Chiến Lang Ở Rể

Chương 511


Nếu nói người này thờ phụng Demps, đứng đây nói mấy lời lăng mạ thì thôi đi, quan trọng là tên này còn nói Trác Nhất Minh phải chết ở đây.
Câu nói này đã chạm vào vảy ngược của mấy người Lê Văn Vân.
Cho dù Trác Nhất Minh sẽ chết, nhưng tại sao ông ta lại chết, còn không phải là vì ông ta đã bảo vệ thế giới ư? Đây chính là sự vĩ đại.
Nhưng miệng của tên này thật sự quá độc ác, điều này đã khiến mấy người Lê Văn Vân không thể nào chấp nhận được, do đó Lê Văn Vân đã dứt khoát ra lệnh cho Cố Bạch xuống tay.
Cố Bạch vừa tát vào mặt người này, sắc mặt của hắn ta cũng nhanh chóng thay đổi.
Bởi vì Cố Bạch đã tự tiết lộ họ tên của mình, trong khoảng thời gian này, bất kể là Cố Bạch hay đội 11762, đều là chủ đề được bàn tán cao độ trong toàn bộ Người Gác Đêm.
Mấy người này chẳng khác gì truyền thuyết.
“Chúng tôi đến muộn là vì Người Gác Đêm hệ Hoa chúng tôi phải đi giải quyết quỷ đỏ và quỷ xanh khác, nếu để Người Gác Đêm hệ Europa mấy người đi, liệu các anh có dám không?” Cố Bạch tát vào mặt anh ta, cười khẩy nói.
Người kia nghiến răng nói: "Hừ, chính là mấy người đã hại chết ngài Demps, sao nào? Nếu bây giờ anh đánh tôi thì chính là đang phá hoại nội bộ, tôi phải đi báo cáo với cấp trên."
“Anh cứ việc đi đi, nếu hôm nay ông đây không đánh chết anh thì ông đây sẽ viết ngược tên của mình.” Cố Bạch chửi ầm lên, dứt khoát lao vào đánh anh ta.
Mấy người gác cổng khác chứng kiến cảnh tượng này định đi tới khuyên nhủ nhưng lại không dám nói.
Dù gì ban nãy khi Cố Bạch tự tiết lộ tên của mình, bọn họ cũng sợ hết hồn.
Cố Bạch đấm đá người này một trận, dứt khoát đánh anh ta đến mức nằm dưới đất thoi thóp.
Tất nhiên, anh ta sẽ không đánh chết, dù gì đối phương cũng là Người Gác Đêm.
Bởi vì đối phương đã xúc phạm trước, nên mình có lý do giải thích về hành động đánh người, nhưng nếu mình đánh chết anh ta thì mình sẽ không còn lý do nữa.

Đánh xong, Cố Bạch mới nhìn mấy người gác cổng khác hỏi: "Bây giờ chúng tôi có thể đi vào rồi chứ?"
“Được… được rồi.” Mấy người đó vội đáp, có người chủ động chỉ về một hướng nói: “Người Gác Đêm hệ Hoa đang đóng quân ở phía bên này.”
Cố Bạch hừ lạnh, xoay người ngồi vào xe, rồi lái xe chạy về phía nơi đóng quân.
Dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều Người Gác Đêm, nhưng phần lớn vẻ mặt của bọn họ đều trầm mặc, thậm chí có người còn hơi tuyệt vọng.
Bọn họ nhanh chóng đến nơi đóng quân của Người Gác Đêm hệ Hoa, Lý Tiểu U liền chạy tới đón bọn họ, sau khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đã vội nói: "Lều của mọi người đều đã dựng xong hết rồi, gồm một lều nam và một lều nữ.

Ngoài ra bác sĩ Phạm, e rằng cô không thể nghỉ ngơi được rồi, bây giờ các nhân viên y tế đang cực kỳ bận rộn, sau mấy lần va chạm đã có chút thương vong."
Sắc mặt của Phạm Nhược Tuyết khẽ thay đổi, vội nói: "Cô dẫn tôi qua đó."
Trên thực tế, mặc dù bây giờ Phạm Nhược Tuyết đang là số bảy của Người Gác Đêm, nhưng cô lại hiếm khi ra tiền tuyến tác chiến, cho dù lúc đi theo đội chấp hành nhiệm vụ, cô cũng rất ít khi ra tay, bởi vì cô phải ở lại.

Sống sót mới là điều quan trọng nhất đối với toàn bộ Người Gác Đêm.
“Để tôi dẫn mọi người vào lều trước đã.” Cô ấy vội nói.
Dứt lời, cô ấy liền dẫn mấy người Lê Văn Vân đi đến một căn lều nhỏ.
Lều của bọn họ không quá lớn, dù gì cũng là tiểu đội tiên phong, không có bao nhiêu người.
Mấy người đàn ông đi vào, sau khi cất đồ đạc, Phạm Nhược Tuyết liền bị kéo đi.

Lê Văn Vân cất đồ đạc, cũng không ở lại lâu trong lều, mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Lê Văn Vân nhìn thấy một người quen ở sát vách anh, nên ngước mắt lên hỏi: "Thủ lĩnh của các cậu đâu?"
Bên cạnh anh là tiểu đội của Phó Vũ, trước đây không ít người trong tiểu đội của Phó Vũ bị mấy người Lê Văn Vân đánh tơi tả.
Nghe thấy Lê Văn Vân chủ động gọi mình, khóe miệng của người bị điểm danh kia khẽ co giật, vội nói: "Thủ lĩnh của chúng tôi đi họp rồi, hình như hai ngày tới chuẩn bị phát động cuộc tổng tiến công trên đỉnh núi."
Dứt lời, trên mặt anh ta liền hiện lên vẻ lo lắng.
Lê Văn Vân ngước mắt lên nhìn về dãy núi Aspen này, thị lực của anh rất tốt, có thể nhìn thấy trên đỉnh dãy núi Aspen, có một chiếc máy bay khổng lồ, dường như tiêm quỷ đang trốn ở bên trong.
Anh ta lo lắng cũng là chuyện bình thường, đã lâu lắm rồi tiêm quỷ vàng không còn xuất hiện nữa, hơn nữa tiêm quỷ đỏ cũng tới bảy tám con.

Trước đây, mỗi lần tiêm quỷ đỏ xuất hiện, Người Gác Đêm đều có thương vong không hề nhỏ.
Lần này, là bảy tám con tiêm quỷ đỏ, còn tiêm quỷ xanh thì càng lên tới cả nghìn con.
Quy mô này tương đối lớn.
Trên thế giới này, ngoài mấy người Lê Văn Vân ra, tổng cộng cũng chỉ có khoảng hai mươi siêu cấp, bọn họ không thể nào cản nổi tám con tiêm quỷ đỏ này, có lẽ ba bốn người mới có thể ngăn cản một con tiêm quỷ, muốn giết chết bọn chúng thì càng phải yêu cầu cao hơn, nhưng suy cho cùng tiêm quỷ phải bị tiêu diệt.


Trác Nhất Minh chỉ có một đao, nhưng nó phải để lại cho tiêm quỷ vàng.
Vậy tiêm quỷ đỏ phải làm sao đây? Bọn họ chỉ có thể dựa vào nhiều cao thủ siêu cấp bao vây chém giết.
Đồng thời, mấy tiểu đội tiên phong khác cũng phải kiềm hãm mấy con tiêm quỷ đỏ khác.
Do đó trong trận chiến này, người của tiểu đội tiên phong là cửu tử nhất sinh, độ khó trong nhiệm vụ của bọn họ không biết gấp hơn bao nhiêu lần so với tiểu đội bình thường.
“Tôi… muốn đi lên đó xem thử.” Lê Văn Vân sờ mũi nói với Hoàng Thi Kỳ.
“Anh muốn đi đâu?” Hoàng Thi Kỳ cau mày hỏi.
“Tôi muốn đi lên trên đó.” Anh chỉ lên trên nói: “Tôi muốn va chạm tiêm quỷ vàng kia.”
Doãn Nhu cau mày nói: "Chuyện này...!quá mạo hiểm."
“Tôi muốn đánh trực diện để thăm dò mức độ của nó.” Lê Văn Vân sờ cằm của mình nói: “Nếu không thì ba người đi cùng tôi một chuyến, tất nhiên chỉ đi thăm dò thôi.

Thăm dò xong chúng ta phải chạy xuống ngay, biết chưa? Nếu dứt khoát bùng nổ cuộc chiến đấu sinh tử, chúng ta vẫn chưa đủ trình độ đâu."
Khóe miệng của người trong tiểu đội của Phó Vũ khẽ co quắp.
Trong khoảng thời gian này, máy bay trên núi Aspen và đám tiêm quỷ kia chính là tảng đá khổng lồ đè lên đầu bọn họ, khiến trong lòng bọn họ đều thấp thỏm lo sợ, cho dù bọn họ là Người Gác Đêm, chuẩn bị tốt nhất việc bỏ mạng bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần là con người, ai mà không sợ chết chứ?
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân lại nói với bốn người bọn họ rằng...!muốn đi lên đó thăm dò, chẳng phải anh đang...!đùa giỡn hay sao?
“Tôi thì không thành vấn đề.” Hoàng Thi Kỳ gật đầu, ánh mắt hiện lên tia hưng phấn.
“Tôi có thể đi đến sườn núi, dùng súng bắn tỉa để phối hợp với mọi người, nhưng nếu tình hình không ổn, tôi sẽ rút lui ngay.” Đúng lúc này, Lý Thu cũng lên tiếng.
“Tôi và Cố Bạch sẽ phối hợp với Thu Thu.” Trương Vãn Hà đứng bên cạnh cũng chủ động mở miệng.
Trần Tiêu cau mày, vô cùng kinh ngạc nhìn mấy người Lê Văn Vân, anh ta cảm thấy cách làm của Lê Văn Vân rất mạo hiểm, cũng rất nguy hiểm, nhưng anh ta không ngờ rằng, các thành viên trong tiểu đội của Lê Văn Vân lại phối hợp như vậy.

Doãn Nhu thấy mọi người đều nói như thế, đành phải gật đầu nói: "Thôi được rồi, chúng ta hãy đi thăm dò xem sao, nhưng chỉ được thăm dò thôi, nếu bọn họ xuất hiện, tôi sẽ rời đi ngay."
“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân liếm môi, quay vào trong lều, đeo hai thanh đao lên lưng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bọn họ nói là làm, một nhóm bảy người dứt khoát rời khỏi lều, chạy lên núi Aspen.
Bây giờ đầu óc của người trong tiểu đội Phó Vũ đang đứng ngay bên cạnh sắp nổ tung rồi, anh ta hoàn toàn không hiểu mấy người Lê Văn Vân đang nghĩ gì nữa, đợi đến khi anh ta hoàn hồn, bảy người Lê Văn Vân đã biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
“Không ổn rồi.” Trong lòng anh ta cả kinh, vội vàng chạy về một phía.
Lúc này, trong một căn lều lớn nào đó, hầu như toàn bộ đội trưởng của tiểu đội tiên phong Người Gác Đêm trên thế giới đều ở trong căn lều này.
"Mọi người phải nhớ kỹ, cuộc chiến lần này được mệnh danh là Cuộc chiến khung đỉnh, bây giờ chúng ta có tổng cộng mười chín siêu cấp." Phía trước, một người đàn ông tóc hoa râm, làn da ngăm đen, nói bằng tiếng Anh: "Tất nhiên, con số này là chưa tính tiểu đội của Lê Văn Vân, bọn họ có bốn siêu cấp, nếu gộp lại thì tổng cộng có hai mươi ba siêu cấp, nhưng như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều, đối phương có tám con tiêm quỷ đỏ, mỗi con đều có cấp bậc tương đương với Demps, chúng ta không có đủ năng lực giết chết bọn chúng một cách đơn độc."
"Đến lúc đó, mấy tiêm quỷ đỏ này sẽ giao cho siêu cấp giải quyết.

Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, lần lượt tiêu diệt từng con, vì thế...!sáu con tiêm quỷ đỏ còn lại sẽ rơi xuống đầu chúng ta." Ông ta nói đến đây thì ánh mắt liếc nhìn mọi người xung quanh.
Trong lòng toàn bộ đội trưởng tiểu đội tiên phong đều nặng nề, nhưng ánh mắt lại kiên định.
"Bịch!"
Đúng lúc này, căn lều lớn bỗng được vén lên, một người hốt hoảng chạy vào.
"Cậu là ai? Cậu không biết chúng tôi đang bàn bạc..." Người vừa mới lên tiếng cau mày hỏi.
Đúng lúc này, Phó Vũ đứng dậy nói: "Háo Tử, cậu chạy vào đây làm gì?"
Háo Tử thở hổn hển nói: "Đại ca, không...!không ổn rồi, Lê Văn Vân...!Lê Văn Vân đã dẫn người trong tiểu đội của mình lên núi rồi.".

Bình Luận (0)
Comment