Chiến Lang Ở Rể

Chương 390


"Lão già Lục Khiêm, mau xuống đây đấu một trận nào!"
Lê Văn Vân dồn khí đan điền, chỉ trong chớp mắt, giọng Lê Văn Vân đã trở nên âm vang, to lớn, vang vọng khắp Trường đấu thú như được phát qua loa.
Trường đấu thú chìm vào tĩnh lặng!
Lục Khiêm là ai, đó là thánh chủ khu bắc, là người có tiếng tăm lẫy lững trong khu Tội Ác, thế mà bây giờ cái người đứng giữa sân kia lại há miệng kêu gào đòi ông ta xuống đấu với mình một trận!
Nhưng khi mọi người nghe thấy thân phận của người kia, tâm tình của họ lập tức bình ổn trở lại.
Đó chính là người đã khiến toàn bộ thành phố phải biến sắc vào năm năm trước, nếu thế thì anh có cách hành sự như vậy cũng là điều vô cùng bình thường.
Lê Văn Vân đứng trên võ đài của Trường đấu thú, sau lưng vẫn là đao Vô Danh quen thuộc, còn đao Phá Không thì đã cắm sâu vào bên ngoài ghế lô trên tầng cao, nơi đám Lục Khiêm đang ngồi.
Trong Trường đấu thú, trên mặt Elimmy lộ rõ vẻ hoang mang, cứ thế trợn trừng mắt nhìn một Lê Văn Vân hoàn toàn khác lúc trước, đầu óc rối như tơ vò.

Cô ấy không thể hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Tại sao ông chú trung niên muốn tìm đường chết kia lại thình lình biến thành siêu cấp?
Tại sao lúc này Evan lại chôn đầu xuống đất, không rõ sống chết?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Mà những người khác, ý chỉ đám người Lý Tương Vũ, cũng để lộ biểu cảm hoảng sợ.

Anh ta có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ tới một trận đấu bình thường thế này lại có thể khiến vị này lộ mặt.

Trên ghế lô tầng hai, Hodges nhíu mày thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm bên dưới thông qua lớp cửa kính: "Thằng nhóc này… mới khỏe lại chưa bao lâu đã điên cuồng vậy rồi."
Lục Khiêm bị chỉ mặt điểm tên ngay trước mặt mọi người, trên mặt không kiềm được cơn giận.

Xuống thì sợ đánh không lại, nhưng không xuống thì sẽ bị mất mặt, lúc đó, uy vọng của ông ta sẽ hạ xuống một bậc mất.
Bùi Nghênh Tùng nhìn Lê Văn Vân hừng hực khí thế, trong đầu chỉ muốn bôi dầu vào chân chạy ngay đi cho xong.
"Ông cụ Lục, tôi, ông, Giản Hưng cộng thêm Bùi Nghênh Tùng đấu với một mình cậu ta, hẳn là không thành vấn đề nhỉ!" Ellen Hibbert ngồi phía sau bỗng mở miệng nói.
Mặt mày Lục Khiêm tối lại: "Ra tay đi, cậu ta vừa mới khôi phục sức lực, dù có là siêu cấp thì hiện tại vẫn là thời điểm tốt nhất để giết chết cậu ta."
Ellen Hibbert xoa tay, nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng Giản Hưng ngồi bên cạnh lại bình thản nói: "Tôi không có hứng."
"Hửm? Ý anh là gì đây? Giản Hưng!" Lục Khiêm nhướng mày nói: "Cậu đừng quá đề cao chính mình, tôi nói thật cho mấy người biết, mấy người có gia nhập hay không không quan trọng như cậu vẫn tưởng đâu!"
Giản Hưng bĩu môi nói: "Tôi đây cũng không hiếm lạ gì, mấy người thích làm gì thì làm đi!"
Nói xong, anh ta trực tiếp đứng dậy, bước ra ngoài!
Lục Khiêm dõi theo bóng lưng rời đi của anh ta, mặt mày khó voi vô cùng.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ellen Hibbert, nói: "E là mọi chuyện bắt đầu rắc rối rồi đây."
Đúng vậy, ông ta cảm giác chuyện này vô cùng phiền phức.


Lê Văn Vân xuất hiện ở đây, còn gọi thẳng tên ông ta, xem ra hiển nhiên Lê Văn Vân đã biết suy tính của họ.
Vậy nên, dù bây giờ ông ta có từ chối đấu với Lê Văn Vân thì lúc sau Lê Văn Vân cũng sẽ chủ động tới kiếm chuyện với bọn họ.
Nhưng bây giờ ông ta thật sự không dám đi ra ngoài, trước đó Lê Văn Vân đã giết chết hai người đồng hạng bảy trên Thiên Bảng.

Bây giờ, dưới tình huống Giản Hưng không ra tay, chỉ còn lại ông ta và hạng sáu Thiên Bảng, Ellen Hibbert, nói thật thì ông ta không nắm chắc phần thắng.

Ông ta chưa tự đại đến độ cho rằng chỉ bằng hai người họ là có thể thắng được Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân đứng phía xa chứng kiến tất cả, đúng lúc này, đao Phá Không đang cắm vào vách tường phía trên kia bỗng rung lên kịch liệt.
Ngay sau đó, đao Phá Không bỗng bị hút vào trong một gian phòng khác, cùng lúc đó, cửa sổ căn phòng bật mở, bóng dáng của Hodges xuất hiện bên cửa sổ!
"Thánh chủ!"
Tiếng kinh hô lập tức vang vọng khắp bốn phía.
Hodges đứng yên ở đó, máy quay phim cũng tiến lại gần hơn, tất cả mọi người đều thấy được Hodges.
Hodges mỉm cười, giọng của ông ta không lớn, nhưng mỗi một người đều nghe thấy rất rõ ràng.
"Nhãi ranh, vừa tới khu Tội Ác đã tính làm một vố lớn rồi à? Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng bây giờ cậu đã ghi danh tham dự cuộc thi này, tất cả mọi người cũng đã mua vé, vậy cứ yên tâm thi đấu đi.


Nếu cậu thắng, vậy tất cả phần thưởng cũng tự nhiên thuộc về cậu."
Hodges nói: "Tôi nói có đúng không, Lục Khiêm!"
Lục Khiêm ngồi cách vách hơi co giật khóe miệng, nhưng ông ta biết hành động này của Hodges tương đương với việc đứng về phía ông ta, hay nói đúng hơn là không muốn để Lê Văn Vân và bọn họ nảy sinh xung đột ở đây.
Ông ta gật đầu, hùa theo: "Đương nhiên là vậy rồi, còn chuyện thằng nhóc này muốn đánh với tôi, tạm thời cậu còn chưa có tư cách này!"
Lê Văn Vân đứng trước mặt mọi người la hét khiến ông ta không có bậc thang leo xuống, nhưng giờ ông ta có thể mượn cơ hội này, không chỉ thành công từ chối lời thách đấu, còn tiện tay nâng mình lên một phen.
Lê Văn Vân thấy Hodges ra mặt thì cũng chỉ cau mày chứ không nói thêm gì nữa.
"Trả đao lại cho tôi." Lê Văn Vân mở miệng nói.
"Vụt!"
Ngay giây kế tiếp, Hodges thình lình ném đao về phía anh.

Trong mắt mọi người, cây đao như hóa thành tia sáng, chỉ chớp mắt đã bay thẳng tới trước mặt Lê Văn Vân, sau đó cắm sâu xuống đất, ngay dưới chân anh.
Lê Văn Vân không tức giận, anh chỉ bật cười một tiếng, sau đó rút đao Phá Không lên, quét mắt nhìn một vòng tất cả những người bên dưới, rồi thong thả nói: "Tiết kiệm thời gian, tất cả cùng lên đi!"
Lên?
Ai lên?
Bây giờ mọi người đã biết Lê Văn Vân chính là người xuất hiện năm năm trước, còn ai dám lên chứ?
"Keng!"
Bỗng, tổ hợp ba người có thứ hạng cao nhất kia ném đao trong tay xuống đất, sau đó nói: "Chúng tôi nhận thua!"
Nói xong, ba người trực tiếp nằm thẳng xuống đất.
Thấy hành động này của ba người, những người khác cũng lần lượt học theo, ném hết vũ khí trong tay xuống đất.

Lúc này, ngay cả Lý Tương Vũ cũng không còn ý chí chiến đấu tiếp nữa.
Lúc đối phương còn ở cao cấp đã dám đánh tay đôi với siêu cấp, giờ anh đã trở thành siêu cấp, cộng thêm thời gian đã qua tận năm năm, rốt cuộc anh đã mạnh tới cỡ nào, không một ai biết được.
Hơn nữa, tuy Lục Khiêm cũng xem như là lên mặt được hai câu, nhưng mọi người đều biết rõ một điều, trước khi Hodges lên tiếng, Lục Khiêm cả rắm cũng không dám đánh, mà nếu đến cả Lục Khiêm cũng sợ người đang đứng trước mặt họ đây, vậy còn ai có gan khiêu khích anh chứ!
Rơi vào đường cùng, họ đành phải nhận thua, nằm rạp trên đất.
Khóe miệng Lê Văn Vân cong lên, MC đứng phía sau võ đài thở phào một hơi, nói: "Người chiến thắng ở nhóm C là Lê Tú, không đúng, giờ chúng ta phải gọi anh ấy là Lê Văn Thanh!"
Lê Văn Vân đứng trên đài nhịn không được bĩu môi, nói: "Kỳ thật, cả hai tên đều sai."
"Ù ù ù..."
Đúng lúc này, một tràng âm thanh vang dội truyền tới, ngay sau đó, mấy cây sắt bên cạnh bắt đầu nối đuôi nhau di chuyển về phía võ đài của Trường đấu thú.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nếu anh đã khôi phục chân khí, vậy không cần tiếp tục che giấu thân phận nữa.

Dù sao anh cũng không biết mình sẽ còn ngây ngốc ở chỗ này bao lâu nữa.
Anh xoay người, bước xuống khỏi võ đài, nhanh chóng đi vòng ra phía sau.
Mới đi được vài bước, đồng tử của anh bỗng co lại, bởi vì anh nhìn thấy cách đó không xa, có một người bên ngoài khoác áo măng tô, tay cầm lá bài tây đang đứng.

Khi nhìn thấy Lê Văn Vân, người đó ngẩng đầu, để lộ nụ cười mỉm.
"Ẩn Giả! Giản Hưng!" Ánh mắt Lê Văn Vân trở nên lạnh lùng, chỉ giây sau, đao Phá Không đã ra khỏi vỏ..

Bình Luận (0)
Comment