Chiến Lang Ở Rể

Chương 426


Bà ta hoàn toàn không có ý để ý đến Hodges, điều này khiến Hodges có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó ông ta lại mỉm cười và không nói thêm gì nữa.
“Bà đi lên trước đi!” Lê Văn Vân nói: “Hodges, sắp xếp cho bà ta lên chiếc du thuyền!"
Hầu hết những người của Đao Ba được sắp xếp trên con du thuyền lớn đầu tiên, trong khi Lê Văn Vân và những người khác thì dự định lên con du thuyền thứ hai.

Tất nhiên, hai con du thuyền sẽ cùng nhau khởi hành và cùng nhau đi đến đích.
Doãn Nhu gật đầu, sau đó bà ta cúi đầu chào Minh Sùng và nói: "Tạm biệt, ngài Minh!"
Vẻ mặt của Minh Sùng vẫn tương đối bình tĩnh, anh ta cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười, sau đó nói: "Đừng gây chuyện, nếu không tôi sẽ đích thân tới gặp bà."
Doãn Nhu khẽ gật đầu nói: "Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.

Tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài mà thôi, ở nơi này quá lâu rồi."
Minh Sùng khẽ gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của những người của Hodges, Doãn Nhu đi về phía một con du thuyền khác với hơn một trăm người của bà ta.
Chờ họ rời đi, Lê Văn Vân lại nhìn về phía Minh Sùng và nói: "Sau khi tôi rời đi, đám người Khương Vĩ phải giao cho anh rồi."
Minh Sùng gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"
Lê Văn Vân lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, sờ sờ mũi nói: "Ồ, đúng rồi, Hodges, tôi còn có một chuyện muốn hỏi ông.

Trong mấy người bạn trước kia đến cùng tôi, có hai người, là hai anh em, tên là Phùng Tịnh Vũ và Phùng Cảnh Thiên.

Ông có biết họ ở đâu không?"
Hodges lắc đầu nói: "Thứ cậu muốn lúc đó chỉ là bốn người Khương Vĩ.


Hai người khác thì lúc ấy đã bị chúng tôi đánh ngất rồi, về sau cũng không quan tâm hai tên vô danh tiểu tốt bọn họ nữa, nên không quá để ý.

Có chuyện gì vậy?"
Lê Văn Vân không quá để trong lòng khi nghe những gì ông ta nói.
Sau đó, anh nhìn Hodges, lại nói: "Còn một chuyện khác nữa!"
“Thằng nhóc cậu sao vẫn chưa xong vậy?” Hodges có chút nói không nên lời: "Có gì thì nói nhanh đi, nói xong thì đi nhanh, nhìn thấy cậu là chướng mắt."
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, nhìn Hodges với ánh mắt rực lửa: "Tôi từng có một đồng đội, Người Gác Đêm số 69, đến thành phố này khoảng một năm trước.

Ngay lúc đó cậu ấy hẳn là đỉnh cấp, sau khi đến đây, cậu ấy cũng mất tích một cách thần bí.

Ông có biết tin tức của cậu ấy không?”
"Tôi thực sự có thể kiểm soát hầu hết các tin tức ở khu Tội Ác, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, không phải quản lý từng chi tiết.

Một người chết, một người biến mất là chuyện quá bình thường đối với chúng tôi." Hodges nói: "Tôi không nghĩ là mình có quan tâm gì nhiều đến những gì đã xảy ra hơn một năm trước."
Lời nói của ông ta khiến những người khác đều phải nhíu mày.
Ngày càng ít người còn lại trong tiểu đội của họ, nếu họ có thể tìm thấy số 69, đó là điều họ muốn thấy.
Nhìn thấy Hodges phủ nhận, Lê Văn Vân chỉ có thể thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười: "Không sao, đưa chúng tôi lên tàu đi!"
Hodges gật đầu và vẫy tay với người quản gia bên cạnh!
Minh Sùng xoay người đi về phía chiếc xe bên cạnh, sau đó anh ta nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Tôi sẽ đích thân giao Giản Hưng cho Trác Nhất Minh, cậu yên tâm đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện của tiến sĩ T, điều này dường như là một điều cấm kỵ.
Bọn họ băng qua bến tàu, trong bến tàu có khá nhiều người đang bận rộn.


Những người này đều là người dưới trướng của Hodges.

Kỳ thật Lê Văn Vân biết rõ dưới Hodges có rất nhiều cao thủ, người dưới trướng của ông ta cũng có cơ hội rời khỏi thành phố, họ sẽ đi ra bên ngoài để mua bán, đi thương nghị và đàm phán, v.v..
Lê Văn Vân được đưa lên du thuyền.

Du thuyền rất lớn và có năm tầng.

Hầu hết người của Doãn Nhu ở tầng một và tầng hai, trong khi Lê Văn Vân và những người khác được sắp xếp ở tầng năm.

Mặc dù tầng này tương đối lớn nhưng chỉ có Lê Văn Vân và nhóm của anh ở, ngoài các thành viên trong tiểu đội, gia đình của Lại Tuấn và Trần Tiêu cũng sống ở tầng này.
Trần Tiêu đã chính thức gia nhập tiểu đội của Lê Văn Vân, chỉ là bây giờ Lê Văn Vân không có biên chế của Người Gác Đêm.

Tất nhiên, Doãn Nhu cũng sống ở tầng này.
Sau khi chọn phòng để ở, Lê Văn Vân đặt đồ đạc của mình xuống và bước lên boong tàu.
Trên bờ, Hodges cùng quản gia của ông ta đứng ở nơi đó.

Ông ta vẫn mang bộ dạng lịch lãm đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng, nhìn về phía boong tàu bên này.
Trên boong của một con du thuyền khác cũng chật cứng người, tất cả đều nhìn về hòn đảo nhỏ, có người phấn khích, có người lo lắng, có người lại có biểu hiện phức tạp.
Bất luận như thế nào, rất nhiều người trong số họ đã sống trên đảo này rất nhiều năm, một số người thậm chí còn sinh ra trên đảo này.
Mặc dù thành phố này tràn ngập bóng tối và giết chóc, nhưng nơi đây, dù sao cũng là quê hương của một số người!
"Tuýt..."

Đột nhiên, một tiếng còi dài vang lên trên mặt biển.
Lê Văn Vân cảm thấy con du thuyền mà nhẹ run lên và bắt đầu từ từ rời đảo.
Mà tại cảng, Hodges vẫy tay và mỉm cười.
Không biết ông ta đang tạm biệt với Doãn Nhu hay hy vọng rằng Lê Văn Vân sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“Cuối cùng cũng trở về.” Liễu Ngọc tìm một cái ghế trên boong tàu ngồi xuống, cô ấy lẩm bẩm nói: “Cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.”
Lê Văn Vân nhìn hòn đảo bí ẩn này, không biết vì sao, anh luôn có linh tính, anh cảm thấy mình sẽ trở lại hòn đảo này một lần nữa.
“Con người Hodges rất bí ẩn!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Lê Văn Vân.
Anh quay đầu nhìn và phát hiện Doãn Nhu đang đứng bên cạnh anh tự lúc nào.

Bà ta mặc một chiếc váy đen, dáng người mảnh mai, gió biển thổi qua làm chiếc váy đen của bà ta dính chặt vào người, lộ ra vóc dáng thon thả của bà ta một cách sắc sảo và sống động.
“Bà đã giao thiệp với ông ta nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu rõ ông ta à?” Lê Văn Vân hỏi.
"Có hai người bí ẩn trên hòn đảo này, một người là ngài Minh và người kia là Hodges.

Sự bí ẩn của ngài Minh là điều rõ như ban ngày, nhưng bí ẩn của Hodges lại bị che giấu." Doãn Nhu nói: "Có thể, ngài Minh cũng không biết rõ về người này."
Lê Văn Vân hứng thú nhìn về phía Doãn Nhu và hỏi: "Bà biết bao nhiêu về Minh Sùng?"
"Tôi không biết nhiều." Doãn Nhu bĩu môi nói: "Điều duy nhất tôi biết là thân phận của cậu ta.

Cậu ta là Người Gác Đêm số 1 của Hoa hệ! Hình như còn xếp dưới cậu!"
Lúc này, Lê Văn Vân và những người khác đồng thời nhìn nhau!
Quả nhiên, Minh Sùng là nhân vật bí ẩn số 1 của Người Gác Đêm.
“Mụ nội nó!” Cố Bạch nói: “Quả nhiên là anh ta, nhưng mà miêu nữ kia, anh ta lợi hại không?”
“Tôi không biết, chúng tôi chưa từng thấy cậu ta ra tay.” Doãn Nhu nói: “Phần lớn thời gian cậu ta đều không ở trên hòn đảo này.

Cậu ta là người duy nhất có thể tự do ra vào hòn đảo này.


Kể cả Hodges cũng không thể tùy tiện ra vào!"
"Hodges không thể tùy tiện ra vào sao?" Phạm Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Nói như thế nào nhỉ? Ông ta không phải là người quyền lực nhất trên hòn đảo này sao?"
“Ông ấy quả thực là người quyền lực nhất trên hòn đảo này.” Doãn Nhu nói: “Nhưng nước trên hòn đảo này rất sâu.

Tôi đã ở đây nhiều năm mà vẫn không tìm ra ngọn nguồn trong đó.

Hòn đảo này không chỉ đơn giản như bốn vị thánh chủ ngoài mặt sáng đâu.

Những người ẩn trong đám đông và trong bóng tối có thể mới là quan trọng nhất.

Tóm lại, sau khi tôi tiếp xúc, Hodges dường như cũng muốn rời khỏi đây, nhưng không có cách nào thoát ra được."
“Bà có biết hòn đảo này, thành phố này, ra đời như thế nào không?” Lê Văn Vân đột nhiên hỏi.
Doãn Nhu lắc đầu nói: "Tôi cũng vậy...!Tôi đã bị đày vào đây nhiều năm trước vì một số chuyện."
Lê Văn Vân sững sờ, nghe đến đây, anh luôn cảm thấy hiểu biết của mình về thành phố này hoàn toàn không đủ.
“Vậy thì tại sao Minh Sùng lại có thể tự do ra vào?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
Doãn Nhu lắc đầu nói: "Chúng tôi cũng không hiểu, cậu ta rất ít khi đi đường, nhưng những khi thỉnh thoảng xuất hiện, Hodges vô cùng khách khí đối với cậu ta.

Có thể là hai mươi năm trước, khi đó Minh Sùng mới mười lăm mười sáu tuổi, lúc đó cậu ta tức giận, Hodges quỳ ở trước mặt cậu ta mà run lẩy bẩy, rất nhiều nhân vật lớn trong thành phố nhìn thấy cảnh này nên không hề có ai dám trêu chọc cậu ta nữa.

Cậu ta rời đi năm mười bảy, mười tám tuổi, cho tới không bao lâu trước đây mới quay lại!"
Lê Văn Vân đương nhiên biết điều này, anh ta đã đến Yên Kinh và ở lại Yên Kinh rất nhiều năm.
...
Trong khi họ nói chuyện, ở cảng, Hodges vẫn vẫy tay như muốn chào tạm biệt, nhưng ánh mắt của ông ta thì lại lạnh như băng!
Cổ tay của ông ta rút xuống, để lộ một hình xăm nhỏ trên cổ tay..

Bình Luận (0)
Comment