Chiến Lang Ở Rể

Chương 507


Bên trong nơi dừng chân khu 45 của biên giới phía Bắc, trong căn phòng có một sảnh hai buồng, trên sô pha, Thiếp Mộc Nhĩ đang ôm Tháp Na, bên ngoài trời đã tối đen như mực, Tháp Na lúc này đã ngủ thiếp đi trong lồng ngực Thiếp Mộc Nhĩ.

Cô bé chẹp chẹp miệng, dường như là đang nằm mơ cái gì đó.

Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thiếp Mộc Nhĩ thì lại hoàn toàn khác, cậu hiện đã mười một tuổi, cậu biết, ba mẹ mình đã qua đời, và những ngày sau này, chỉ có mình cậu và em gái gắn bó với nhau sống tiếp mà thôi.

Lúc này cậu còn đang chìm đắm trong nỗi bi thương vì ba mẹ qua đời, và cả về một tương lai mờ mịt sắp tới nữa.

Rốt cuộc, cậu không biết tương lai cậu phải làm gì nữa, cậu nên làm cái gì đây?
Bản thân cậu và cả em gái cậu nữa, tương lai phải sống như thế nào đây?
Tất thảy mọi thứ trong tương lai bắt đầu trở nên mờ mịt từ đây, đồng thời, cảnh tượng lúc sáng đó cũng liên tục hiện lên trong đầu cậu, giống như bị bóng đè, cậu nhìn ba mẹ cậu chết ngay trước mắt, bị con quái vậy kia xé nát!
Cậu liên tục lau nước mắt của mình.

Trong phòng, còn có một người phụ nữ đang ngồi phía bên kia, trên mặt cô ta còn để lộ sự bất lực: “Thiếp Mộc Nhĩ à, em gái cậu đã ngủ rồi, trước mắt cứ đưa cô bé vào trong phòng nghỉ ngơi đi, mọi thứ rồi sẽ tốt lên, sau này chúng tôi sẽ lo liệu tất thảy cho cậu, để cậu nhận được sự giáo dục tốt nhất có thể…”
Cô ta vẫn luôn miệng an ủi, nhưng dường như là Thiếp Mộc Nhĩ hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói, vẫn ngồi bất động trên sô pha như cũ.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Người phụ nữ kia vội vàng đi tới cửa nhìn, thời điểm nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, cô ta hơi sửng sốt một chút, miệng nói: “Các người là?”
“Tôi tên Lê Văn Vân!” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.


Nghe thấy cái này tên, sắc mặt người phụ nữ kia lập tức thay đổi.

Lê Văn Vân ở trong Người Gác Đêm chính là một cái tên huyền thoại, bọn họ phụ trách ở biên giới phía Bắc, đương nhiên là biết đến sự tồn tại của cái tên này.

“Là ngài!” Người phụ nữ có chút khẩn trương.

Lê Văn Vân cười cười nói: “Không sao đâu, cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện cùng cậu bé đó một chút.


Anh đứng ở cửa, nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thiếp Mộc Nhĩ, và cả tiếng khuyên nhủ của cô gái thuộc Người Gác Đêm này, Lê Văn Vân đứng ở cửa, trong lòng có chút cảm khái.

Anh thường xuyên đi chấp hành nhiệm vụ, cũng thường xuyên chứng kiến một số những bi kịch nhân gian, anh vốn tưởng rằng nếu thấy được nhiều hơn nữa anh sẽ chết lặng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, trong lòng anh lại trào dâng sự bất lực, càng thấy nhiều, lòng thù hận của anh với tiêm quỷ lại càng tăng cao.

Cho nên, nhìn người của Hồng Nguyệt biến thành con chó của tiêm quỷ, thời điểm bọn họ ở phía sau ngáng chân, hận ý của anh với Hồng Nguyệt khi ấy lớn đến cỡ nào, chỉ có anh mới hiểu rõ.

Người Gác Đêm nữ kia gật gật đầu, sau đó hành lễ với Lê Văn Vân, rồi từ trong phòng lui ra ngoài.

Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ cùng đi vào bên trong căn phòng.

Họ đi tới chỗ ghế sô pha.


Khi Thiếp Mộc Nhĩ ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, trên mặt cậu lộ vẻ chua xót, cậu nhận ra Lê Văn Vân, không nhịn được mở miệng nói: “Chú ơi, ba mẹ cháu…”
Lê Văn Vân đưa một tay lên, chạm nhẹ vào gáy rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, mở miệng nói: “Thực sự xin lỗi, Thiếp Mộc Nhĩ, là sai lầm của bọn chú, nên mới dẫn đến những chuyện này, là bọn chú có lỗi với cháu!”
“Chú sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện xưa!” Lê Văn Vân mở miệng nói.

Thiếp Mộc Nhĩ gật gật đầu.

Lê Văn Vân buông lỏng đầu cậu ra, sau đó mở miệng nói: “Cháu biết không? Trước kia chú còn thảm hơn cháu nữa, lúc ấy chú bị người ta hãm hại, suýt chút nữa là phải sống cả đời trong tù!”
Anh bắt đầu kể lại vắn tắt câu chuyện cuộc đời mình, kể lại cuộc chiến với tiêm quỷ.

Lực chú ý của cậu bé đã bị Lê Văn Vân thu hút.

Từng câu từng chữ mà Lê Văn Vân nói ra, Thiếp Mộc Nhĩ ngoan ngoãn nghe từ đầu đến cuối, Lê Văn Vân kể lại tất cả trong khoảng một giờ, sau đó anh mới mở miệng tiếp tục: “Cho nên, Thiếp Mộc Nhĩ, hãy ghi nhớ thật kỹ mối hận này trong lòng, chúng ta không biết cuộc chiến sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác cả, đàn ông con trai, phải biết nỗ lực đứng lên, hiện giờ cháu chính là người lớn nhất trong nhà, phải đội trời đạp đất mới đúng!”
Thiếp Mộc Nhĩ khóc lóc gật đầu nói: “Vâng, cháu phải đội trời đạp đất, cháu cũng muốn diệt đám quỷ đó, cháu sẽ giống như chú.


Những lời này, Lê Văn Vân nghe xong lại thấy xót xa.

Anh xoa đầu Thiếp Mộc Nhĩ, nói: “Được được, phải cố gắng học hành, rồi rèn luyện thật tốt, sau này… Cháu cũng phải trở thành một Người Gác Đêm xuất xắc, bảo vệ em gái của cháu, bảo vệ thế giới này!”
Lời Lê Văn Vân nói giống như hạt giống, cắm sâu vào trong lòng Thiếp Mộc Nhĩ, hơn nữa, hạt giống đó cũng nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.


Lê Văn Vân dỗ dành cậu, cũng không biết qua bao lâu, Thiếp Mộc Nhĩ có vẻ hơi buồn ngủ, Lê Văn Vân dỗ cậu ngủ xong, lúc sau mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi nháy mắt ra hiệu với Hoàng Thi Kỳ.

Hoàng Thi Kỳ ngầm hiểu, nhanh chóng bế Thiếp Mộc Nhĩ lên, rồi đưa cậu bé vào bên trong căn phòng bên cạnh.

“Đi gặp Bùi Nghênh Tùng một chút đi!” Sau khi dỗ cậu bé ngủ xong, Lê Văn Vân mới từ tốn nói.

Chỉ có cái chết của Bùi Nghênh Tùng mới có thể xem là sự trả thù thích đáng, lúc này đây, dù Bùi Nghênh Tùng có nói cái gì, anh cũng tuyệt đối không cho người này bất cứ cơ hội nào nữa.

Anh đứng lên, đi ra ngoài cửa, lúc này Người Gác Đêm nữ kia vẫn còn đứng chờ ngoài cửa, Lê Văn Vân ngẩn người nói: “Cô vào đi, thật ra không cần vất vả như vậy đâu.


“Nếu để so sánh với các anh, chuyện tôi có thể làm vẫn là quá ít.

” Người Gác Đêm nữ cười khổ một tiếng.

Cô ta không phải người bên bộ phận chiến đấu của Người Gác Đêm, mà thuộc bên phụ trách hậu cần, cô ta đã chứng kiến quá nhiều Người Gác Đêm bị trọng thương, thậm chí là có rất nhiều Người Gác Đêm đã chết ngay trước mặt cô ta.

Mà cô ta thì chỉ bất lực đứng nhìn!
Lê Văn Vân cười cười nói: “Mỗi người đều có nghĩa vụ riêng của mình, chúng tôi đi trước đây!”
Người Gác Đêm nữ kia vội vàng gật đầu.

Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi bộ xuống, nơi dừng chân này tương đương với một thị trấn, đi bộ xuống một lúc lâu sau thì liền đi về phía ngục giam.

Còn chưa đi được mấy bước, cả Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đột nhiên dừng bước, đôi mắt cùng nhìn về nơi cách đó không xa.


Dưới ánh sáng của đèn đường, ở nơi đó có một người đang đứng, anh ta mặc chiếc áo gió, trong tay cầm một bộ bài Poker, trên lưng đeo một chiếc ba lô!
“Giản Hưng!” Trên mặt Hoàng Thi Kỳ thoáng vụt qua sự phẫn nộ.

“Đừng khẩn trương, tôi tới đây là để đưa đồ cho các người, tôi tới biên giới phía Bắc cũng là để hỗ trợ chém tiêm quỷ.

” Anh ta vội vàng mở miệng nói.

“Không cần tới anh!” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy một tiếng, khí thế bốc lên ngùn ngụt.

Đến Lê Văn Vân cũng không ngờ Giản Hưng lại xuất hiện ở nơi này.

Anh ngăn cản Hoàng Thi Kỳ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giản Hưng nói: “Ông cụ để anh sống sót, mặc dù tôi không biết lý do là vì sao, nhưng tôi cũng lười so đo với anh, nói đi, anh đưa cho chúng tôi cái gì?”
Giản Hưng thở ra một hơi, cầm ba lô ném về phía Lê Văn Vân, mở miệng nói: “Đây là trang phục chiến đấu - nghiên cứu mới nhất của tiến sĩ chế tạo ra, nó sẽ giúp sức mạnh của các người tăng lên rất nhiều, còn nữa, bí mất về cái hộp sắt kia cũng đã được tiến sĩ giải đáp, bên trong có nói đến…”
Đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên những tiếng bước chân.

Sắc mặt Giản Hưng biến đổi, anh ta nói vội: “Hôm nào lại nói tiếp!”
Vừa dứt lời, trên người anh ta đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Âm thanh đó vừa vang lên, Lê Văn Vân nhìn trên người Giản Hưng, một làn sóng nóng phun trào, anh ta nhảy lên nóc nhà bên cạnh với một tốc độ cực kỳ nhanh, sau mấy lần nhảy thì đã biến mất dần bên trong màn đêm.

“Anh ta mặc trang phục chiến đấu mới sao?” Hàng lông mày Lê Văn Vân khẽ động.

.

Bình Luận (0)
Comment