận chiến này.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên anh ta chọn cách chạy trốn.

“Vù.”
Anh ta chém ra một nhát đao rồi lùi lại bên cạnh Lâm Thiếu Hoa, đồng thời hét lên: “Dốc hết toàn lực cùng nhau tiến lên, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở đây.”
Lâm Thiếu Hoa nghiến răng!
Cũng giống như anh ta, bây giờ Lâm Thiếu Hoa không còn nghĩ làm thế nào để đưa Vương Giai Kỳ đi nữa mà chỉ nghĩ làm thế nào để trốn thoát trước!
“Được!” Lâm Thiếu Hoa cắn răng, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm lao về phía Lê Văn Vân.

Nhưng mà ngay lúc này, da đầu của ông ta chợt run lên, bởi vì ông ta phát hiện Giản Hưng không lên cùng ông ta.

Thời điểm Lâm Thiếu Hoa xông lên, Giản Hưng đã chọn rút lui, nhảy thẳng vào trong rừng cây gần đó.

“Giản Hưng, con mẹ mày!” Lâm Thiếu Hoa hét lên, cũng muốn chạy đi ngay lập tức.

Nhưng đã quá muộn, Lê Văn Vân đã đuổi giết tới trước mặt ông ta rồi.

Câu nói đó đã trở thành câu nói cuối cùng của ông ta trên thế giới này!
“Keng.”
“Keng.”
Ông ta dốc hết toàn lực đánh vài lần liên tiếp với Lê Văn Vân, nhưng khoảng cách giữa siêu cấp và đỉnh cấp như cách một vực sâu, sau vài lần va chạm, ông ta đã phun ra một đống máu.

Mà pha phản công tổng lực của ông ta chỉ tạo thêm thời gian cho Giản Hưng chạy thoát mà thôi.

“Ầm.”
Trong tích tắc, cuối cùng ông ta chịu không nổi nữa, toàn thân bị Lê Văn Vân đá văng ra ngoài, đập xuống một tảng đá bên cạnh rồi mới rơi xuống.

“Chết dưới lưỡi đao Vô Danh là vinh dự của ông!” Lê Văn Vân không hề do dự, cầm thanh trường đao chém một nhát, Lâm Thiếu Hoa đầu lìa khỏi cổ.

Người vẫn oai phong hét ra lửa của thế giới ngầm, thủ lĩnh của Bóng Tối, đã chết..

Bình Luận (0)
Comment