Chiến Lang Ở Rể

Chương 358


Đầu tiên là Lê Văn Vân hơi sửng sốt một chút, sau đó cười hì hì hỏi: "Cô ta bảo anh đưa cô ta đi ra ngoài à?"
Sắc mặt Lý Thu hơi ửng hồng nói: "Cô ấy nói, tôi...!tôi cũng có hơi muốn dẫn cô ấy đi ra ngoài."
Lông mày của Lê Văn Vân hơi nhíu lại, người hầu đi theo miêu nữ rõ ràng không phải người thường.
Có lẽ cô ta thấy Lý Thu tương đối non nớt về mặt tình cảm nên mới lợi dụng?
Nếu đúng như vậy thì Lê Văn Vân phải xem kỹ lại mới được.
Lê Văn Vân không giải thích nhiều.

Anh nhìn Lý Thu nói: "Người anh em, anh vẫn còn quá trẻ.

Nhiều năm như vậy rồi, anh là một trong những Người Gác Đêm hàng đầu, xem như là đã trải qua rất nhiều chuyện, sao không hẹn hò yêu đương chứ?"
Lý Thu bĩu môi nói: "Tôi bận quá, hoàn toàn không có thời gian yêu đương."
Nói đến đây, anh ta trừng mắt nói: "Má nó, anh làm gì có tư cách nói tôi? Làm như anh đã yêu rồi không bằng."
Lê Văn Vân bĩu môi nói: "Tôi đã từng kết hôn, còn hơn cả yêu đương!"
Nói đến đây, Lê Văn Vân như đang suy nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên vỗ đùi nói: "Chết toi, vừa rồi nói chuyện chính lại quên mất một chuyện."
“Cái gì?” Lý Thu hỏi.
“Quên đòi tiền của Doãn Nhu!” Lê Văn Vân tiếc nuối nói.
Lý Thu cau mày nói: "Hay là chúng ta quay trở lại đòi bà ta một chút?"
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, phiền phức quá.

Bất luận chúng ta có đòi tiền bà ta hay không thì chúng ta cũng phải tiếp tục đến quán bar của bà ta làm việc.

Bây giờ có mấy vạn cũng đủ rồi.


Hơn nữa thu nhập của Cố Bạch ở bên Lâm Chí Viễn hẳn là cũng không tệ!"
Lê Văn Vân không có khái niệm nhiều về tiền bạc, cảm thấy đủ để chi tiêu là được.
Bên quán bar, anh sẽ không từ bỏ và tiếp tục đi.

Dù sao bên kia có thể thu thập được không ít tin tức.
Lý Thu gật đầu nói: "Được rồi! Buổi tối tiếp tục đi làm à?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Bọn họ chạy về phía nhà Lại Tuấn, lại đi hơn một tiếng đồng hồ thì mới quay trở lại khu vực lân cận nhà Lại Tuấn.

Vừa định bước vào cửa, Lê Văn Vân đột nhiên đưa mắt nhìn về phía đối diện nhà của Lại Tuấn!
Nơi đó có một căn nhà trống trải, trước đây không có ai ở.

Trong khu ổ chuột còn có rất nhiều nhà trống, nhưng Lê Văn Vân liếc mắt liền phát hiện lúc này có thêm một quầy hàng!
Trước gian hàng, một ông lão đeo kính râm đang ngồi, trước mặt có một cái bàn, trên bàn bày nhiều thứ khác nhau.
Thoạt nhìn, đó là một thầy bói.
Quần áo của ông ta rách nát, có phần giống với người đàn ông lưu lạc ngày hôm qua!
Tất nhiên, sự chú ý của Lê Văn Vân chủ yếu đổ dồn vào cô gái bên cạnh ông ta.
Cô gái trông mười bảy, mười tám tuổi, cầm que kem trong tay, mỉm cười ngọt ngào ngồi bên cạnh ông lão.
Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, đường nét thanh tú.

Cô ta mặc trang phục người Hán phảng phất hương vị mỹ nhân cổ điển.


Nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, cô ta nở cười ngọt ngào nhìn đám người Lê Văn Vân, phất tay đám người Lê Văn Vân: "Anh trai, xem bói không?"
Lê Văn Vân và Lý Thu liếc mắt nhìn nhau một cái!
Có gì đó không ổn.

Trong khu ổ chuột của khu Tội Ác không thể nào xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy.

Hơn nữa cô gái xinh đẹp như vậy còn xuất hiện dưới tình huống rêu rao lộ diện!
Theo lý thuyết, các cô gái xinh đẹp sẽ là mục tiêu chú ý của những người từ các thế lực khác.

Giống như Phạm Nhược Tuyết, đi dạo phố đã bị cả đám người theo dõi.
Ngoại hình của cô gái này chắc chắn là đỉnh cao, vả lại trên người còn có vẻ thông minh đáng yêu đặc biệt.
Phố này không thu phí bảo kê, khi những người nghèo khác biết chuyện thì tự nhiên sẽ đổ về phố này.

Nhưng một ông lão và một cô gái xinh đẹp lại dựng quầy hàng ở đây để coi bói, hai người này e là không tầm thường.
Lê Văn Vân và Lý Thu nhìn nhau, cảm thấy có chút tò mò, sau đó đi tới, ngồi xuống đối diện với họ.

Lê Văn Vân hỏi: "Tính tiền như thế nào?"
Ông lão đeo kính râm cười nói: "Cậu ở đối diện à?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng!"
"Mấy vị ở đối diện đã tạo nên một con phố dài ổn định cho những người nghèo chúng tôi.

Dù tôi không biết sự ổn định này có thể tồn tại được bao lâu, nhưng chỉ cần người ở cửa đối diện đến xem bói thì đều miễn phí hết.” Ông lão cười nói.

Lý Thu bĩu môi nói: "Cái này của ông...!có chính xác không?"
“Chính xác hay không, phải xem các cậu thôi!” Ông lão cười nói: “Có muốn thử không?"
Dù sao cũng là miễn phí, Lê Văn Vân cũng muốn thử độ sâu cạn của người này một chút.

Anh mỉm cười nói: "Được, cần tôi làm cái gì?"
“Cậu không cần phải làm gì cả!” Ông lão nói: “Tôi giỏi nhất là sờ xương!"
Sau đó, ông ta đứng dậy, đi đến bên cạnh Lê Văn Vân và sờ soạng đầu của Lê Văn Vân.
“Ơ!” Ông lão đột nhiên thốt lên một tiếng, sau đó lại sờ soạng qua lại.

Tay ông ta đã hơi run lên.
Một lúc sau, ông ta nuốt nước bọt trở lại vị trí của mình, sau đó tháo kính râm xuống, nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu trai, gần đây cậu sẽ có tai họa đổ máu!"
Lê Văn Vân và Lý Thu: "..."
Má nó, vừa mở miệng đã biết đây là một kẻ chuyên lừa gạt rồi.
Mặc dù trong lòng tỏ ra khinh thường nhưng Lê Văn Vân vẫn vô cùng quan tâm hỏi: "Không biết có cách nào hóa giải không?"
Ông lão cười hì hì nói: "Cách hóa giải không khó."
Vừa nói, ông ta vừa duỗi năm ngón tay ra và nói: "Năm trăm đồng, mua được mạng sống của cậu, tôi nghĩ chắc là có lợi."
Lê Văn Vân bĩu môi, thực sự miễn phí mới là đắt nhất.

Miễn phí của anh lại gặp được tai họa đẫm máu.

Quả nhiên là chiêu trò của mấy kẻ chuyên lừa gạt!
“Này, dùng chiêu này bịp người không được đâu nhé!” Lý Thu khinh thường nói.
"Thứ này, tin thì có, không tin thì không có.

Đến lúc cậu thực gặp phải tai họa đổ máu, muốn tìm cách thì đã muộn rồi.


Năm trăm luca, mua rồi không bị lỗ, cũng không bị lừa!" Ông lão cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, nếu cậu đáp ứng một yêu cầu của tôi, tôi có thể nói cho cậu miễn phí."
Lê Văn Vân vô cùng hứng thú hỏi: "Yêu cầu gì?"
“Cậu cưới cô cháu gái này của tôi!” Ông lão cười hì hì nói.
Bên cạnh ông ta, cô gái kia sững sờ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Ông ơi, cháu mới mười bảy tuổi thôi mà!"
"Mười bảy tuổi thì làm sao? Lúc bà nội cháu mười bảy tuổi đã sinh ra bố cháu rồi đấy." Thầy bói nói.
Lê Văn Vân xua tay nói: "Hay là thôi đi, vị thành niên đó.

Chờ cô bé trưởng thành thì tôi có thể cân nhắc! Thôi bỏ đi, tôi về nhà!"
“Cậu trai à, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới tìm tôi.” Thầy bói cười nói: “Năm trăm luca, cậu có thể mua được mạng của cậu, đương nhiên cũng có thể mua một ít tin tức về khu Tội Ác.

Đồng giá năm trăm luca, không lừa già dối trẻ, tôi nghĩ hẳn là cậu rất cần!"
Lê Văn Vân hoàn toàn không tin.

Anh đứng dậy trở về nhà cùng Lý Thu.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, ánh mắt của thầy bói hơi nheo lại, sau đó đưa cặp kính râm lên che mắt mình.
Bên cạnh, cô bé kia cắn răng nói: "Ông nội, vừa rồi khi cháu thấy ông sờ xương, tay run lắm.

Người đó có chỗ nào không đúng sao?"
“Không đúng, không đúng ghê lắm!” Ông lão thở hắt một hơi, nói: “Là long cốt nha.

Cháu gái à, nếu như cháu muốn rời khỏi thành phố này để đi xem thế giới bên ngoài, có lẽ cậu ta có thể dẫn cháu đi ra ngoài cũng không chừng! Đương nhiên, cậu ta thật sự có thảm họa đẫm máu."
“Ông nội, thủ đoạn lừa gạt người khác của ông thì lừa những người khác là được rồi, sao còn gạt cháu?” Cô gái nói không nên lời: “Không phải ông lừa gạt người ta nhiều quá rồi nên thật sự cảm thấy bản thân là một cao thủ xem bói đó chứ!"
Thầy bói ho khan một tiếng rồi nói: "Không phải, vì ông đoán được đại khái cậu ta là ai rồi!"
“Ai vậy?” Cô gái hỏi.
“Không thể nói, không thể nói!” Thầy bói nói xong, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lê Văn Vân, lẩm bẩm nói: “Nếu bán tin tức của cậu ta đi giá trị bao nhiêu tiền chứ? Năm trăm luca cũng không đủ, ít nhất có thể bán được một ngàn luca đấy!".

Bình Luận (0)
Comment