Chiến Lang Ở Rể

Chương 75


Tôn Húc cũng không để ý đến việc Lê Văn Vân có nghe được lời anh ta nói hay không, anh ta nhìn Vưu Chí cười ha ha nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!”
Cuộc trò chuyện của bọn họ hai người Lê Văn Vân đều nghe được, sắc mặt Khương Vĩ không tốt lắm nhưng anh ta cũng không phản bác được.

Hiện tại anh ta vẫn còn chưa nhậm chức trong tập đoàn Hãn Vũ, mặc dù mới qua một ngày nhưng anh ta đã nắm bắt được khá nhiều tin tức, sau đó cũng chủ động liên hệ với Lôi Bân thảo luận một số việc liên quan đến công việc, công việc của anh ta là tổng thanh tra bộ phận thị trường, cao hơn Tôn Húc hai bậc, cũng coi như là người lãnh đạo trực tiếp của Tôn Húc!
Dáng vẻ Tôn Húc như thế này chắc là ở tầng quản lý cơ bản nhất của tập đoàn Hãn Vũ.

Nhưng anh ta vẫn chưa nhậm chức, hiện tại vẫn không được tính là gì.

Nhìn thấy hai người đi tới, trên mặt Vưu Chí lộ ra nụ cười giễu cợt: “Ơ, Lê Văn Vân, cậu thật sự ra ngoài rồi à, lát nữa nữ sinh trong lớp chắc phải cách cậu thật xa mới được, chẳng may cậu nhìn trúng ai đó lại cho cô ấy uống thuốc mê.”
Nói xong anh ta nhìn về phía Tôn Húc: “Tôn Húc, cậu phải để ý đến vợ mình một chút đấy.”
Tôn Húc nhíu mày, Tô Văn nhìn nhìn Lê Văn Vân sau đó nói: “Các cậu vào trước đi, tôi đặt hai phòng thông nhau.”
“Tôi cũng ở đây chờ các bạn học khác.” Vưu Chí nói xong nhìn Lê Văn Vân: “Nếu không lát nữa đi vào cùng Lê Văn Vân các bạn học khác lại cho rằng tôi với cậu ta là cá mè một lứa, như vậy thì không tốt đâu.”
Trên mặt Khương Vĩ lóe lên sự phẫn nộ.

Đúng lúc này Vưu Chí cũng nhìn sang Khương Vĩ nói: “À, đúng rồi, nghe nói bạn gái trước kia của cậu đòi một trăm vạn tiền sính lễ, thật ra thì bọn họ cũng chỉ nhìn tiềm lực của đàn ông mà thôi, nếu không sẽ chẳng đòi nhiều tiền sính lễ như vậy, cậu cách xa Lê Văn Vân một chút, tôi giới thiệu cho cậu một công việc, thế nào? Công việc kia à, cậu cố gắng thì một tháng kiếm được hai ba vạn không thành vấn đề.”
“Cậu...” Khương Vĩ có chút không nhịn được.

Lê Văn Vân kéo anh ta lại nói: “Chúng ta vào trước đi!”

Lúc này Khương Vĩ mới hừ lạnh một tiếng, đi vào trong, sau khi hỏi thăm nhân viên phục vụ, bọn họ liền tiến vào phòng bao.

Lúc này trong phòng đã có mười mấy người, cả nam lẫn nữ đều là những gương mặt Lê Văn Vân có chút quen thuộc.

Sau khi thấy Lê Văn Vân và Khương Vĩ tiến vào, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, vẻ mặt quái dị, đặc biệt là lúc nhìn thấy Lê Văn Vân, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ ghét bỏ.

Trên thế giới này, loại chuyện như cưỡng bức là tội khiến người ta khinh thường nhất.

Bọn họ không chào hỏi, cũng không mời Lê Văn Vân ngồi xuống mà chỉ khinh bỉ nhìn anh.

Khi Khương Vĩ còn là học sinh, tính cách rất cởi mở, anh ta chủ động chào hỏi mọi người.

Mấy người kia cũng chỉ khách sáo gật đầu với anh nhưng không hề có ý tiếp tục nói chuyện với bọn họ, đoán chừng là nhìn thấy Khương Vĩ đi cùng với Lê Văn Vân nên không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Khương Vĩ có chút ngại ngùng, trái lại Lê Văn Vân vẫn mang bộ dạng không sao cả, sờ mũi, chọn một bàn ít người ngồi xuống!
Trên bàn, sau khi những người khác thấy Lê Văn Vân ngồi xuống thì mang theo vẻ mặt khác nhau, trong đó có một nữ sinh hơi mập nhìn Lê Văn Vân, âm dương quái khí nói: “Lê Văn Vân à, tiệc họp lớp của chúng tôi vậy mà cậu cũng tới.

Da mặt cậu cũng được đấy, không sợ ảnh hưởng đến bầu không khí của người khác à.”

Khương Vĩ nhíu mày nói: “Trần Chỉ Mộng, cậu đừng có mà quá đáng.”
“Ha ha, tôi quá đáng cái gì?” Trần Chỉ Mộng cười lạnh: “Vốn dĩ chính là như vậy, Lê Văn Vân là loại người gì mọi người đều biết, lúc đầu tại sao cậu ta phải vào trại giam bọn tôi cũng đều rõ ràng, loại cặn bã này đến đây, tất cả đám con gái bọn tôi đều thấy sợ!”
“Cậu biết cái gì, Lê Văn Vân cậu ấy...” Khương Vĩ còn muốn giải thích nhưng Lê Văn Vân nhanh chóng kéo anh ta lại, sau đó híp mắt cười nhìn về phía Trần Chỉ Mộng: “Vậy cậu yên tâm đi, cậu rất an toàn, vẻ ngoài rất an toàn đấy!”
Khương Vĩ cười hì hì nói theo: “Đúng vậy, muốn cưỡng bức cũng sẽ không chọn cậu đâu, chúng tôi không xuống tay được.

Cứng cũng chẳng cứng nổi! Cũng không tự nhìn lại mình đi!”
“Cậu...” Trần Chỉ Mộng ngẩn ra sau đó hai mắt lập tức đỏ ửng.

Đối với phụ nữ mà nói, lực sát thương của lời này thật sự rất mạnh.

Bên cạnh có một người đàn ông không nhìn nổi nữa, anh ta nhíu mày nói: “Khương Vĩ, Lê Văn Vân, đều là bạn học cũ với nhau, lời này của hai người hơi quá đáng rồi đấy!”
Khương Vĩ vừa định phản bác, đúng lúc này một người đàn ông khác vội vàng đứng lên nói: “Mọi người ít nói vài câu đi, Trần Chỉ Mộng, mấy cậu sang chỗ tôi ngồi đi, tôi sang bên chỗ mấy cậu, hiện tại Lê Văn Vân đã ra tù rồi, mặc dù lúc trước phạm tội thì cũng đã cải tạo rồi, chúng ta cũng không cần có thành kiến với cậu ấy!”
Lê Văn Vân nhìn về phía anh ta, vẻ ngoài của người kia khá là thành thật chất phác.

Anh ta tên là Ngưu Càn, khi còn học cấp ba là một người trung thực, không hay nói chuyện trong lớp, thành tích cũng bình thường, còn thường bị bắt nạt.

Chuyện điển hình nhất là anh ta từng thích Tô Văn, đồng thời cũng lặng lẽ viết thư tình cho Tô Văn, sau đó...!bị Tô Văn đọc ra trước mặt cả lớp, sau khi đọc xong còn tráo phúng một hồi.


Từ đó anh ta càng khép kín hơn, cảm giác tồn tại cực thấp.

Có điều có thể thấy được, sau khi đi làm, anh ta đã thay đổi rất nhiều, dường như càng khéo đưa đẩy hơn.

Nói xong Ngưu Càn cũng chủ động đổi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh đám Lê Vân Vân, nhìn Lê Văn Vân và Khương Vĩ cười nói: “Lê Văn Vân, Khương Vĩ lâu rồi không gặp!”
Mà người ngồi bên cạnh Lê Văn Vân đều rời đi hết.

Những người khác ở xung quanh cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ, bắt đầu hàn huyên với nhau.

Chủ đề nói chuyện phần lớn đều là công việc gì, thu nhập bao nhiêu, quần áo mặc của thương hiệu nào, đeo túi của hãng nào, nói qua nói lại cố ý vô tình tất cả đều so sánh với nhau!
“Lê Văn Vân, cậu ra tù bao lâu rồi, hiện tại đang làm gì?” đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

Lê Văn Vân nhìn về phía giọng nói phát ra, phát hiện chính là Vưu Chí, không biết tên này quay lại từ lúc nào.

Rất nhiều người cũng nhìn sang, trên mặt bọn họ là vẻ cười như không cười.

“Không đi làm.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

“Dân thất nghiệp à!” Vưu Chí giễu cợt một tiếng: “Hay là để Ngưu Càn giới thiệu cho cậu, đến Mỹ Đoàn ship đồ ăn thì bỏ đi, tốt xấu gì thì trường cấp ba của chúng ta cũng coi như là một trường tốt, người ship đồ ăn trong lớp cũng chỉ có nhà Ngưu Càn thôi.”
Những người khác nghe được lời này trên mặt đều lộ ra ý cười như có như không.


Gương mặt Ngưu Càn hơi đỏ, lộ ra vẻ xấu hổ.

Lông mày Lê Văn Vân hơi nhướng lên, thản nhiên nói: “Ship đồ ăn thì làm sao, tối thiểu thì vẫn nuôi sống chính mình.”
“Cũng đúng.” Vưu Chí nói, rồi lại nhìn Khương Vĩ hỏi: “Khương Vĩ, nghe Tôn Húc nói hôm qua cậu tới phỏng vấn ở tập đoàn Hãn Vũ?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Khương Vĩ, Khương Vĩ gật đầu nói: “Đúng vậy, thì sao?”
“Cậu khoác lác à, tôi nhớ là cậu chuyên sinh, tập đoàn Hãn Vũ chỉ thu nhận sinh viên các trường 985, hơn nữa muốn vào được đó còn khá là khó khăn.” Vưu Chí nói: “Vậy cậu thông qua phỏng vấn chưa?”
Trên mặt Khương Vĩ lộ ra tia đắc ý: “Thông qua rồi, thứ hai sẽ đi làm!”
Lúc này Tôn Húc và Tô Văn tiến vào cửa, anh ta nhìn Khương Vĩ nói:”Khương Vĩ, khoác lác như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đều là bạn học cũ, công việc của cậu kém một chút thì cũng không có ai kỳ thị cậu, ở tập đoàn Hãn Vũ tôi cũng được xem như là một quản lý nhỏ, khá quen thuộc với bên nhân sự, ngày hôm qua tôi đã hỏi rồi, bên nhân sự căn bản không có người nào đến phỏng vấn tên Khương Vĩ!”
“Ha ha ha...”
Vưu Chí cười ra tiếng, người bên cạnh cũng cười theo.

Khương Vĩ tức giận đến đỏ mặt, anh ta cắn răng nói: “Là tổng giám đốc Lôi Bân tự mình phỏng vấn tôi.”
“Nói về khoác lác thì đúng là phục cậu!” Vưu Chí nói: “Hồi cấp ba ngày nào cậu cũng chém gió, hiện tại vẫn còn có thể khoe khoang như vậy, tổng giám đốc Lôi là người như thế nào, ông ấy sẽ đến phỏng vấn một người chuyên sinh như cậu sao?”
“Tôi...” Mặt Khương Vĩ càng đỏ hơn!
Xác thực theo thứ tự mà nói thì việc này quả thật không thể xảy ra.

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy kỳ diệu, nếu như không phải tự mình trải qua thì bất cứ người nào nói với anh ta như vậy, anh ta đều sẽ thấy đó là khoác lác!
Lê Văn Vân khẽ mỉm cười nói: “Bỏ đi, đừng tính toán cùng bọn họ nữa, một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi, nghĩ tới thân phận hiện tại của cậu, tính toán với bọn họ cái gì đây.”
Khương Vĩ gật đầu, anh ta nhìn Tôn Húc thật sâu, mong chờ đến thứ hai khi mình xuất hiện ở công ty, vẻ mặt của Tôn Húc sẽ đặc sắc thế nào!.

Bình Luận (0)
Comment