Chiến Lang Ở Rể

Chương 59


Tập đoàn Cường Thịnh, trong văn phòng của Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch tức giận nói: “Cái tên Lê Văn Vân này càng lúc càng quá đáng.

Hơn mười giờ rồi mà vẫn chưa đến công ty, mình thấy anh ta thật sự không muốn đi làm nữa đây mà!”
Cô ấy vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa nói: “Hừ, mình còn định sẽ lấy công phí dẫn anh ta đến Lâm Hải chơi một chuyến, vậy mà lại đến trễ.

Đã thế thì không thèm dẫn anh đi nữa.”
Nói xong, cô ấy lại mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha: “Anh ta có thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, hình như còn giàu hơn cả mình nữa.

Cho nên vốn dĩ là đâu thèm quan tâm đến cái công việc nhỏ nhoi này đâu.”
Cô ấy nghĩ trên trời dưới đất, cũng không biết vì sao mà trong lòng hơi cáu kỉnh.

Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng cô ấy bỗng bị đẩy ra, ngay sau đó, Đỗ Thương Bắc đi vào.

Ông ấy cười tủm tỉm nhìn cô: “Lê Văn Vân chưa đến nên con giận à? Có phải con thích Lê Văn Vân rồi đấy không?”
Đỗ Tịch Tịch sửng sốt, sau đó gương mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ bừng, nũng nịu lên tiếng: “Bố, bố nói cái gì thế!”
“Con gái lớn nên gả rồi, bố thấy Lê Văn Vân rất tốt đấy.

Nếu con đã có ý với cậu ta thì nên chủ động tiến tới đi.

Nữ theo đuổi nam, cách một lớp vải, vả lại con gái của bố lại xinh đẹp như thế, Lê Văn Vân nhất định sẽ không thể chống cự được đâu.” Đỗ Thương Bắc nói.

“Con mặc kệ bố đấy.” Đỗ Tịch Tịch đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.

“Thôi được rồi, không trêu con nữa.

Con tiếp nhận công việc thế nào rồi?” Đỗ Thương Bắc hỏi.

“Tạm ổn rồi ạ.” Đỗ Tịch Tịch lúc này mới gật đầu đáp.

Đỗ Thương Bắc im lặng suy tính một lát, sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, nói: “Lần này con đi tham gia tiệc đính hôn của Diệp Mộng, thì đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ.


Ân oán giữa mấy nhà giàu bên Lâm Hải kia không phải là việc mà chúng ta có thể tham dự đâu.

Hiểu chưa?”
“Con biết rồi.

Suốt mấy ngày nay bố cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi đó.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi đáp.

“Ngoài ra còn có một việc, đó là con đừng đi nghe ngóng chuyện của Lê Văn Vân nữa.” Đỗ Thương Bắc nói: “Con cũng thấy rồi đấy, Lê Văn Vân khá khiêm tốn, không thích cho người khác biết tất cả mọi thứ về mình.

Chẳng hạn như chuyện của cậu ấy ở Giang Thành.

Con đến Lâm Hải cũng đừng nói cho ai biết, kể cả nhóm người của Diệp Mộng.”
“Vâng, con chẳng thèm đi kể chuyện của anh ta đâu.

Hơn nữa danh tiếng của tên đó ở Lâm Hải không tốt, nếu như con nói anh ta là trợ lý của mình thì có khi sẽ bị người ta xem thường nữa ấy chứ.” Đỗ Tịch Tịch đáp.

“Ừ, vậy thì được.

Đi đường nhớ chú ý an toàn.” Đỗ Thương Bắc dặn dò.

“Con biết rồi, biết rồi mà.

Lát nữa con phải đi ngay, Hiểu Nguyệt với chị Hân Hân đang đợi con ở sảnh lớn dưới lầu rồi.” Đỗ Tịch Tịch nói.

Hoàng An thở dài, đáp: “Có hai việc, một là mẹ vợ của cậu, dạo gần đây ngày nào bà ta cũng dẫn người đến công ty gây sự.

Trước kia tôi toàn sai bảo vệ đuổi bà ta đi, kết quả là hôm nay bà ta lại đến nữa, còn mang theo cả luật sư!”
Lê Văn Vân cạn lời.

Bà Ngô Thị Hương này đúng là bám riết không buông.

Bình thường anh cũng biết, mỗi ngày Trần Vũ đi về cũng sẽ kể cho anh nghe chuyện của công ty.


Nhưng vì những việc đó không quấy rầy đến mình, cho nên mới thấy không hề hấn gì mấy.”
Nhưng anh không ngờ là Ngô Thị Hương lại mặt dày đến nỗi mang cả luật sư đến, muốn chia cổ phần công ty Thịnh Thế của anh.

Trên thực tế, nếu ba năm nay, mẹ con Ngô Thị Hương không làm những chuyện quá đáng như vậy với anh, không ép anh tới bước đường cùng ngay phút chót lúc ly hôn.

Thì anh cũng không tiếc gì mà không giao công ty Thịnh Thế này cho họ.

Từ trước đến nay Lê Văn Vân vốn không phải người nhỏ nhen.

“Hở?” Lê Văn Vân nhướng mày hỏi lại: “Không phải công ty đã nhận mối làm ăn với tập đoàn Cường Thịnh rồi sao? Theo lý thuyết thì lẽ ra nên ngày một phát triển mới đúng chứ.”
Thế nhưng tất cả những gì mà hai mẹ con này đã làm, thật sự là rất quá trớn.

Tặng công ty cho họ là điều hoàn toàn không đáng.

“Công việc của công ty hiện nay quả thật là không ngừng đi lên, nhưng công ty chúng ta làm hậu cần, mặc dù sẽ giao hàng trên khắp cả nước, nhưng tuyến đường chủ yếu vẫn là Giang Thành với Lâm Hải.

Mà hôm qua, chỗ chúng ta thuê bên Lâm Hải lại đột nhiên tăng gấp ba lần giá thuê.” Hoàng An thở dài: “Sau khi tăng gấp ba xong thì cũng không còn cách nào làm ở đó tiếp nữa.”
“Còn chuyện thứ hai là gì?” Lê Văn Vân sờ mũi, cũng không sốt ruột đi gặp Ngô Thị Hương, mà hỏi tiếp.

Thế nhưng tất cả những gì mà hai mẹ con này đã làm, thật sự là rất quá trớn.

Tặng công ty cho họ là điều hoàn toàn không đáng.

“Còn chuyện thứ hai là gì?” Lê Văn Vân sờ mũi, cũng không sốt ruột đi gặp Ngô Thị Hương, mà hỏi tiếp.

“Chuyện thứ hai là chuyện của công ty.

Công ty đang gặp phải một rắc rối lớn.” Hoàng An thở dài, nói.


“Hở?” Lê Văn Vân nhướng mày hỏi lại: “Không phải công ty đã nhận mối làm ăn với tập đoàn Cường Thịnh rồi sao? Theo lý thuyết thì lẽ ra nên ngày một phát triển mới đúng chứ.”
“Công việc của công ty hiện nay quả thật là không ngừng đi lên, nhưng công ty chúng ta làm hậu cần, mặc dù sẽ giao hàng trên khắp cả nước, nhưng tuyến đường chủ yếu vẫn là Giang Thành với Lâm Hải.

Mà hôm qua, chỗ chúng ta thuê bên Lâm Hải lại đột nhiên tăng gấp ba lần giá thuê.” Hoàng An thở dài: “Sau khi tăng gấp ba xong thì cũng không còn cách nào làm ở đó tiếp nữa.”
Lê Văn Vân cũng không hiểu phương diện này cho lắm.

Anh nhíu mày một lúc lâu, sau đó mới nói: “Bọn họ muốn tăng, vậy thì cùng lắm là chúng ta đổi chỗ khác làm thôi.”
“Là thế này, tôi đã liên lạc với rất nhiều công ty hậu cần lớn, nhưng bọn họ đều không muốn hợp tác với chúng ta.

Muốn tìm một kho hàng khác trong khoảng thời gian ngắn thì cũng khá khó khăn.” Hoàng An lại thở dài: “Thật ra tôi cũng hơi đoán ra được nguyên nhân rồi.

Lúc trước Đỗ Thương Bắc chủ yếu là hợp tác với bên công ty hậu cần lớn nhất ở Lâm Hải tên “Vận chuyển nhanh”, bây giờ có lẽ là bọn họ cảm thấy chúng ta cướp mối làm ăn của họ, cho nên mới liên hợp lại để phá chúng ta.”
Lê Văn Vân nhíu mày, im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Đúng lúc gần đây tôi cần đến Lâm Hải một chuyến, ông đưa tài liệu công ty hợp tác với chúng ta kia cho tôi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này.”
Hoàng An sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đáp: “Được.

Khi nào cậu tới Lâm Hải, tôi sẽ cho người đến gặp cậu.”
Lê Văn Vân gật đầu, sau đó đứng dậy: “Được thôi, giờ tôi đi gặp Ngô Thị Hương một lát!”
Hoàng An thở dài nói: “Cậu trước kia gặp phải loại mẹ vợ với vợ như thế đúng là xui xẻo thật.”
Lê Văn Vân cười trừ, không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng họp ở kế bên.

Trong phòng họp không chỉ có một mình Ngô Thị Hương, hai người Nguyễn Vũ Đồng và Nguyễn Thị Lệ cũng ở đó.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên, ông ta xách theo một túi công văn, đeo cặp kính mắt, ắt hẳn là luật sư do Nguyễn Vũ Đồng và Ngô Thị Hương mời tới.

Nhìn thấy Lê Văn Vân đi đến, trong mắt Ngô Thị Hương chợt lóe lên vẻ oán hận.

Lê Văn Vân ngược lại cũng chẳng để ý lắm, anh ngồi xuống trước mặt bốn người nọ, nhìn thẳng về phía đối diện!
Mấy ngày không gặp, Nguyễn Vũ Đồng quả thật đã tiều tụy hơn rất nhiều.

Rõ ràng là dạo gần đây không thể nào ngủ ngon!
Chỉ từng ấy thời gian ngắn ngủi, từ vẻ hăng hái khi ly hôn với Lê Văn Vân, cho đến nét hốc hác không gì sánh được lúc này.

Quả thực là khác nhau một trời một vực.

“Anh Lê, chào anh!” người đàn ông nọ nhìn Lê Văn Vân, giọng điệu ngạo nghễ mà nói: “Tôi là Tiêu Vũ, luật sư đại diện do cô Nguyễn Vũ Đồng mời đến.


Tôi hiện đang nghi ngờ anh đã âm thầm tích lũy một lượng lớn của cải trong thời gian kết hôn.

Trên thực tế, đó là tài sản chung của vợ chồng trong hôn nhân.

Đây là công hàm luật sư mà chúng tôi đã soạn thảo, anh nhìn đi.”
Dứt lời, ông ta đưa một tập tài liệu qua cho Lê Văn Vân, nói: “Anh Lê, nghe nói trước đây anh vốn là một người làm lụng trên công trường, không hiểu biết gì về pháp luật, hay có thể là mù luật.

Còn chuyên ngành của tôi là về các vụ kiện tụng ly hôn, đương sự của tôi thường sẽ nhận được kết quả cao hơn những gì họ mong đợi.

Vì vậy, đề nghị của tôi là nên giải quyết chuyện này một cách riêng tư.

Anh hãy đưa năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Thịnh Thế cho cô Nguyễn Vũ Đồng, nếu không thì...”
“Đầu ông bị cửa kẹp à.” Lê Văn Vân ngắt lời ông ta.

Tiêu Vũ nhíu mày: “Anh Lê, xin anh chú ý lời nói của mình.”
Lê Văn Vân khinh thường liếc ông ta một cái: “Đầu tiên, công ty Thịnh Thế được mua bởi tài sản trước hôn nhân của tôi.

Không hề liên quan gì đến hai mẹ con bọn họ.

Tiếp theo...các người muốn kiện thì cứ việc, đi mà nói chuyện với người trong bộ phận pháp luật của công ty chúng tôi.

Tôi không rảnh mà nói nhảm với các người!”
Dứt lời, anh đứng dậy muốn rời đi.

Anh quả thực không muốn nhìn thấy hai mẹ con này nữa.

“Lê Văn Vân, chúng ta thật sự phải làm ầm ĩ đến mức này sao?” Bấy giờ, Nguyễn Vũ Đồng mới lên tiếng.

Cô ta nhìn Lê Văn Vân, nước mắt lã chã rơi xuống.

Lê Văn Vân khẽ cười, xoay đầu lại nhìn cô ta, trong mắt không có chút cảm thông nào, thản nhiên nói: “Làm ầm ĩ đến mức này? Cô chưa bao giờ nghĩ tại sao lại thành ra như thế này sao? Nếu như mẹ con các người không cay nghiệt đến vậy, lúc ly hôn không tuyệt tình đến thế, thì sao tôi lại không thể tặng công ty Thịnh Thế này cho các người được?”
Lê Văn Vân cười khẩy: “Một cái công ty Thịnh Thế nhỏ nhoi này, tôi còn chả thèm để vào mắt.

Trước kia mua lại nó cũng là do quá nhàm chán, tiện tay mua một cái mà thôi.”
“Nếu các người muốn giữ lại một chút mặt mũi thì đã không ngày ngày đến công ty gây sự.” Lê Văn Vân cười khẽ, nói: “Tôi không trả thù các người, còn cho các người ở lại căn nhà đó, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment