Chiến Lang Ở Rể

Chương 468


“Đại xa, tới làm một điếu đi!” Vẻ mặt Cát Long tràn đầy nịnh nọt.
Mấy người bên cạnh hoàn toàn sững sờ, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Ở khu nhà ở nhà họ Đồng này, Cát Long gần như đi nghênh ngang, mặc dù hàng xóm không đánh giá tốt về ông ta, nhưng ông ta thật sự là đại ca xã hội đen ở khu vực này, người bình thường đều không dám trêu chọc ông ta.
Từ khi nào ông ta lại lộ ra vẻ mặt như vậy với người khác?
Bây giờ, ông ta đang nhìn Lê Văn Vân bằng cặp mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hầu Tử cũng ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân không nhận lấy điếu thuốc của ông ta, mà chỉ cười híp mắt nhìn Cát Long.
Cát Long khẽ biến sắc, ông ta đặt điếu thuốc xuống bàn, rồi ngẩng đầu túm lấy Hầu Tử, tát thêm hai cái nữa.
Sau đó ông ta lại cầm điếu thuốc lên hỏi: “Đại ca, anh xem đã hài lòng hay chưa?”
Lê Văn Vân khẽ cười nói: "Ông đang làm gì vậy, tôi chỉ không muốn hút thuốc mà thôi, bởi vì tôi hút vào sẽ bị ho."
Cát Long: "..."
Hầu Tử: "…"
Bên cạnh, Doãn Nhu che miệng chứng kiến cảnh này, trên mặt sắp cười tươi như hoa rồi.
Sắc mặt Cát Long hơi tái mét, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lúc này, Lê Văn Vân thấy Hầu Tử đã bị dạy cho một bài học, cũng không muốn so đo quá nhiều, nên xua tay nói: "Ông bảo các anh em của ông lui xuống đi, còn ông ở lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông một lát."

Cát Long nghe vậy thì rùng mình, ho khan nói: "Đại xa, bây giờ tôi thật sự không còn lừa gạt bẫy người khác nữa."
“Tôi không hỏi ông chuyện đó, ông bảo bọn họ lui xuống trước đi, tôi muốn hỏi ông chút chuyện.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Bây giừ Cát Long mới xua tay nói: "Được, các cậu đều lui xuống trước đi!"
Các anh em của ông ta đều không dám lên tiếng, vội vàng rút lui về bàn của mình.
“Ông ngồi xuống đi!” Lê Văn Vân mỉm cười với anh ta.
Cát Long ho khan nói: "Cái đó, tôi đứng là được rồi."
“Trong xã hội ngày nay, ông dám làm những việc phạm pháp như vậy, chẳng lẽ ông không sợ mình sẽ ngồi tù ư?” Lê Văn Vân hỏi.
"Tôi..." Trên mặt Cát Long hiện lên tia lúng túng: "Chắc chắn sau này tôi sẽ không làm nữa, tôi sẽ làm một công dân tốt tuân theo pháp luật."
Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của ông ta, cũng chẳng muốn tranh cãi với ông ta, nên nói: "Tôi muốn hỏi ông một chuyện, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?"
“Tôi bốn mươi sáu tuổi rồi.” Cát Long vội đáp.
Lê Văn Vân sờ cằm, híp mắt nói: “Bốn mươi sáu à? Vậy chắc ông cũng biết nhỉ, ông có biết ở Du Châu có một gia tộc tên là nhà họ Đồng, từng là gia tộc khá lớn ở khu vực này không?"
"Sao tôi lại không biết chứ? Đại xa, không phải tôi khoác lác với anh, nhưng hồi còn bé, tôi đã lớn lên cùng rất nhiều người trong nhà họ Đồng, sân nhà của bọn họ giống như sân sau nhà tôi vậy, nên hồi bé tôi thường xuyên đi dạo ở trong đó.” Cát Long đập bàn, kiêu ngạo nói.
Lê Văn Vân khẽ híp mắt lại, đồng thời Doãn Nhu đang ngồi đối diện anh cũng hơi biến sắc.
“Nói vậy là ông rất quen thuộc với người nhà họ Đồng à?” Lê Văn Vân cười như không cười hỏi.
“Khụ khụ.” Cát Long vội vàng ho khan đáp: “Cũng không hẳn là quen thuộc, chỉ là hồi còn bé tôi không hiểu chuyện, ở trong khu nhà ở của nhà họ Đồng, nên quen biết bọn họ.


Lúc đó tôi đã làm thuộc hạ dưới quyền bọn họ, giúp bọn họ trông chừng khu vực nào đó.”
Lê Văn Vân thầm nghĩ, quả nhiên, anh liếc nhìn Doãn Nhu, phát hiện Doãn Nhu đang gật đầu với mình.
Năm đó, trăm việc cần làm, nên các nhà quyền thế dính dáng đến mấy tên xã hội đen cũng là chuyện thường tình, kể cả bây giờ nhà họ Lý quyền thế ở Yên Kinh, cũng thường xuyên không từ một thủ đoạn trong lúc làm ăn, do đó việc nuôi dưỡng mấy tên côn đồ cũng rất bình thường.
"Vậy ông có nghe nói người của gia tộc này đã đột ngột biến mất rồi không? Chuyện này là thật hay giả vậy?" Cát Long hỏi.
"Đột ngột biến mất gì chứ? Lúc đó bọn họ đã gặp phải đả kích mạnh mẽ, nên đã trốn trong rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà như tòa lâu đài, trải qua cuộc sống sung sướng hơn bất kỳ ai." Cát Long mắng: “Sau đó bọn họ còn bảo chúng tôi làm tay sai cho bọn họ, mụ nội nó!”
Trong lòng Lê Văn Vân nhất thời chấn động.

Anh không cho rằng nhà họ Đồng biến mất là do bị đả kích mạnh mẽ.

Một gia tộc hàng đầu với sản nghiệp gia tộc khổng lồ như thế, nên bọn họ cần phải phát triển kinh tế trong khoảng thời gian đó.

Lê Văn Vân đoán đó bọn họ lý do khác.
“Nghe giọng điệu của ông, hình như ông biết bọn họ đang sống ở đâu đúng không?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện này thì tôi không biết, nhưng sau khi tôi ngồi tù vài năm được thả ra ngoài, bác của tôi nói trước đây ông ấy từng giúp nhà họ Đồng xây dựng nơi ở hiện tại của bọn họ." Cát Long nói đến đây thì nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ anh muốn tìm người nhà họ Đồng ư?"
“Đúng vậy.” Lê Văn Vân cười híp mắt hỏi: “Ông hãy đi hỏi bác của ông về địa chỉ hiện tại của nhà họ Đồng đi.”
"Chuyện này..." Cát Long ho khan đáp: "Con người bác của tôi yêu tiền như mạng, nếu không có tiền, e rằng không thể khiến ông ấy mở miệng."
“Thật không?” Lê Văn Vân mỉm cười, đặt đũa xuống, siết chặt nắm đấm.
"Đại xa, tôi nói đùa thôi mà.

Anh đến Du Châu tìm tôi hỏi chuyện, nhất định là niềm vinh hạnh của tôi rồi.

Sao tôi có moi tiền anh chứ? Anh nói thử xem có đúng không nào?" Dứt lời, Cát Long thầm mắng vài tiếng.
Lê Văn Vân nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của ông ta thì gương mặt không khỏi nở nụ cười nói: "Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không để ông chi trả một xu nào, nếu ông dẫn chúng tôi đi tìm nơi ở hiện tại của nhà họ Đồng, tôi còn trả thù lao cực kỳ hậu hĩnh cho ông, chắc chắn sẽ nhiều hơn tám vạn lúc trước."
“Tôi sẽ lừa ông sao?” Lê Văn Vân cười như không cười hỏi.
“Không đâu, không đâu.” Cát Long ho khan nói: “Vậy… tôi ở bên đó vừa ăn vừa đợi anh nhé?”
“Được.” Lê Văn Vân xua tay nói.
Cát Long vội vàng quay về chỗ cũ.

Ông ta vừa mới ngồi xuống, đã có mấy người vây quanh hỏi: "Anh Long, thằng nhãi đó là ai vậy?"
“Câm mồm!” Cát Long vội nói: “Các cậu có biết vết thương trên mặt ông đây là do ai đánh không, chính là tên đó đấy, nhưng hình như tên này không thiếu tiền, ông đây vừa mới tiếp nhận một công việc, có thể kiếm được mấy chục vạn."
"Việc gì thế? Anh dẫn tụi em theo với." Có người vội nói.

“Chuyện này đâu đến lượt các cậu.” Cát Long nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi!”
Ở bên này, Doãn Nhu cười như không cười nhìn Lê Văn Vân nói: "Chậc chậc, thật sự không nhìn ra, con người cậu có thể quen biết đủ hạng người đấy."
"Tôi cũng tình cờ quen biết người này thôi.

Chẳng phải cách đây không lâu, tôi từng đến Du Châu một chuyến để cứu người hay sao? Người này đã bắt tay với người khác lừa gạt bẫy tôi, sau đó bị tôi đánh một trận, không ngờ ông ta còn có tác dụng như vậy." Lê Văn Vân nói.
Nói đến đây, Lê Văn Vân nhìn Doãn Nhu nói: "Bây giờ nhờ sự tình cờ, coi như chúng ta đã hỏi thăm được, nhưng tôi chưa từng hỏi bà, tại sao nhà họ Đồng lại muốn chém tận giết tuyệt cả nhà bà thế?"
“Nếu bà nói trong chuyện này có dính dáng đến mấy chuyện vì đạo đức, e rằng tôi không thể nào xuống tay được.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Doãn Nhu ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, lạnh nhạt nói: "Đợi cậu tìm thấy ông ta rồi sẽ biết thôi."
Lê Văn Vân gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.
Doãn Nhu im lặng, sau khi hai người ăn xong nồi lẩu, trả tiền, Lê Văn Vân liền gọi Cát Long, ông ta vội vàng chạy tới nói: "Tôi sẽ dẫn anh đi gặp bác của tôi ngay."
Quá trình diễn ra rất suôn sẻ.

Dưới tình huống Lê Văn Vân bỏ ra một vạn tiền phí mở miệng, bác cả của Cát Long đã cực kỳ thẳng thắn cung cấp nơi ở hiện tại của nhà họ Đồng cho hai người.
Nơi đó rất hẻo lánh, may mà Cát Long biết nơi này, nên chủ động làm người dẫn đường, Lê Văn Vân cũng cam kết, nếu tìm thấy người nhà họ Đồng, sẽ trả cho ông ta một khoản thù lao hậu hĩnh, khiến cả người Cát Long tràn đầy sức sống.
Ông ta ngồi vào ghế phụ, chủ động chỉ đường cho Lê Văn Vân.
Còn Doãn Nhu thì ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa xe, không biết đang ngắm nhìn sự thay đổi của quê hương, hay đang nghĩ đến chuyện khác, cứ thế, chiếc xe chạy tới vùng ngoại ô, tiến vào khu rừng..

Bình Luận (0)
Comment