Chiến Lang Ở Rể

Chương 548


Hôn lễ đã gần đến hồi kết thúc, khách khứa đã bắt đầu di chuyển tới địa điểm ăn uống
Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, buổi hôn lễ cho đến hiện tại, vẫn được coi như là bình thường.
Lý Thu cũng yên tâm đi thay quần áo, đám phù rể làm nốt công việc cuối cùng, Cố Bạch thở phào một hơi nói: "Con bà nó, chuyện như phù rể này đúng là không dành cho người làm mà, không được, tôi phải kết hôn trước khi lão đại kết hôn, nếu không chờ đến lúc anh kết hôn, tôi lại bị chỉnh chết mất!"
"Đầu tiên, anh phải có bạn gái cái đã!" Bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ châm chọc nói.
"Tôi muốn tìm bạn gái còn không phải quá đơn giản sao?" Cố Bạch ngạo nghễ đáp.
"Vậy à? Anh xem tất cả những đóa hoa trong hệ người gác đêm xem, có cô gái nào tình nguyện gả cho anh không, danh tiếng của anh đã sớm thối nát rồi." Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: "Dù sao anh chính là một tên tra nam!"
"Ha ha, tra nam chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cô không hiểu rồi, người thành thật chỉ có thể đi nhai lại thôi!" Cố Bạch cười ha hả nói.
Đám người Lê Văn Vân rất muốn phản bác hai câu, nhưng lại phát hiện, hình như bọn họ không thể phản bác những lời này.
"Hửm?" Đúng lúc này, Lê Văn Vân nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, Lê Văn Vân cảm thấy hình như có tia sáng lướt qua, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
"Cố Bạch...!anh nói xem, bộ đồ chiến đấu hiện tại của chúng ta có thể nhảy được độ cao tương đối cao rồi, thậm chí có thể lên đến độ cao của máy bay tầm thấp, vậy anh nói xem, cái tên chó má tiến sĩ T kia liệu có thể phát minh ra một loại trang phục chiến đấu có thể trực tiếp phi hành luôn không?" Lê Văn Vân hỏi.

"Suy nghĩ nhiều quá!" Cố Bạch bĩu môi nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Khả năng có lẽ là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi."
Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Thi Kỳ bên kia nói: "Thi Kỳ, các cô đi cùng Nhược Tuyết đi, tôi và Cố Bạch đi giải quyết đám ruồi bọ xung quanh đã, con bà nó, hôn lễ của anh em tôi lại dám tới quấy rối, xem tôi làm sao để hành hạ bọn họ!"
Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết đều gật đầu.
Lúc này Lê Văn Vân và Cố Bạch chạy ra khỏi Nông Gia Nhạc, theo chân khí dao động, bọn họ nhanh chóng bay đến một nơi, nơi này khá hoang vu vắng vẻ.
Một đám người mặc trang phục người gác đêm vây mười mấy người ở giữa.
Lê Văn Vân đến gần, phát hiện mười mấy người này đều là đỉnh cấp, có điều phần lớn đều đã bị thương, Trương Vãn Hà và Trần Tiêu dẫn đầu phía trước, trừ những người này ra, đến hiện tại Lê Văn Vân còn nhìn thấy người gác đêm số 2, cô gái với ánh mắt lạnh lẽo kia!
"Cô là người phụ trách bên Tô Chiết ư?" Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
"Ừm! Sau khi tiêm quỷ có khả năng rớt xuống nơi này, tôi bị đẩy đến đây." Giọng nói của cô nàng vô cùng gượng gạo.
Lê Văn Vân gãi đầu chần chờ hỏi: "Đúng rồi, hình như tôi còn không biết tên cô."
Cô gái lạnh lùng thản nhiên nói: "Anh cứ gọi tôi số 2 là được."
"Vậy không được! Trong lòng tôi, số 2 vĩnh viễn là của Thi Kỳ." Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Cô gái sửng sốt một hồi, sau lại cúi đầu nói: "Cố Tinh Tinh!"
"Tên cũng được đấy!" Lê Văn Vân cười đáp, bấy giờ mới đi tới phía trước hỏi: "Hiện tại là tình huống gì?"
"Đại đa số đều đã được giải quyết, đám còn lại đang bị bao vây, cũng may người gác đêm của Tô Chiết phát hiện nhanh, nếu không dưới tình huống chúng ta không biết, mấy tên chó chết này lẻn vào dân chúng bình thường, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng." Trương Vãn Hà nói.
Lê Văn Vân sờ cằm, ngẩng đầu nhìn về phía đám người, ánh mắt anh rơi vào tên đầu trọc có chân khí cực mạnh trong đó, khẽ gật đầu.
Cái tên đầu trọc kia hiển nhiên cũng nhận ra Lê Văn Vân, nhưng ánh mắt anh ta chẳng mấy sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ hung dữ.

"Uầy! Đội Cảm Tử à!" Lê Văn Vân nhanh chóng đoán được suy nghĩ trong lòng anh ta: "Xem ra bọn họ biết hôm nay mình đến đây sẽ chết.

Nói nghe thử xem, là ai phái mấy người đến? Mục đích của mấy người là gì?"

"Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao? Anh tưởng tôi sẽ sợ chết à? Tôi thà đứng chết cũng không muốn quỳ sống!" Đầu trọc cắn răng nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi, ở trước mặt tôi, anh sống hay chết phải do tôi quyết định." Lê Văn Vân cười tít mắt nói.
"Hừ! Không nghĩ tới sẽ bị mấy người phát hiện, hôm nay tôi nhận tội! Các anh em, mười tám năm sau lại là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh em, tôi đi trước đây!" Có vẻ anh ta nghĩ mình chắc chắn phải chết cho nên vung đao trong tay muốn cứa vào cổ mình.
Đúng lúc này, anh ta bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình hoa lên, Lê Văn Vân vốn cách anh ta hơn 10 mét, gần như trong tích tắc đã đến trước mặt, đồng thời hai ngón tay nâng lên kẹp được lưỡi dao trong tay anh ta.
Bất luận anh ta có dùng lực như thế nào, lưỡi dao cũng không nhúc nhích nửa phân.
"Tôi nói rồi, anh sống hay chết phải do tôi quyết định." Lê Văn Vân nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên.
Sắc mặt đầu trọc khó coi hiếm thấy, anh ta cắn răng, có vẻ đã hạ quyết tâm gì đấy, định cắn lưỡi mình, nhưng ngay sau đó, Lê Văn Vân vỗ vào đầu anh ta một cái.
Cả người anh ta chậm rãi ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.
"Các vị nói xem, tôi có rất nhiều thời gian rảnh từ từ chơi với các vị, nếu nói thật, khả năng có thể còn sống, nhưng nếu không nói, muốn chết cũng khó! Rốt cuộc là ai phái mấy người đến đây?" Giọng điệu Lê Văn Vân trong trẻo lạnh lùng.
Trên mặt tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, có người không chịu được áp lực, mở miệng nói: "Vâng...!Là ngài Eddie Hodges bảo chúng tôi tới, ông ta nói… phải gây chút rắc rối cho các vị."
"Eddie Hodges?" Lê Văn Vân sờ cằm, trong mắt có lóe lên ánh sáng lạnh.
...
Yên Kinh!
Tập đoàn Trí Đạt, lúc này đã đến thời gian nghỉ trưa, trong văn phòng giám đốc tập đoàn Trí Đạt, Lâm Nhã duỗi cái lưng mệt mỏi, dáng người lồi lõm có đủ hoàn toàn lộ ra.
Đúng vậy, nguyên nhân vì Lê Văn Vân dẫn theo cô ấy tiếp quản nghiệp vụ của nhà họ Vương cho nên sau khi hợp tác kinh doanh toàn diện với phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, Lâm Nhã nhanh chóng bị điều lên làm giám đốc.

Mà người đàn ông giúp cô ấy, tựa hồ biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy thường xuyên nghĩ đến người đàn ông khi tới công ty thìluôn thích muộn, làm việc toàn hi hi ha ha nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin kia.
Chỉ có điều...!hình như cô ấy và đối phương là người của hai thế giới.
Lúc này đến thời gian nghỉ trưa, cô ấy nhìn quanh một vòng, trong mắt mang theo chút khẩn trương.
"Tút tút tút!"
Chuông di động của Lâm Nhã vang lên, cô ấy chuyển tiếp cuộc gọi, trong điện thoại vang lên giọng nói thản nhiên của một người đã thông qua máy biến ấm: "Đã cân nhắc kỹ chưa?"
"Tôi...!đồng ý, bao giờ, anh gửi địa chỉ cho tôi, chỉ cần anh đừng tổn thương đến Lê Văn Vân, bảo tôi làm gì cũng được!" Lâm Nhã nói với người bên kia điện thoại.
"Rất tốt!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói: "Đừng có giở trò với tôi, cũng đừng nói cho người gác đêm biết."
Lâm Nhã đờ đẫn một hồi hỏi: "Người gác đêm là cái gì?"
"Cô không cần phải xen vào làm gì, địa điểm cụ thể, tôi sẽ gửi đến di động của cô!" Người bên kia điện thoại nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại..

Bình Luận (0)
Comment