Chiến Lang Ở Rể

Chương 93


Thời điểm đến của tập đoàn Hãn Vũ, đại khái khoảng chín giờ, dù sao Lê Cảnh An cũng là phó chủ tịch của công ty, ảnh của ông ấy treo trên bảng cao tầng công ty.

Cho nên khi ông ấy mang Lê Văn Vân tiến vào tập đoàn Hãn Vũ, bảo vệ không hề ngăn ông ấy, đến đại sảnh công ty Lê Văn Vân ho một tiếng: “Bố, à, vừa rồi chủ tịch Lôi gửi tin nhắn cho con bảo con đi mua bữa sáng cho ông ấy, bố lên trước đi.”
Anh quyết định tìm một lý do chuồn đi trước, sau đó lại về nhà ngủ một giấc.

Trái lại Lê Cảnh An không hề hoài nghi, ông ấy nhìn nhìn Lê Văn Vân sau đó gật đầu: “Được, con nhận được sự tán thưởng của chủ tịch Lôi thì nên đi theo bên cạnh ông ấy học tập thật tốt, tập đoàn Hãn Vũ là một công ty tốt, vô số sinh viên trường đại học hàng đầu muốn làm trợ lý cho chủ tịch Lôi cũng rất khó.”
“Con hiểu rồi.” Lê Văn Vân nhanh chóng nói.

Lê Cảnh An gật đầu sau đó lại dặn dò vài câu rồi mới đi về phía thang máy.

Lúc này Lê Văn Vân mới thở phào một hơi, quay người hướng về phía đại sảnh, vừa mới đi tới cửa anh liền nhìn thấy hai người.

Khương Vĩ và Ngưu Càn đều mặc Âu phục, nhìn khá là ra dáng, có điều hiển nhiên bọn họ vẫn chưa quen với việc đến một công ty lớn như vậy làm việc, hai người căng thẳng đi cùng nhau, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân hai người hơi ngẩn ra một chút sau đó chạy tới.

“Sao cậu lại tới đây?” Ngưu Càn hỏi: “Cậu cũng tới làm việc à?”
Khương Vĩ đứng bên cạnh lầm bầm: “Mẹ nó công ty này là của cậu ấy.”
Chỉ là Ngưu Càn không hề biết chuyện này, Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Đến đây có chút việc, cái bộ dạng như đi ăn trộm của hai người là sao?”
“Lần đầu đi làm ở công ty lớn như vậy...!có hơi căng thẳng.” Ngưu Càn thành thật nói.

Khương Vĩ cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, hiện tại tớ thấy như đang mơ vậy, lúc tớ nói với bố mẹ tớ rằng sẽ làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ, mẹ tớ còn không tin, bảo tớ là không có tư cách làm việc ở đây."
"Cậu biết vậy là tốt đấy, cũng xem như là tự biết lượng sức mình." Đúng lúc này có một giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào.


Ba người Lê Văn Vân nhìn về phía đó, phát hiện cách đó không xa hai người Tôn Húc và Tô Văn đang tiến vào cửa.

Tập đoàn Hãn Vũ không hề nghiêm cấm yêu đương nên hai người trực tiếp nắm tay nhau tiến vào.

Tô Văn trang điểm nhạt, từng là một trong hai đoá hoa ở lớp cấp ba, cô ta có thể so sánh với sắc đẹp của Diệp Mộng nên tất nhiên vẻ ngoài cũng thuộc loại cao cấp.

Cô ta nhìn ba người Lê Văn Vân, lông mày hơi nhíu lại.

Mà ánh mắt của Tôn Húc cũng không quá tốt.

Đúng thế, tâm trạng của Tôn Húc không hề tốt!
Chủ nhật tổ chức một buổi họp lớp, vốn dĩ lần đó là để anh ta thể hiện bản thân bây giờ tốt thế nào, kết quả lại bị hai người Ngưu Càn và Khương Vĩ cướp mất nổi trội.

Sau khi trở về anh ta nghĩ mãi cũng không thông.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, đặc biệt là khi so sánh với những người cùng tuổi và đám bạn học cùng cấp ba.

Dưới cái nhìn của anh ta, loại người như Khương Vĩ và Ngưu Càn căn bản không xứng đánh đồng với anh ta, nhưng mà thực tế thì Khương Vĩ cùng Ngưu Càn đã trở thành đồng nghiệp của anh ta, hơn nữa Ngưu Càn còn ngang hàng với anh ta trong công ty.

Thế nhưng dù phiền muộn cũng không làm gì được, đây là do Lôi Bân cho phép.

Chỉ là buổi sáng vừa chạy đến công ty liền nhìn thấy hai người Khương Vĩ, sự phiền muộn trong lòng anh ta lại dâng lên.


Cho nên lúc vừa nghe thấy câu nói kia của Khương Vĩ, anh ta ngay lập tức không nhịn được châm chọc hai câu.

Anh ta đương nhiên không biết, một lát nữa Khương Vĩ sẽ trở thành cấp trên của anh ta, hơn nữa còn cao hơn anh ta hai bậc.

Theo anh ta Khương Vĩ không thể nào có vận may giống như Ngưu Càn được, đoán chừng sẽ chỉ làm việc ở cấp thấp nhất mà thôi.

Nói xong anh ta nhìn Lê Văn Vân, phát hiện trên người Lê Văn Vân mặc quần áo bình thường, cũng không phải đồ đi làm, Tôn Húc nhìn Khương Vĩ và Ngưu Càn một cái rồi nói: “Có phải hai người cho rằng đến Hãn Vũ làm việc rồi thì có thể mang theo loại người không đàng hoàng vào trong công ty?”
Khi anh ta nói câu này còn cố ý cao giọng.

Lúc này vừa vặn là giờ đi làm, cửa lớn tập đoàn Hãn Vũ tụ tập từng nhóm người, nghe được câu nói kia liền có không ít người tò mò nhìn qua.

Lê Văn Vân cau mày.

Kẻ không đàng hoàng đương nhiên là nói anh.

Ngưu Càn vội vàng nói: “Tôn Húc, đều là bạn học cũ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy.”
Tôn Húc nhìn Ngưu Càn, trong lòng càng buồn bực.

Anh ta cười lạnh nói: “Vốn dĩ chính là như vậy, hai kẻ chuyên khoa sinh như hai người vào được công ty chúng tôi là do chủ tịch Lôi có lòng tốt, nhưng mà hai người lại mang theo một kẻ từng phạm tội cưỡng bức đến công ty, hai người xem tập đoàn Hãn Vũ là nơi nào?”

Khương Vĩ nghe thấy lời này thì cực kỳ tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích, một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau bọn họ: “Làm loạn cái gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của mọi người đều khẽ thay đổi, sau đó cúi đầu chào: “Chủ tịch Lôi!”
Lê Văn Vân nhìn qua, quả nhiên, ở phía cửa lớn, Lôi Bân đang sải bước tới.

Tôn Húc vội vàng chào hỏi: “Chủ tịch Lôi, hai người này hôm nay là lần đầu tiên đi làm, kết quả bọn họ lại mang theo người này tới công ty, người này chín năm trước từng phạm tội cưỡng bức, là một tên tội phạm cưỡng bức, loại người như vậy đi vào công ty chúng ta thật sự là có chút khiến công ty chúng ta mất mặt.”
Anh ta muốn bôi đen hai người Khương Vĩ và Ngưu Càn, tốt nhất là khiến Lôi Bân vì tức giận mà trực tiếp đuổi bọn họ đi!
Tô Văn đứng bên cạnh cũng nói giúp: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi.

Mang loại người này đến công ty xác thực là làm tổn hại đến hình tượng của công ty.”
Lôi Bân nhìn hai người rồi hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người tên Tôn Húc và Tô Văn đúng không?”
Tôn Húc vui mừng, anh ta không ngờ rằng Lôi Bân lại nhớ tên mình.

Anh ta vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi!”
Lôi Bân vẫn nhìn hai người: “Lê Văn Vân này là bạn của tôi, bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi, đến thăm tôi một chút còn cần hai người đồng ý mới được à?”
“Cái gì?” Tôn Húc hoàn toàn sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Bân.

Lôi Bân bình tĩnh nói: “Tôi nói, bạn của tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi còn phải trưng cầu ý kiến hai người mới được sao?”
Tôn Húc trợn tròn mắt!
Lê Văn Vân...!là bạn của Lôi Bân?
Cuối tuần này tâm trạng anh ta không tốt, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng loại người như Lê Văn Vân, Khương Vĩ cùng Ngưu Càn có quan hệ gì với Lôi Bân.

Lôi Bân là người như thế nào chứ, là một trong những doanh nghiệp xuất sắc nhất Lâm Hải, quản lý cả một tập đoàn Hãn Vũ to lớn.

Lê Văn Vân, một kẻ vừa mới trở về Lâm Hải, Khương Vĩ và Ngưu Càn lại càng là loại người dưới đáy xã hội.

Dưới cái nhìn của anh ta, hai người kia có thể làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ, chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.


Nhưng hiện tại, Lôi Bân lại nói với anh ta, Lê Văn Vân là bạn của ông ta!
Chuyện này như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh cho anh ta ngây người!
“Sao ngài lại có loại bạn như vậy?” Tôn Húc vô thức nói.

Lôi Bân như cười như không nhìn anh ta nói: “Cho nên không chỉ việc bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi phải trưng cầu sự đồng ý của cậu, mà việc tôi kết bạn với ai cũng cần sự đồng ý của cậu đúng không.”
Nghe thấy lời này mồ hôi lạnh trên người Tôn Húc lập tức túa ra, anh ta vội vàng nói: “Tôi không có ý đó!”
“Xin lỗi Lê Văn Vân!” Lôi Bân bình thản nói: “Nếu không thì thu dọn đồ đạc rồi làm thủ tục nghỉ việc đi!”
Vẻ mặt Tôn Húc và Tô Văn kinh ngạc, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Lê Văn Vân, mà Lê Văn Vân lúc này đang cười híp mắt nhìn anh ta.

Sự tình xoay chuyển quá nhanh khiến hai người họ không kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn xin lỗi Lê Văn Vân, trong lòng bọn họ lại có chút không chấp nhận được!
Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ không thể bỏ công việc này, Tôn Húc khom lưng nói: “Lê Văn Vân, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
Anh ta quyết đoán xin lỗi ngược lại khiến Lê Văn Vân đánh giá anh ta cao hơn một chút, tên này đúng là co được dãn được!
Lê Văn Vân mỉm cười xua tay: “Chuyện nhỏ, dù sao cũng là bạn học cũ, đi làm việc đi!”
Khóe miệng Tôn Húc giật giật, Lê Văn Vân càng nói như vậy, trong lòng anh ta càng không thoải mái, thế nhưng lại không thể làm gì.

Anh ta nhìn Lôi Bân, Lôi Bân khoát tay nói: “Đi làm việc đi.”
Tôn Húc như được ân xá, kéo Tô Văn vội vã chạy tới thang máy.

Lôi Bân nhìn đám người xung quanh, giọng nói uy nghiêm: “Đều không đi làm à?”
Người vây xem nhanh chóng tản ra.

Đợi đến khi tất cả rời đi, Lôi Bân mới nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu cứ bỏ qua như vậy à?”
“Làm sao cứ như vậy mà bỏ qua được, tôi cũng thật đáng thương, trên chính địa bàn của mình còn bị người khác ức hiếp.” Lê Văn Vân thở dài một hơi: “Lòng hư vinh của Tôn Húc rất lớn, công việc ở tập đoàn Hãn Vũ là vốn liếng lớn nhất để anh ta khoe khoang, đợi lát nữa sau khi bọn họ nhìn thấy Khương Vĩ trở thành cấp trên của mình thì đuổi bọn họ đi!”.

Bình Luận (0)
Comment