Chiến Lang Ở Rể

Chương 504


Khí thế của Lữ Dương đang không ngừng tăng lên, anh ta nhìn Ảnh Tử chằm chằm, lông mày Ảnh Tử nhíu chặt lại.

Lúc này, anh ta cảm nhận được khí thế của Lữ Dương đang tăng lên, thậm chí có lúc như đã đạt đến siêu cấp vậy.

“Cậu ta sắp đột phá rồi, Ảnh Tử, đừng đùa nữa, mau giải quyết cậu ta đi.

” Bên cạnh, Ngùi Nghênh Tùng lớn tiếng quát.

Đúng vậy, giờ khắc này trên người Lữ Dương, khí thế đang liên tục quanh co, dưới áp lực sống chết, anh ta đã bạo phát Tần Tử Cuồng Dũng, mà khí thế của anh ta đang không ngừng tăng lên.

Đúng vậy, trong giây phút quan trọng này, Lữ Dương đang đứng bên bờ vực của cái chết, anh ta không ngừng đột phá lên vị trí siêu cấp.

Sắc mặt Ảnh Tử thay đổi, anh ta không dám chần chừ thêm nữa, chân khí trên người lại bộc phát, lao đến chỗ Lữ Dương.

Hơi thở của Lữ Dương vẫn không ngừng sáng lên, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh Tử đang xông tới, miệng nhếch lên cười: “Ông đây! Siêu cấp!”
Vừa dứt lời, hơi thở trên người anh ta ngừng lại, ổn định ở siêu cấp, sau đó anh ta từ từ giơ cây thương dài lên.

Trong chớp mắt, chân khí của anh ta đã hoàn toàn tập trung vào cây thương dài.

“Nhớ kỹ, tên của tao là Lữ Dương, chính là… người gác đêm số không!” Lữ Dương nhếch miệng cười khúc khích.

Cây thương dài trong tay anh ta lập tức ném ra.


Lúc này chân khí trong cơ thể anh ta đã hoàn toàn gửi vào cú ném đó, anh ta liếm môi nói: “Đây là chiêu thức tôi tự nghĩ ra!”
Trường thương mang theo tất cả lao ra, dùng tốc độ nhanh đến cực hạn, tuyết và cỏ dại chồng chất trên mặt đất lập tức bị gió thổi tung lên, cuốn đến chỗ Ảnh Tử.

Bên cạnh, Lê Văn Vân và những người khác đều sững sờ.

“Tên này… Thật là không tầm thường.

” Trong lòng Lê Văn Vân khá bất ngờ.

Đúng vậy, anh ta thật sự dám dùng loại chiêu thức đó.

Hơn nữa nó còn do anh ta tự nghĩ ra, hơi đáng sợ đấy.

Tất cả chân khí của cơ thể đều tích tụ hết vào một đòn này, anh ta nhờ đứng giữa ranh giới sinh tử đã khó khăn miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn siêu cấp, lại còn sử dụng cả chiêu thức khủng khiếp như vậy.

Ảnh Tử cố gắng tránh đi, nhưng anh ta phát hiện bản thân mình đã bị khóa chặt tại chỗ.

Tốc độ của trường thương quá nhanh, nhanh đến nỗi anh ta không thể nào ngăn chặn được.

“Keng!”
Cây trường thương xuyên thẳng qua bụng của anh ta, hơn nữa còn không giảm lực mà cắm vào một tảng đá lớn, tảng đá keng một tiếng rồi nứt ra.

Ảnh Tử kinh ngạc nhìn các lỗ trên ngực, anh ta rất muốn dùng sức nhưng vừa đi về trước được hai bước thì cả người liền ngã quỵ xuống, sau đó trợn tròn mắt đổ rạp trên mặt đất.

Ảnh Tử đã bị giết chết trong chớp mắt!
Lữ Dương không thể đứng vững, cơ thể anh ta lảo đảo, khinh thường nói: “Đã xong!”1
Sau đó, anh ta đưa mắt sang nhìn Quỷ Đỏ và ngài Mặc đang chiến đấu với Lê Văn Vân, nói: “Ông đây… là số không!”
“Phụt!”
Nói xong, cả người anh ta trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Sắc mặt ngài Mặc hơi thay đổi, ông ta không ngờ đến lúc này mà Lữ Dương vẫn có thể tung ra một đòn khủng bố như vậy.

Ông ra hét to ra lệnh: “Giải quyết thằng nhãi đó cho tôi!”
Tất cả những người của Hồng Nguyệt còn sống đều xông tới chỗ Lữ Dương.

“Mẹ nó, ai thử động vào anh ta xem!” Lê Văn Vân gào to.

Anh muốn đến gần Lữ Dương.

Nhưng tiêm quỷ đỏ và ngài Mặc hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội nào, hai người bao vây Lê Văn Vân chặt chẽ.


“Vì mọi thứ đang hô hấp!”
“Vì mọi thứ đang hô hấp!”

Trong nháy mắt đó, từng tiếng hò hét vọng ra từ trên hẻm núi.

Đồng thời trên hai bên dãy núi, từng hình bóng màu đen hai tay cầm song kiếm nhanh chóng đánh xuống dưới!
Doãn Nhu và Trần Tiêu là hai người siêu cấp xông lên trước.

Ngay đằng sau là Cố Bạch, Phó Vũ, một nhóm đỉnh cấp đánh tới.

Ngài Mặc liếm môi nói: “Vẫn còn mấy tên muốn tìm cái chết!”
Nói xong ông ta quát Quỷ Đỏ: “Hồng chủ, Lê Văn Vân giao cho ông, tôi đi giải quyết những người kia trước!”
Tiêm quỷ đỏ như nghe hiểu lời ngài Mặc nói, nguồn năng lượng trên người ông ta bắt đầu dâng trào ngày càng mạnh mẽ, giơ tay ra muốn lôi Lê Văn Vân lại!
“Tần Tử Cuồng Dũng!”
Trong chớp mắt, Lê Văn Vân, người đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp mở trạng thái Tần Tử Cuồng Dũng.

“Bà Loan, không hành động bây giờ thì đợi đến khi nào nữa!” Lê Văn Vân nổi giận quát một tiếng: “Hồng Mai Quế, Phó Vũ, ngăn Bùi Nghênh Tùng lại cho tôi!”
Bên dưới, vẻ mặt Bùi Nghênh Tùng thay đổi, ông ta nhìn về phía bà Loan và Hồng Mai Quế vẫn chưa từng di chuyển.

Khuôn mặt ngài Mặc hơi biến đổi: “Bà Loan, bà định phản bội sao?”
Bà Loan thở dài một tiếng, nói: “Sự phát triển của Hồng Nguyệt không phải là như thế này, ông đã khiến Hồng Nguyệt đi theo con đường sai lầm rồi.


Bà Loan thở dài tiếp, sau đó giơ ba-toong của mình lên, chỉ vào ngài Mặc nói: “Lão Mặc, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của ông, nhưng có thêm hai người này, bọn tôi cùng nhau ngăn cản ông thì không thành vấn đề!”
Ngài Mặc biến sắc.

Chỉ trong chốc lát, khi ngài Mặc còn chưa bình tĩnh lại thì Doãn Nhu, Trần Tiêu đã đến trước mặt ông ta, kết hợp cùng với bà Loan, ba người siêu cấp cùng ngăn ông ta lại.

Bùi Nghênh Tùng không tài nào ngờ được, bà Loan và Hồng Mai Quế đã phản bội ông ta vào đúng lúc quan trọng nhất.


Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Mai Quế đang cười tủm tỉm nhìn mình, nghiến răng nói: “Hồng Mai Quế, cô muốn làm gì? Cô thật sự đầu nhập vào Người Gác Đêm ư.


“Thủ lĩnh à, xem ông nói kìa!” Hồng Mai Quế đứng trước mặt Bùi Nghênh Tùng nói: “Hợp tác, ông có biết hợp tác là gì không? Tôi đang hợp tác với Lê Văn Vân mà? Hơn nữa, ước mơ của tôi là được ngủ với Lê Văn Vân một lần, à không đúng, là mười lần!”
Cô ta sờ đôi môi đỏ mọng của mình nói: “Tôi còn chưa được ngủ cùng anh ấy, cứ mặc kệ anh ấy chết ở đây thì sao người ta nỡ được?”
“Cô đúng là con chó cái!” Bùi Nghênh Tùng quát to một tiếng, ông ta lấy một viên thuốc ra rồi bỏ luôn vào miệng.

“Thủ lĩnh, để tôi khuyên ông một câu, đừng có đánh nữa, nếu không chân khí dao động quá nhiều sẽ khiến độc tố tích tụ lại, sẽ chết đó.

” Hồng Mai Quế cười khúc khích nói.

Hồng Mai Quế là một bậc thầy chuyên dùng độc.

Bùi Nghênh Tùng biến sắc, sau đó lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Đúng là người đàn bà lòng dạ rắn rết, cô nghĩ những thứ độc đó của cô có tác dụng với tôi sao? Cô dám phản bội Hồng Nguyệt, dám phản bội chủ nhân, hôm nay cô chắc chắn sẽ phải chết!”
“Bùi Nghênh Tùng!” Đúng lúc này, tiếng quát đầy giận dữ vang lên, Phó Vũ lao tới đầy sát khí.


Ở một bên khác, khí thế của Lê Văn Vân đang không ngừng tăng lên, thực tế là anh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, Tần Tử Cuồng Dũng khiến cho chân khí của anh cũng có giới hạn nhất định.

Anh nhìn Quỷ Đỏ đứng trước mặt, từ từ thở ra một hơi, nói: “Đây không phải là nơi mà bọn tạp chủng bọn mày có thể đến.

Mày… đáng chết!”.

Bình Luận (0)
Comment