Chiến Lang Ở Rể

Chương 529


Chân khí trên người Lê Văn Vân kích động, quanh thân anh giống như có một trận cuồng phong càn quét, đến một thời điểm nhất định nào đó, chân khí đột nhiên bùng nổ.

“Lê Văn Vân!”
Đến cả Trác Nhất Minh đứng giữa sườn núi kia, trong tay vẫn đang cầm trảm hồng đao, người nhảy lên cao cũng phải ngây ngẩn cả người.

Bên tai ông ta vang lên một giọng nói: “Ông cụ, đã từng này tuổi rồi đừng có ra vẻ nữa, tôi nói này, một đao này, tôi vung ra là vì ông đấy!”
“Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm trời vang vọng khắp dãy núi, Lê Văn Vân và tiêm quỷ vàng cùng nhằm vào đối phương để ra đòn, ngay lúc hai bên sắp va chạm, Lê Văn Vân bất ngờ rút đao ra, một tiếng nổ chói tai vang lên, những ngọn núi phủ tuyết xung quanh cũng lại bắt đầu nứt toạc ra lần nữa, tuyết bị lở và lăn xuống phía dưới.

Mà vào khoảnh khắc chân khí của Lê Văn Vân bùng nổ, tốc độ của anh lại tăng lên gấp bội, khi anh vung nhát đao đó ra, cả người đồng thời xuyên qua tiêm quỷ vàng!
Xuất hiện ở phía sau tiêm quỷ!
“Phốc!”
Lê Văn Vân dốc toàn bộ chân khí mà bản thân sở hữu ra, miệng vết thương trên người anh lại tiếp tục nứt toạc ra lần nữa, rốt cuộc thì, cơ thể anh sắp không chịu nổi được nữa rồi, anh muốn quay đầu nhìn lại tình hình phía sau thế nào, nhìn xem thử tiêm quỷ vàng kia có bị chém chết dưới nhát đao đó của anh không.

Nhưng giờ đến cả sức quay đầu lại anh cũng không có nữa rồi.

“Ông cụ, tôi… Đã hết sức rồi!” Lê Văn Vân lẩm bẩm nói một câu, sau đó tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Gánh nặng của nhát đao này quả thực là quá lớn, nó rút cạn chân khí của Lê Văn Vân, chưa kể trước đó anh còn bị trọng thương, nên giờ Lê Văn Vân thật sự không chịu nổi thêm được nữa, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.


Trong cơn mê man, anh nghe thấy những tiếng hò hét vang vọng bên tai.

Mà ở phía sau, lúc này tiêm quỷ vàng đứng bên kia, trong đôi mắt nó hiện rõ vẻ không thể tin được, cây kiếm màu đỏ thật lớn trong tay nó lúc này đang cố gắng chống đỡ cơ thể nó.

Giờ khắc này, không có những động tĩnh lớn quá mức, nhưng mọi người đều chú ý tới, cơ thể con tiêm quỷ vàng kia, bắt đầu từ chỗ bả vai trượt xuống phía dưới bên trái.

Nó… Dường như đã bị chém thành hai nửa!
Nó đang cố gắng hết sức để duy trì cái gì đó, cơ thể trượt xuống một lúc, lại tiếp tục bò lên trên, sau đó lại tiếp tục trượt xuống.

“Nhát đao của thằng nhóc này… Đã đạt tới trình độ này rồi sao?” Ở giữa không trung, khí thế trên người Trác Nhất Minh bắt đầu yếu dần đi.

Ông ta từ từ hạ trảm hồng đao đang lơ lửng trên không trung xuống, sau đó giơ một tay lên, trảm hồng đao xoay tròn rồi rơi thẳng xuống dưới ngọn núi, cắm chính xác vào vỏ đao nằm trên mặt đất.

Vương Hồng ở bên cạnh nhìn trảm hồng đao đã trở lại vào vỏ kiếm, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt như rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm nói: “Ông bạn già, đi đường bình an!”
Ông ta không thấy rõ được tình hình phía trên, chỉ có thể cảm nhận được đại khái chút khí thế vừa rồi, ông ta cho rằng cảnh tượng vừa rồi là do Trác Nhất Minh làm.

Tiêm quỷ vàng vẫn cố gắng chống cự, đến một khoảng thời gian nào đó nó dường như không thể kiên trì nổi nữa, cơ thể bắt đầu không ngừng trượt xuống, một cái sừng trên đầu nó phát ra một tia gợn sóng, giống như là một loại sóng âm nào đó, rồi lại bị nhấn chìm vào bầu trời kia, như thể nó đang truyền đạt tín hiệu gì đó lên không trung.

Nếu có người phiên dịch ngôn ngữ tiêm quỷ ở đây, thì sẽ phát hiện ra ngay, tín hiệu của con tiêm quỷ này gửi đi là đang nói: “Giết chết người sở hữu xương rồng, hoặc là khiến anh ta thịt nát xương tan!”
Đương nhiên, sẽ chẳng ai hiểu ý nó.


Cơ thể con tiêm quỷ vàng bị chia làm hai, thân hình to lớn đột ngột đổ sập xuống.

“Nằm sấp xuống!”
Ở một bên khác, Phất Lan há miệng rống to.

Ông ta giải quyết tiêm quỷ cụ đỏ thứ hai, lúc này chỉ còn lại hai tiêm quỷ cụ đỏ.

“Hai đội các người, mau thu phục hai con tiêm quỷ cụ đỏ còn lại đi, các đội quân tiên phong khác và Thi Kỳ, các người đi thu dọn tiêm quỷ màu lam với tốc độ nhanh nhất có thể, giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.

” Trác Nhất Minh rống to.

“Lão đại thế nào rồi?” Hoàng Thi Kỳ hét lớn.

“Vẫn còn một hơi thoi thóp.

” Trác Nhất Minh bước ra, đáp xuống trước mặt Lê Văn Vân, nhìn người nằm trên mặt đất chỉ toàn máu tươi, hơi thở cũng yếu vô cùng, ông ta cau mày nói: “Tôi đưa cậu ta đi xuống!”
Tình trạng vết thương của Lê Văn Vân quá nặng rồi.

……
Ông ta ôm Lê Văn Vân, nhanh chóng chạy tới phía dưới ngọn núi.


Với cái chết của tiêm quỷ vàng, cùng với việc tiêm quỷ cụ đỏ chỉ còn lại hai tên, ông ta biết, trận chiến này có thể kết thúc rồi, và ông ta, vẫn có thể được sống tiếp.

Tốc độ của ông ta rất nhanh, cảnh vật hai bên lướt qua như gió, ông ta nhìn Lê Văn Vân trong lồng ngực mình, mở miệng thì thào: “Thằng nhóc nhà cậu, đúng là chẳng biết nghe lời gì cả, hy vọng cậu có thể sống sót mà không có bất kỳ di chứng nào, tôi giữ lại một nhát đao cuối cùng này cũng tốt, dùng hết sức lực tung nhát đao cuối cùng này ra chỉ để chém tiêm quỷ vàng, quả thực có chút lãng phí.


Tại nơi sườn núi, một bóng người mặc quần áo trắng cầm đao đi tới, trong tay Giản Hưng vẫn cầm theo hai thanh đao, lúc này anh ta vẫn đang chiến đấu cùng với Người Gác Đêm, một đao chém chết tiêm quỷ màu lam!
Anh ta nhìn thoáng qua nhân viên tiểu đội bình thường, rồi lại nhanh chóng biến mất ngay trước mặt bọn họ.

“Người kia là ai thế?”
“Không biết nữa! Hình như là siêu cấp đấy!”
Đúng vậy, Giản Hưng vi vu từ nhóm người này qua nhóm người khác, anh ta đã chém giết không ít tiêm quỷ màu lam.

Anh ta phi thẳng một đường lên trên sườn núi, nhìn tình hình bên trên, lẩm bẩm nói một câu: “Ông cụ… Sống sót rồi!”
Sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm: “Chắc tiến sĩ sẽ thất vọng lắm, người tên Lê Văn Vân này… Quả nhiên là khiến người ta để tâm!”
Dứt lời, anh ta lại nhanh chóng chạy từ phía trên đỉnh núi tuyết xuống.

Giữa các sườn núi, Trác Nhất Minh đi thẳng một đường về, dọc đường chỉ toàn thấy tuyết bị nhuộm màu đỏ, Người Gác Đêm đã tổn thất rất nhiều, ông ta không biết đã có bao nhiêu người chết, trong lòng ông ta bỗng trào dâng cảm giác bi thương khó tả, nhưng lại chẳng biểu hiện gì trên mặt.

Ông ta ôm theo người nhảy một đường thẳng xuống dưới chân núi.

Vương Hồng nhìn thấy Trác Nhất Minh đi từ trên núi xuống, ngẩn người hỏi: “Này… Chuyện này là thế nào?”
“Thằng nhóc này đã vung nhát đao thay tôi.


” Trác Nhất Minh thở dài một hơi nói: “Trước tiên tôi phải tới y tế đã, tình hình của nó có vẻ không được ổn lắm.


Vương Hồng ngẩn ngơ, sau đó vẫn gật đầu.

Trác Nhất Minh không dám chần chờ thêm giây nào nữa, ông ta nhanh chóng ôm Lê Văn Vân đi về phía phòng y tế, đồng thời, giọng nói của ông ta cũng vang lên trong phòng y tế ngay sau đó: “Phạm Nhược Tuyết! Nhanh ra đây!”
Bên trong phòng y tế, Phạm Nhược Tuyết nhanh chóng chạy ra ngoài, cô mặc chiếc áo dài trắng, thời điểm chạy ra ngoài nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt hơi đổi: “Đây là…”
“Bất luận là thế nào, nhất định phải giúp tôi cứu sống cậu ta!” Trác Nhất Minh nói với giọng điệu không thể nghiêm túc hơn.

“Tôi biết rồi!” Phạm Nhược Tuyết cắn răng nói.

Thời gian trôi đi, trận chiến trên núi vẫn đang diễn ra không ngừng nghỉ, sau khi tiêm quỷ vàng chết, những tiêm quỷ màu lam và tiêm quỷ đỏ không tiếp tục tập kết ở nơi này nữa, bọn chúng giống như đang hỗn loạn, suy nghĩ đủ mọi cách để chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, muốn tiến vào thế giới bình thường, cố gắng gây ra một số sát thương càng nhiều càng tốt.

Nhưng hiển nhiên, Người Gác Đêm sẽ không để bọn chúng làm những việc đó!
Trận chiến càng kéo càng dài, hai giờ sau, nhóm sở hữu siêu cấp có chút chật vật từ từ rút từ trên núi xuống.

Ngay từ đầu việc phân nhóm này chính là để giữ được siêu cấp, cho nên nhóm siêu cấp được phân rất nhiều người, điều này cũng làm cho siêu cấp trong trận chiến này không ai phải bỏ mạng.

“Cũng may là không sống nhục!”
Sau khi xuống tới nơi, Đỗ Tắc thành nhìn về phía Trác Nhất Minh canh giữ dưới chân núi, hơi hơi mỉm cười nói.

Trác Nhất Minh không nói gì, ông ta hờ hững đi vào bên trong đám người, sau đó, một tay đặt lên vai đạo trưởng Tử Liên, ánh mắt cũng chuyển về phía Ôn Uẩn và Chu Diệu Khôn bên cạnh, hờ hững nói: “Ba người các người, ở lại đây một lát!”.

Bình Luận (0)
Comment