Chiến Lang Ở Rể

Chương 322


Lê Văn Vân mở mắt ra, nhìn xung quanh, phát hiện nơi này vậy mà lại là sáng sớm!
Khi bọn họ rời Yên Kinh, trời đã gần sáng, kết quả khi tỉnh dậy vẫn là buổi sáng!
Hoàng hôn đang từ từ nhô lên khỏi mực nước biển, Phạm Nhược Tuyết nhíu mày hỏi: "Nhảy dù à?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, nhảy dù, hơn nữa cố gắng nhảy ở những nơi vắng người.

Nếu trực tiếp nhảy vào thành phố, chúng ta có thể sẽ bị rất nhiều người nhắm tới.

Ở khu Tội Ác, nổi tiếng không phải là một chuyện tốt.

Khiêm tốn một chút cho thỏa đáng."
“Phi!” Trương Vãn Hà ở một bên nói: “Lão đại, anh lấy mặt mũi đâu ra mà nói được những lời này thế.”
Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng nói: "Tóm lại là chọn một bãi biển tương đối hẻo lắng để nhảy đi."
“Đã đến nơi rồi!” Cố Bạch chỉ vào phía dưới, sau đó bắt đầu cúi lưng xuống, cõng theo một loạt hành lý của chính mình!
Lê Văn Vân cũng bắt đầu mặc.

Anh chỉ có một chiếc ba lô.

Đương nhiên bọn họ không dùng loại ba lô của Người Gác Đêm.

Nếu đeo ba lô của Người Gác Đêm thì bọn họ sẽ rất dễ làm người khác chú ý.

Ở những thành phố khác, có lẽ Người Gác Đêm rất được hoan nghênh, nhưng ở nơi như khu Tội Ác, nếu một người tự bại lộ mình là Người Gác Đêm, vậy số phận của người đó nhất định sẽ không tốt lắm!
"Chuẩn bị sẵn sàng thì nhảy thôi!" Lê Văn Vân nói: "Cố Bạch, anh dùng chân khí khống chế điểm rơi của chúng ta đi!"
“Được rồi!” Cố Bạch hì hì nói.

Theo lý thuyết, chuyện này hẳn là do Lê Văn Vân thực hiện.

Nhưng vào lúc này, trong cơ thể của Lê Văn Vân không có chân khí, vì vậy chỉ có thể giao cho những người khác làm.

"Vù vù vù!"
Nói rồi tất cả đều nhảy xuống, từ trên trời cao, bay xuống phía dưới!
Phía sau, giọng nói của nữ tiếp viên hàng không vọng ra: "Các vị nhất định phải trở về an toàn nhé!"
“Tôi về rồi thì cô nguyện ý gả cho tôi sao?” Cố Bạch hét lớn.

Tất nhiên, không ai đáp lại anh ta.


Tiếng gió rít bên tai Lê Văn Vân, anh cứ thế rơi dần xuống.

Thấy cách đất càng ngày càng gần, anh trầm giọng nói: "Bung dù!"
Bài tập nhảy dù là một khóa học bắt buộc đối với Người Gác Đêm, và hầu như Người Gác Đêm nào cũng là một bậc thầy về nhảy dù.

Tổng cộng có năm chiếc dù bay lên.

Cố Bạch điều khiển những chiếc dù, từ từ hướng về bãi biển!
Chẳng mấy chốc, sáu người đã đáp xuống mặt đất một cách chính xác.

Lê Văn Vân sửa sang lại một chút, cởi bỏ chiếc dù trên người xuống, sau đó hoạt động thân thể một tí, nhìn về phía những người khác rồi nói: "Đều đến rồi nhỉ!"
“Ở đây ở đây!” Cố Bạch nhích lại gần.

Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm.

Anh dùng vải bọc đao Phá Không và đao Vô Danh, rồi mang chúng trên lưng.

Người khác cũng vậy, tuy nhiên bọn họ không đeo song đao mà là đeo đơn đao.

Mang theo song đao, một dài một ngắn, thực chất cũng là một dấu hiệu của Người Gác Đêm.

Vì vậy, Trương Vãn Hà và Cố Bạch đều là đơn đao.

Về phần Lý Thu, anh ta thậm chí còn không mang theo vũ khí, chỉ quấn khẩu súng bắn tỉa trong một miếng vải và mang nó trên lưng.

Trong trường hợp Lê Văn Vân không hồi phục chân khí, bắn tỉa của Lý Thu là thứ duy nhất của tiểu đội bọn họ có thể sinh ra uy hiếp đối với siêu cấp.

Anh ta cũng là chiến lực mạnh nhất trong đội ngũ nhỏ bé này hiện nay!
Sau khi mọi người sửa soạn xong xuôi, Lê Văn Vân thở ra một hơi rồi nói: "Xuất phát thôi!"
Lúc này, Phạm Nhược Tuyết lấy trong ba lô ra một tấm bản đồ.

Đây là bản đồ của khu Tội Ác, vô cùng lớn, được đánh dấu vô cùng chi tiết.

Ví dụ như khu Tội Ác xa bao nhiêu, một số kiến trúc mang tính cột mốc, thôn xóm, thôn trấn lân cận, v.v.


"Chúng ta hiện đang ở phía nam của hòn đảo này, và có vẻ như vẫn còn cách khu Tội Ác mấy trăm km.

Chúng ta đi bộ đến đó sao?" Phạm Nhược Tuyết hỏi.

“Bác sĩ Phạm, đi theo chúng tôi sẽ biết.” Lý Thu cười nói.

Phạm Nhược Tuyết sững sờ một lúc.

Thật ra cô không thích cảm giác cái gì mình cũng không biết như thế này.

Tuy nhiên cô cũng không phải loại người thích hỏi nhiều.

Nếu mấy người Lê Văn Vân muốn thừa nước đục thả câu, cô cũng đành chỉ nhìn nhìn thế thôi.

Lê Văn Vân nhìn bản đồ một chút, sau đó chọn một con đường, đi được khoảng nửa giờ thì bọn họ dừng lại ven một con đường.

“Tiếp theo làm gì?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.

“Giành xe đi!” Cố Bạch cười toe toét nói: “Đợi một lát nữa nhìn thấy có xe chạy qua, trực tiếp đánh người bên trong rồi bắt lấy, sau đó để bọn họ lại ở lề đường.

Chúng ta giành xe lái đến khu Tội Ác."
Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Cái này..."
"Đây là quy tắc sinh tồn ở khu Tội Ác.

Nhà ở đây không cần phải bỏ tiền ra mua.

Chỉ cần nhà ven đường không có người là có thể dọn đến ở.

Tất nhiên, nếu cô thích một ngôi nhà tốt, chỉ cần nắm đấm của cô cứng hơn người ta là có thể đuổi người ta đi.” Cố Bạch cười nói.

Phạm Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người.

Cô không ngờ rằng nơi này lại là như thế này.


Cố Bạch cười nói: "Đương nhiên, những nơi xa hoa hơn thì thường người ở đó cũng tương đối lợi hại.

Mọi người ở khu Tội Ác này đều là thổ phỉ."
“Được rồi, để tôi xem các anh giành như thế nào.” Phạm Nhược Tuyết cười nói.

Sau đó bọn họ đợi bên vệ đường.

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ hóng gió trên đường suốt một tiếng đồng hồ.

Một chuyện khiến bọn họ có hơi xấu hổ đã xảy ra, bọn họ...!không gặp được một chiếc xe nào.

“Chết tiệt, xem ra chúng ta đã nhảy quá xa rồi, không có cái xe nào chạy qua hết!” Cố Bạch không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu nói.

Thật vậy, nơi họ nhảy dù gần như ở rìa của hòn đảo nhỏ, khoảng cách đến khu Tội Ác tương đối xa xôi.

“Tu tu tu…”
Trong lúc đang nói chuyện, bọn họ nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe vận tải đang xuất hiện trong tầm mắt, chậm rãi lái về phía bọn họ.

“Cướp xe tải à?” Lý Thu hỏi.

"Cướp! Mắc gì không cướp!" Cố Bạch cười mũi nói: "Bà nó, ở khu Tội Ác không có người tốt.

Lát nữa tôi sẽ dừng xe lại, nếu bọn họ không dám dừng thì tôi sẽ trực tiếp đi lên buộc xe dừng lại!"
"Tu tu tu..." Chiếc xe tải đang càng ngày càng gần.

Chẳng mấy chốc, nó đã đến gần bọn họ.

Cố Bạch chủ động đưa tay ra, vẫy vẫy.

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.

Sau đó bên trong xe, một cái đầu thò ra ngoài.

Ông ta ăn mặc rất giản dị, trên đầu vẫn còn dính nhiều bùn đất.

Trên ghế phụ là một người phụ nữ trung niên đang ngồi, trên tay ôm một đứa trẻ cũng dính đầy bùn đất.

Cô bé bị phơi nắng nên tóc hơi vàng, có vẻ như âm dương rối loạn, nhưng trên khuôn mặt của cô bé mang theo nụ cười, chớp mắt nhìn về phía đám người Lê Văn Vân.

Người đàn ông trung niên đánh giá mấy người Lê Văn Vân.


Khi ánh mắt rơi vào trên quần áo của mấy người Lê Văn Vân, ông ta hơi nhíu mày hỏi: "Là người vừa mới bị trục xuất đến nơi này sao?"
Lê Văn Vân gật đầu.

“Người mới à!” Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế phụ lái lộ vẻ hiền lành trên khuôn mặt: “Bố nó à, người mới đến đảo, tiện thể đưa họ đi một đoạn đi.

Nếu để bọn họ tự mình đi đến thành phố bên kia thì có thể sẽ bị người khác hại."
“Bọn họ đều có vũ khí.” Người đàn ông trung niên cau mày.

“Chú à, chú yên tâm đi, chúng cháu không có ác ý!” Lúc này, Phạm Nhược Tuyết mở miệng nói: “Chú có thể đưa chúng cháu đến khu Tội Ác được không? Chúng cháu bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức cho chú.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói: "Như vậy cũng được, nhưng tôi nói cho các cô cậu biết, tôi cũng từng luyện võ đấy, tốt nhất các người đừng có chủ ý xấu xa gì."
“Sẽ không đâu!” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lúc này, người đàn ông trung tuổi xuống xe, đi đến phía sau xe tải, thả giá hàng xuống, bên trong là không ít rau dưa.

"Tôi là xe tải kéo rau, không có nhiều chỗ để đặt chân.

Các cô cậu tự mình tìm chỗ ngồi đi.

Nhớ đừng làm hỏng rau." Người đàn ông trung tuổi nói.

Mấy người Lê Văn Vân gật đầu.

Bọn họ leo lên xe, mỗi người tìm một nơi dừng chân.

Lại kéo giá hàng lên, người đàn ông trung niên trở lại đầu xe, xe bắt đầu nổ máy.

"Cảm giác nơi này cũng không đáng sợ như các người nói.

Gia đình tài xế này có vẻ khá thân thiện." Phạm Nhược Tuyết bĩu môi nói.

Mấy người Lê Văn Vân cũng thấy ngạc nhiên.

Phong cách ban nãy quả thực có phần khác với khu Tội Ác mà họ biết.

Cố Bạch bĩu môi nói: "Bác sĩ Phạm, cô đừng có bất cẩn, ở đây giả heo ăn hổ là chuyện thường.

Những người mới đến như chúng ta có lẽ có thể bị lừa đến nỗi quần lót cũng chẳng còn.

Tôi bảo đảm, một lát nữa cả gia đình này sẽ đem chúng ta đi bán đấy!".

Bình Luận (0)
Comment