Chiến Lang Ở Rể

Chương 537


“Xin lỗi, sếp Tô đã nói nếu người của tập đoàn Hãn Vũ tới thì không tiếp.” Cô lễ tân vẫn mỉm cười một cách máy móc.
Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày.
Anh nhìn về phía Liễu Ngọc, Liễu Ngọc cũng mờ mịt lắc đầu, bộ dáng không biết phải làm sao.
“Nếu như hai người không có chuyện gì khác vậy xin mời về cho.” Lúc này cô lễ tân tiếp tục nói.
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó gật đầu đáp: “Được thôi.”
Nói xong anh và Liễu Ngọc đi ra ngoài cửa, đồng thời anh lấy tài liệu ra xem, sau khi xem xong anh lại nhíu mày nói: “Hình như anh thật sự không quá hiểu về mấy cái thứ này.”
Về mảng làm ăn kinh doanh, thật sự anh không quá hiểu biết, lần này anh tới đây cũng chỉ phụ trách việc đàm phán mà thôi.
Đương nhiên cái gọi là đàm phán kỳ thực cũng đã động tới một chút quan hệ.
Người Gác đêm bảo vệ thế giới này, thứ mà thế giới trả lại cho bọn họ cũng rất lớn.

Sản nghiệp của Người Gác đêm trải rộng khắp các ngành nghề, hơn nữa trong đó đa số đều là những lão đại cầm đầu, bao gồm cả Tô Chiết bên này, Lê Văn Vân cũng có đủ mối quan hệ.
Anh chỉ biết tập đoàn Hãn Vũ bên này đã bỏ ra rất nhiều công tác sơ bộ ở đây, lượng đầu tư rất lớn, sau đó người của tập đoàn Chấn Hưng ăn tiền nhưng không muốn giao dự án vào trong tay tập đoàn Hãn Vũ.
Liễu Ngọc cạn lời: “Bên này có một khu du lịch đang khai thác, lúc trước là tập đoàn Chấn Hưng này trúng thầu, vừa hay tập đoàn Hãn Vũ bắt đầu gia nhập vào Tô Chiết nên đã liên hợp với bọn họ để cùng khai thác.


Dự án đầu tư này cực lớn, khoảng chừng đã đầu tư mấy chục tỷ.

Tình hình hiện tại chính là khi khai thác được một nửa, bên phía tập đoàn Chấn Hưng đã lọc ra một số sơ sót trong hợp đồng, muốn đòi dừng hợp tác với chúng ta.

Dự án này hình như tập đoàn Hãn Vũ đã khai thác mấy năm nay rồi.”
Lê Văn Vân nghe đến đây, sắc mặt hơi biến đổi, nói: “Ý chính là tập đoàn Chấn Hưng muốn nuốt hết số tiền này à?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc nói: “Hơn nữa hình như không dừng thì ở giữa cũng có công ty khác nhúng tay vào.

Hiện tại suy nghĩ của Chấn Hưng chính là tạm dừng hợp tác với bên này rồi lại lần nữa tiến hành khai thác với người của công ty kia, ăn tiền hai bên.”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “À, giống như quay một vòng quay, tin tức mật này tập đoàn Chấn Hưng có biết không?”
"Tập đoàn Chấn Hưng cũng là một trong 500 công ty hàng đầu của đất nước, cũng coi như là một trong những công ty hàng đầu ở vùng Tô Chiết này.

Giá trị thị trường của nó là khoảng 150 tỷ nhân dân tệ, tương đương với quy mô của Tập đoàn Hãn Vũ hiện tại." Liễu Ngọc nói: “Nhưng mà bọn họ chủ yếu tham gia vào ngành công nghiệp thực phẩm và niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông.


Gần đây, do vấn đề tạm dừng hợp tác với tập đoàn Hãn Vũ mà thị trường chứng khoán của tập đoàn Hãn Vũ chúng ta đã giảm rất nhiều, mà cổ phiếu của bọn họ đã tăng lên gần mười tỷ.”
Trong lúc hai người bọn họ đang thảo luận ở trước cửa ra vào, cô lễ tân lúc nãy đã đi tới mỉm cười nói: “Hai vị, mong hai vị đừng đứng ở trước cửa công ty tôi có được không?”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn thoáng qua cô gái: “Sao thế, đứng ở cửa công ty các cô thì chướng mắt à?”
“Tôi đã nói rồi, sếp Tô chúng tôi sẽ không gặp hai người đâu.” Cô gái đáp.
“Vậy ư?” Lê Văn Vân sờ mũi sau đó cười hì hì nói: “Cô gì ơi, cô có tin chỉ ba phút sau là sếp Tô của các cô sẽ chạy xuống như con chó cầu xin tôi đi vào không?”
Cô lễ tân hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt đã lộ ra vẻ khinh thường nói: “Chỉ dựa vào anh ư? Ngay cả sếp Lôi của tập đoàn Hãn Vũ các anh còn không làm được nữa kìa.”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi.” Lê Văn Vân cười nói: “Hay là chúng ta cược thử xem, chỉ trong ba phút là sếp Tô của các cô sẽ xuống đây cầu xin tôi.

Nếu mà tôi làm được thì cô phải hôn tôi một cái, thế nào?”
“Hừ.” Cô lễ tân nói với vẻ đầy khinh thường: “Nếu mà anh không làm được thì sao?”
“Không làm được thì để tôi hôn cô một cái.” Lê Văn Vân cười hì hì nói.
“Cút.” Cô lễ tân cạn lời nói: “Hai người mau đi đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy.”
Lê Văn Vân hơi mỉm cười, anh lấy điện thoại ra tìm số Lý Thu rồi nhấn nút gọi.
“Lão đại, chuyện đã xong chưa?” Rất nhanh chóng ở đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Lý Thu.

“Vẫn chưa xong, anh có quen Tô Tín không? Chủ tịch tập đoàn Chấn Hưng, giờ tôi đang đứng dưới lầu công ty ông ta.

Ông ta làm khó tôi, không cho tôi lên đó.”
Lý Thu hơi sửng sốt nói: “Tôi biết người này, tôi lập tức nghĩ cách liên hệ giúp anh.”
Sau khi nói xong, Lê Văn Vân cúp máy nhìn cô lễ tân xinh đẹp: “Cô có thể bắt đầu tính giờ được rồi.”
Cô gái hơi sững người sau đó bật cười lạnh một tiếng: “Anh đừng có mà khoác lác ở đây.

Hai người mau đi đi, bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài!”
“Đuổi tôi đi à.” Lê Văn Vân vẫy tay nói: “Cũng không cần đâu, bây giờ tôi có thể đi, đợi lát nữa thì cô đừng có mà hối hận đấy.”
“Mau biến đi.” Rõ ràng cô lễ tân không tin lời Lê Văn Vân nói, bắt đầu cao giọng đuổi người.
Lê Văn Vân nhún vai nói: “Chúng ta đi thôi!”
Liễu Ngọc hơi sửng sốt nhưng mà cô ấy thấy Lê Văn Vân đã xoay người rời đi, cũng chỉ đành vội vàng đuổi theo, đi tới bên cạnh xe, Lê Văn Vân ngồi thẳng vào trong xe.
Liễu Ngọc tưởng Lê Văn Vân sẽ ngồi trong xe chờ, cô ấy cũng trực tiếp đi theo anh lên xe, kết quả cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng sau khi lên xe, Lê Văn Vân lập tức khởi động máy.
“Anh… Anh không đợi Tô Tín xuống à?” Vẻ mặt Liễu Ngọc ngây ra.
“Tuy rằng không quá hiểu biết về chuyện trên thương trường nhưng mà anh biết chuyện đàm phán này chúng ta phải là người nắm thế chủ động.


Thu Thu đã nói anh ấy có thể giúp chúng ta xử lý được người này, vậy thì anh tin anh ấy.

Anh nghĩ hiện giờ người đang sốt ruột có lẽ là Tô Tín kia mới phải.” Lê Văn Vân cười tủm tỉm nói: “Vì vậy chúng ta cứ chờ ông ta chủ động tìm đến mình đi.

Muốn nuốt tiền của tập đoàn Hãn Vũ ư, anh thấy ông ta không muốn sống nữa rồi.”
Ở cửa tập đoàn Chấn Hưng, cô lễ tân xinh đẹp nhìn thấy Lê Văn Vân và Liễu Ngọc đã rời đi, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, nói: “Hừ, loại đàn ông này chẳng có bản lĩnh gì cả, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc chiếm lợi, hơn nữa lại còn dùng cách quê mùa cục mịch như thế, đúng là khiến người ta buồn nôn.”
“Hừ.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người quay về chỗ làm việc.
Có rất nhiều cô lễ tân xinh đẹp đều đang chờ đợi để quyến rũ, câu được những quản lý cấp cao của công ty, hoặc là những kẻ lắm tiền khác.
Cô ta vừa mới quay về chỗ ngồi làm việc của mình đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc đang hoang mang bối rối chạy ra từ chỗ thang máy, ông ta nhìn xung quanh khắp nơi, sau khi phát hiện đại sảnh không có người, ông ta chạy ngay tới quầy lễ tân hỏi: “Vừa rồi có phải có người đến tìm tôi không? Nói là muốn gặp tôi sau đó bị cô cản lại?”
Cô lễ tân sửng sốt, một sự bất an dâng lên từ trong lòng cô ta, khuôn mặt xinh xắn của cô ta toát mồ hôi lạnh, đáp lời: “Vừa rồi đúng là có người đến tìm anh, nhưng mà anh ta nói anh ta là người của tập đoàn Hãn Vũ, sau đó… Tôi đuổi anh ta đi rồi.” “Tập đoàn Hãn Vũ, người của tập đoàn Hãn Vũ làm sao có thể tìm được Tần Lão chứ.

Hơn nữa Tần Lão còn nói những lời như vậy.” Tô Tín vô cùng nhức đầu, ông ta vội vàng nhìn quanh bốn phía: “Thế bọn họ đâu rồi?”
“Vừa nãy… Tôi mới đuổi bọn họ đi rồi.” Giọng điệu của cô lễ tân đã mang theo một giọng khóc nức nở, cô ta nhìn ra được chủ tịch tập đoàn Chấn Hưng lúc này đã tức muốn hộc máu.
“Đuổi đi rồi ư?” Tô Tín chỉ cảm thấy đầu mình như bị sét bổ xuống, ông ta vỗ một cái lên quầy lễ tân, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô lễ tân, lớn tiếng mắng: “Tôi trở về sẽ xử lý cô sau!”.

Bình Luận (0)
Comment