Chiến Lang Ở Rể

Chương 333


“Cậu nghe không hiểu tôi nói gì à?” Trần Ngôn Thông nhíu mày nói: “Các cậu là do tôi giới thiệu đến đây làm, cậu tưởng Dạ Sắc này dễ vào lắm sao? Cậu cũng nhìn thấy mấy người Lại Tuấn rồi chứ, bọn họ vất vả cả tháng trời mới kiếm được ba nghìn lucca, nhưng chỗ này là Dạ Sắc, chưa kể tiền tips, chỉ lương cơ bản thôi đã 4500 lucca rồi! Nếu không có tôi các cậu vào được chắc?”
Nói đến đây, anh ta ngừng lại chút rồi nói tiếp: “Vậy nên tiền tips tôi ăn một nửa, hiểu chưa? Đưa tôi 500 nhanh lên!”
“Khó lắm à? Vừa rồi Hứa Lão Tam bảo tôi qua bên anh ta làm, anh ta trả tôi 180 một ngày kìa!” Lê Văn Vân nhìn Trần Ngôn Thông nói.

Trần Ngôn Thông nhíu mày, dường như anh ta hơi mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Cậu có đưa không!”
Lê Văn Vân nhún vai, cười hì hì đáp: “Đương nhiên không đưa rồi.

Tôi cũng chẳng phải não tàn, mẹ nó hôm qua tôi còn tưởng anh là người tốt, có ý giới thiệu công việc cho bọn tôi.

Giờ đã biết anh là cái loại chó chết, kiếm chúng tôi đến để dâng tiền cho anh.

Một người anh ăn một phần tư, bây giờ tiền tips cũng đòi một nửa, mẹ nó anh ít ác quá!”
“Nhóc con, tôi biết cậu mới đến thành phố Tội Ác, là người mới, cậu còn chưa hiểu chỗ này, thế nên tốt nhất nói chuyện với tôi cho cẩn thận vào, cũng biết điều một chút, đưa cho tôi 500 nhanh lên, nếu không ngày mai cậu cũng không cần đi làm nữa!” Trần Ngôn Thông nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhún vai, lười quan tâm thằng cháu này, cứ thế quay người trở về vị trí của mình.

Căn bản anh cũng không để ý công việc này, hơn nữa nếu Trần Ngôn Thông không để anh làm nữa, anh còn có Hứa Lão Tam cơ mà!
Thấy Lê Văn Vân không quan tâm mình, sắc mặt Trần Ngôn Thông lập tức sầm sì.

Anh ta nhìn theo bóng lưng Lê Văn Vân, trên mặt lạnh băng.

Lê Văn Vân trở lại khu vực mình phụ trách, muốn thử xem có nghe được tin tức gì từ những vị khách này không.

Trong quá trình đó anh cũng biết được lai lịch của bốn người này.

Người đàn ông tên là Ivan, cô gái chủ động cho Lê Văn Vân tiền tips là Elena, hai người ở phía đông, cũng coi như có chút thế lực.


Từ hành động giơ tay nhấc chân của bọn họ, Lê Văn Vân có thể nhìn ra bọn họ ở bậc đỉnh cấp!
Cao thủ đỉnh cấp ở thành phố Tội Ác, chưa nói đến đứng đầu không nhưng điều cơ bản nhất chắc chắn là sống rất tốt.

Mà những cao thủ đỉnh cấp top đầu sống ở thành phố Tội Ác này càng thuận lợi như cá gặp nước.

Từ lời nói của bọn họ có thể thấy được, mấy người này chắc hẳn là nhân vật uan trọng thuộc một thế lực nào đó ở khu phía đông.

Tuy nhiên bọn họ không nói nhiều về những chuyện của khu đông mà dường như chỉ đơn thuần đến mua vui mà thôi.

Cùng với tiếng nhạc, bọn họ vừa nhún nhảy cơ thể, vừa uống rượu.

Elena còn là một cô gái cực kỳ cởi mở, thỉnh thoảng lại đùa Lê Văn Vân đôi câu.

Lúc sau, hai bàn còn lại cũng có khách đến.

Rõ ràng là bọn họ không phóng khoáng như bên Elena, không cho Lê Văn Vân tiền tips.

Đương nhiên là Lê Văn Vân cũng không bắt ép gì.

Anh vẫn luôn đứng ở bên cạnh.

Thời gian trôi đi, người trong quán bar ngày một đông, mà người ở thành phố này cũng cực kỳ thoáng, cực kỳ gan, nam nữ gần như dính sát cơ thể vào nhau, hơn nữa nhìn thấy vừa mắt còn trực tiếp kéo nhau vào nhà vệ sinh luôn.

Thậm chí Lê Văn Vân còn nhìn thấy không ít phụ nữ chủ động kéo đàn ông vào nhà vệ sinh.

Đương nhiên chuyện khiến Lê Văn Vân thấy ngạc nhiên hơn là không hề có người dám gây chuyện trong quán bar này.


Anh cũng đại khái đoán được, có thể mở một quán bar ở chỗ như thế này, ông chủ đứng sau chắc chắn phải có thế lực cực kỳ lớn.

Anh cũng xác định, chắc chắn quán bar này không thoát khỏi có quan hệ với Hodges.

Hodges này, anh không quản chuyện khác ở thành phố Tội Ác này, chỉ cần làm theo một số quy định, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì anh sẽ không quản.

Đương nhiên, nếu anh đi lên càng cao hơn thì dầu mỏ, tài chính của thành phố này đều sẽ do anh một tay khống chế.

Đại khái khoảng 11 giờ, nhóm Elena đứng dậy, Elena lại nhấc một chai rượu lên nói với Lê Văn Vân: “Anh trai!”
Lê Văn Vân liền quay lại hỏi: “Xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?”
Có vẻ như cô cũng đã uống khá nhiều, mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt như tơ mềm.

Cô ta dùng ánh mắt mang theo chút mị hoặc nhìn Lê Văn Vân, lại rút ra khỏi túi một xấp tiền đập lên mặt bàn, sau đó cười híp mắt hỏi: “Anh còn dám uống hết chai rượu này không? Uống xong chỗ tiền tips này đều là của anh!”
Lê Văn Vân nhìn qua chai rượu, chai này đã bị uống một nửa, nhưng vẫn chưa uống hết, còn lại một nửa.

Một chai Hennessy XO, khoảng tầm bốn mươi độ.

“Sao, không dám rồi à?” Elena hỏi.

“Đâu có, tôi chỉ đang nhìn tiền tips của cô là bao nhiêu thôi!” Lê Văn Vân nói.

Elena mỉm cười, xòe tiền ra nói: “Lần này, hai nghìn luôn!”
Lê Văn Vân mỉm cười, cầm chai rượu lên, không nói nhiều lời uống luôn.


“Bốp bốp bốp!” Elena thấy Lê Văn Vân thẳng tay nốc cạn, không nhịn được vỗ tay khen: “Quyết đoán lắm!”
Đến khi Lê Văn Vân uống xong, nấc một ngụm rượu, Elena liền cầm tiền đi đến trước mặt Lê Văn Vân.

Thân thể không vững, xuýt nữa nhào lên người Lê Văn Vân.

Cô ta ghé người đến bên cạnh Lê Văn Vân, nhét tiền trong tay vào túi áo Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân có thể cảm nhận được cảm xúc từ trên ngực truyền đến.

“Anh trai nhỏ này, tôi thích anh rồi đấy, lần sau lại đến chơi với anh nha!” Nói xong, nhân lúc Lê Văn Vân không chú ý, cô ta lại chủ động hôn một cái lên mặt Lê Văn Vân.

“Ha ha ha!” Evan cười lớn, nói: “Cậu nhóc này là người thẳng thắn nhất trong quán, đúng là không tồi!”
Bọn họ vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Lê Văn Vân sờ mặt mình, trong lòng thầm chửi: “Bà mẹ nó, hôn ông đây một cái mà chỉ hai nghìn hả!”
Trong lúc anh đang suy nghĩ, Trần Ngôn Thông ở bên cạnh thấy túi tiền của Lê Văn Vân lại phồng lên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, phóng ánh mắt đến chỗ không xa.

Ở chỗ cách đó không xa, có một nhóm nam nữ đang ngồi cùng nhau.

Mà trong đó, Cố Bạch mặc đồ nhân viên phục vụ đã hòa vào một nhóm với đám con gái.

Phụ nữ ở đây cởi mở phóng khoáng, vừa đúng gu Cố Bạch, anh ta như thể biến thành khách đến chơi, vừa ôm một cô gái, vừa lớn tiếng chơi oẳn tù xì.

Mấy cô gái này có lẽ không hào phóng bằng Elena, nhưng Lê Văn Vân biết tiền tips của Cố Bạch cũng không phải là ít!
Bên phía Lý Thu cũng không khác gì so với những nhân viên khác.

Dần dần anh cũng cảm giác được có chỗ không giống, Lê Văn Vân phát hiện ra ba người khác với những nhân viên khác.

Nhân viên phục vụ ở đây đa phần đều là người tầng chót của xã hội, thu nhập không quá cao, mà những người đến đây vui chơi đều là những người có tiền có thế, bọn họ không dám động vào, thậm chí nói chuyện cũng ấp a ấp úng.


Nhưng ba người bọn họ lại khác.

Trước mặt những người này, bọn họ không kiêu ngạo, không tự ti, thậm chí còn khá chủ động.

Thế mà lại hợp khẩu vị khách ở đây.

Sắc mặt Trần Ngôn Thông hơi thay đổi, cười khẩy nói: “Ba người mới này rõ ràng là không biết nguyên tắc sinh tồn và sự khủng bố của thành phố Tội Ác nên mới dám làm như thế này, rồi chờ xem, tôi sẽ cho các cậu biết thế nào là sự thảm khốc của thành phố Tội Ác!”
Thời gian chầm chậm trôi qua, dần dần khách trong quán bar cũng ít dần.

Đến khoảng một hai giờ sáng, mọi người gần như đã về hết bảy tám phần.

Người đến đây uống rượu chơi bời cũng đều không uống say túy lúy.

Uống say chính là cho kẻ địch cơ hội, đây là chỗ anh chết tôi sống.

Đa số mọi người đều biết điểm dừng.

Đến khi khách gần như đã về hết, mấy người Lê Văn Vân cũng bắt đầu thu dọn rác rưởi.

Sau khi dọn dẹp xong, cũng đã vào khoảng hai rưỡi, ba giờ.

Lê Văn Vân hoạt động cơ thể một chút, công việc phải đứng hàng mấy tiếng đồng hồ như thế này đối với một số người có thể khác nặng nhọc, nhưng đối với người đã quen như nhóm Lê Văn Vân, cơ bản chẳng bõ bèn gì!
Cố Bạch và Lý Thu nhanh chân chạy đến, Cố Bạch cười he he nói: “Ông đây được tips 965 lucca, các anh thế nào?”
Lý Thu cười khổ đáp: “Tôi không được nhiều bằng anh, 300 thôi.”
“Lão đại, anh thì sao?” Cố Bạch hỏi Lê Văn Vân: “Chắc anh cũng được ít thôi ha?”
Lê Văn Vân bình thường ít đến quán bar với bọn họ, vậy nên hai người cảm thấy chắc là Lê Văn Vân đi làm ở quán bar không quen lắm.

Lê Văn Vân cười mỉm đáp: “3000!”1.

Bình Luận (0)
Comment