Chiến Lang Ở Rể

Chương 79


Qua mấy phút sau, ông ta mới từ từ thở ra một hơi nói: “Đao tốt”
Vẻ mặt của cả nhà Ngô Thị Hương mừng rỡ, Ngô Thị Hương vội vàng hỏi: “Cây đao này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Bà muốn bán cây đao này?” Người đàn ông trung niên đặt cái lồng chim xuống, nhìn Ngô Thị Hương, hỏi kỹ càng.

Ngô Thị Hương gật đầu nói: “Có ý định thế!”
“Nếu như bà muốn bán, thì tôi trả năm trăm vạn!” Người đàn ông trung niên mỉm cười lên tiếng.

Vẻ mặt đám người Ngô Thị Hương đều ngây ra, năm trăm vạn đối với họ mà nói, thì đúng là một khoản tiền rất lớn!
Ở bên cạnh, sắc mặt Trần Bát Vận liền thay đổi, ông ta biết thứ đồ này chắc chắn đáng giá, e là giá cả còn hơn cả thế nữa, nhưng liếc nhìn người đàn ông trung niên, ông ta không dám nói gì.

Lúc này, người đàn ông lên tiếng nói: “Nhưng, tôi nhớ rằng cây đao này, chắc là một đôi, một cây dài một cây ngắn mới đúng! Nếu như trong nhà bà vẫn còn một cây dài, thì cứ bán cho tôi, tôi có thể trả giá hai nghìn vạn!
Hai nghìn vạn!
Con số quá lớn khiến cả người Ngô Thị Hương đều run rẩy, bà ta vội vàng trả lời: “Còn, vẫn còn, trong nhà tôi vẫn còn một cây dài nữa, tôi cũng không nghĩ rằng thứ đồ này lại đáng giá đến thế, trước đây đều để trong kho chứa đồ, bây giờ tôi lập tức đi lấy cho ông!”
“Thế này đi, tôi cùng đi với bà.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng!”
“Được được được!” Ngô Thị Hương vội vàng đồng ý.

Cả đời này của bà ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bà ta chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đồng ý ngay.

Ngược lại Ngô Dương ở bên cạnh muốn nâng giá lên, nhưng thấy Ngô Thị Hương lại đồng ý ngay tức khắc, ông ta cũng không biết làm gì chỉ có thể ngầm thừa nhận.


Người đàn ông trung niên cúi đầu, lại nhấc cái lồng chim lên, có thể nhìn rõ thấy, có một hình xăm bông hoa sen màu vàng nhạt trên mu bàn tay của ông ta.

Màu đỏ quyền lực! Màu vàng sát thủ!
Khóe miệng ông ta nhếch lên cười, đi cùng đám người Ngô Thị Hương ra khỏi căn phòng, chợt một tia ác ý lạnh lẽo xoẹt ngang trong mắt.

Đương nhiên Lê Văn Vân không biết vũ khí của anh đang bị Ngô Thị Hương đem bán, nếu như biết Ngô Thị Hương chỉ bán với giá hai nghìn vạn, có lẽ anh sẽ tức đến nổ mũi mất.

Hai cây vũ khí đó của anh, giá trị cộng lại, tuy rằng nhìn trông gần giống với vũ khí của người gác đêm sử dụng, nhưng bản chất khác nhau.

Vốn đã khó mà dùng tiền để đánh giá.

Đương nhiên, anh cho rằng vũ khí của mình đã mất từ lâu rồi, nên chẳng biết gì cả.

Anh lúc này đang được Diệp Mộng chở, Diệp Mộng lái xe rất nhanh, nhanh vun vút trong thành phố, dừng lại trước cổng của một trường cấp ba.

Trường cấp ba thành phố Lâm Hải!
Trường học cũ của Lê Văn Vân và Diệp Mộng, Lê Văn Vân không ngờ rằng Diệp Mộng lại đưa anh đến đây.

“Xuống xe đi!” Diệp Mộng đô xe xong xuôi, nhìn Lê Văn Vân, vẫn là dáng vẻ trang nhã như thế.


Lê Văn Vân sờ mũi, bước từ trên xe xuống, sau đó đi theo Diệp Mộng, bước vào trong khuôn viên trường.

Trên sân tập, hai người cứ đi như vậy.

Giống như thời cấp ba lúc đó, hồi cấp ba, giờ ăn trưa, giờ ăn tối, họ cũng sẽ đến sân tập đi mấy vòng, Lê Văn Vân sẽ kể vài câu chuyện cười cho Diệp Mộng nghe, chọc Diệp Mộng cười.

Nhưng bây giờ, lại có vẻ cảnh vật không đổi chỉ có người là thay đổi, hai người đều không nói gì, khá là yên ắng!
Đi được hai vòng sân, Lê Văn Vân không nhịn được nữa, ho khan rồi nói: “Thật ngại quá!”
Diệp Mộng bỗng nhìn Lê Văn Vân, sau đó bật cười hì hì.

Cô cười lên trông rất xinh đẹp, chỉ là cô của bây giờ, nụ cười trên gương mặt dường như càng ngày càng ít đi.

Lê Văn Vân gãi đầu, Diệp Mộng cười một trận, sau đó ngồi bệt xuống đất.

Bởi vì Lê Văn Vân đang đứng, nhìn xuống dưới, vừa hay có thể xuyên qua cổ áo, nhìn thấy được chút “phong cảnh”.

Anh không nhịn được mà nuốt nước bọt, trước khi Diệp Mộng phát hiện, liền thu ánh mắt lại.

Rõ ràng là Diệp Mộng không phát hiện, cô ngồi trên đất, ôm đầu gối, ánh mắt nhìn về phía xa hỏi: “Kể về trải nghiệm trong chín năm qua của anh đi!”

Lông mày của Lê Văn Vân hơi chau lại, sau đó do dự kể: “Việc của sáu năm trước, không thể kể cho em nghe, tóm lại anh không bị vào tù, sau này anh bị thương mất trí nhớ, ở Giang Thành đã được một người cứu giúp và kết hôn với con gái của ông ấy, làm một chàng ở rể, cách đây không lâu đã ly hôn rồi… chuyện này chắc em đã biết rồi.”
“Cho nên, anh bị xử oan thật à?” Diệp Mộng lại hỏi: “Anh không cưỡng hiếp Diệp Hinh chứ!”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Anh không muốn giải thích thêm chuyện này nữa, còn em không tin thì anh cũng hết cách…”
“Em tin!” Diệp Mộng nói: “Từ đầu đến cuối em đều cảm thấy anh là một người tốt, không thể nào làm ra loại chuyện kia, nếu không phải ở Giang Thành, em cũng sẽ không hẹn riêng anh ra nói chuyện!”
“Nhưng em cũng nghi ngờ.

Sự việc lúc đầu, chứng cứ rành rành, cả video camera giám sát của khách sạn đều cho thấy anh đang dìu Diệp Mộng vào khách sạn.” Diệp Mộng nghiến răng nói: “Nên em cũng không thể không nghi ngờ! Em rất khó xử!”
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, anh ngồi xuống cạnh Diệp Mộng nói: “Cho nên lần này anh quay về Lâm Hải là muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

Anh bị người ta hãm hại!”
Diệp Mộng bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân nói: “Có thể sẽ rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm?
Lê Văn Vân mỉm cười, nếu như đến cả những người bình thường này mà anh còn không đối phó, thì anh cũng thấy có lỗi với danh xưng giỏi nhất Người Gác Đêm.

Diệp Mộng thấy Lê Văn Vân im lặng, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Lê Văn Vân, anh thật sự có thể ngăn cản chuyện kết hôn của em với Vưu Tường không? Trước đó em nghĩ rằng anh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, nhưng đến khi em nhìn thấy anh lấy tấm thẻ kim cương ra, em đã cảm thấy được một tia hy vọng, ban đầu anh đã biết rằng em thật sự không thích Vưu Tường, thậm chí ghét anh ta!”
“Anh đã từng hứa với em ở Giang Thành, con người anh đã nói được là làm được!” Lê Văn Vân gật đầu mỉm cười rồi nói.

Diệp Mộng nghiến răng, giống như đã quyết tâm điều gì đó, khuôn mặt ửng đỏ, cô ngẩng đầu, nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, nếu như anh ngăn cản được đám cưới của em với Vưu Tường, lại giúp họ nhà em qua được cửa nạn, thì hai chúng ta… ở bên nhau đi!”
“Hả?” Lê Văn Vân ngây người!
Anh không ngờ Diệp Mộng đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Anh chợt quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng, mà mặt của Diệp Mộng ửng đỏ xuống tận cổ.

Lê Văn Vân định nói gì đó, thì đúng lúc này, tiếng một loạt xe vang lên.


Bên ngoài sân tập của trường học, bỗng có bốn đến năm chiếc xe đỗ lại.

Liên tiếp, cửa xe mở ra, trong xe có hơn hai mươi người bước xuống!
Những người này hầu như đều mặc đồ màu đen, trong tay họ đều cầm theo gậy bóng chày!
Sau khi bước xuống xe, bọn họ nhìn về phía Lê Văn Vân, lần lượt bắt đầu hùng hổ xông về phía bọn họ.

Đứng đầu là một người đàn ông đầu bóng loáng, thân hình vạm vỡ, anh ta chạy đầu tiên, trong tay cũng cầm một cây gậy bóng chày, sắc mặt anh ta hầm hầm, đôi mắt nhìn chằm chặp vào Lê Văn Vân!
Người này, chính là Diệp Kỳ, anh trai của Diệp Mộng!
Đương nhiên Diệp Mộng cũng chú ý đến tình hình bên đấy, lúc mà cô nhìn thấy Diệp Kỳ, sắt mặt cô đột nhiên tái đi, thúc giục: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi, chúng ta liên lạc qua wechat!”
Nhưng vừa nói xong, cô lại thấy Lê Văn Vân hoàn toàn không định rời khỏi, khoanh tay trước ngực, nhìn về phía đám người đang xông đến!
Sắc mặt Diệp Mộng liền thay đổi, vội vàng đứng dậy, kéo tay của Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi!”
Lê Văn Vân vẫn không hề quan tâm, nhìn đám người đông nghịt kia, thậm chí anh còn nhếch miệng cười.

106
Mạnh hiến Huỳnh
hay rùi.

Mạnh Thắng
viết hay lăm tg ????????????

12/02.

Bình Luận (0)
Comment