Chiến Long Vô Song

Chương 277



Lời Đỗng Thiên Bảo vừa nói ra tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Không ít người nhìn Đồng Thiên Bảo với ánh mắt đầy trách nhiệm, ngoại trừ một số người biết thân phận thật sự của Trần Ninh ra thì hầu hết mọi người đều thấy rằng Đồng Thiên Bảo là đang tìm đường chết.

Ở Trung Hải Đổng Thiên Bảo thế lực tầm thường, người ta chỉ tùy tiện nhắc ngón tay cũng đủ cho Đồng Thiên Bảo chết không có chỗ chôn.

Quả nhiên, ánh mắt của Châu Luân lạnh đi.

Hắc Long phía sau anh giọng trầm xuống nói: “Thiếu gia, có cần ngay bây giờ tôi tiễn hắn ta đi một đoạn.”

Hắc Long vừa nói xong, nhiệt độ trong nhà ăn như giảm xuống chục độ, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào động băng.

Toàn thân Hắc Long toát ra sát khí lạnh lẽo khiến người khác phải kinh sợ.

Đến cả Đồng Thiên Bảo ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có thẻ toát ra sát khí khủng bố đến chết chóc như vậy, Hắc Long chắc chắn là một người vô cùng mạnh.

Trên tay dính máu của bao nhiêu sinh mạng, không phải một nghìn thì cũng 800 người.

Châu Luân nhận ra được sự biến đổi nhỏ trong biểu cảm của Đồng Thiên Bảo, anh ta nhìn thấy hết ánh mắt kinh sợ của Đồng Thiên Bảo.

Anh ta nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười đắc ý: “He he, không cần sợ hãi, người nhã nhặn hiền hòa như tôi sẽ không giết anh trước mặt bao nhiêu người như này đâu.”

“Tuy nhiên, sau khi bạn bước ra khỏi ngưỡng cửa này, tôi sẽ không đảm bảo điều đó có xảy ra hay không.”

Châu Luân nói đến đây cười như không nói: “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lần nữa nói lại sự lựa chọn của mình, anh có đồng ý phục tùng tôi không?”


“Nếu như anh đồng ý phục tùng tôi hãy quỳ xuống hôn giày của TIẾT tôi.

Theo quy tắc của gia tộc họ Châu ở Đông Hải, những người trong giới thường nếu muốn đi theo nhà họ Châu thì phải hôn lên mu bàn tay của người đứng đầu nhà họ Châu.”

Nếu người trong giới ngầm muốn đi theo nhà họ Châu thì phải quỳ xuống hôn lên giày của gia chủ nhà họ Châu.

Điều này đại biểu cho việc những người không phải người của thế giới ngầm vào nhà họ Châu sẽ là đồ đệ của nhà họ Châu.

Còn những người của thế giới ngầm gia nhập nhà họ Châu sẽ là con chó đi theo của Châu gia.

Vừa rồi, Châu Luân không hề yêu cầu những người đồng ý đi theo nhà họ Châu phải hôn lên mu bàn tay của mình nhưng lại bắt Đồng Thiên Bảo quỳ xuống hôn mũi giày của anh ta.

Đây chính là giết gà dọa khi.

_ ï Trong đại sảnh của khách sạn, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Đồng Thiên Bảo.

Châu Luân đã nói rất rõ rang, một là phục tùng hai là chết.

Mọi người đều muốn xem xem Đồng Thiên Bảo rốt cuộc có chịu phục tùng hay không.

Điều mà nhiều người không thể tin được là mặc dù bị kinh ngạc bởi sát khí tỏa ra từ người Hắc Long nhưng Đồng Thiên bảo vẫn như cũ, thẳng lưng ngẳng đầu dõng dạc nói: “Ha ha, tôi đã nói rồi cả đời này tôi chỉ vì một người mà phục vụ đó chính là Trần tiên sinh.”

“Ngoài ra, Trung Hải không phải nơi mà các người muốn giở thói ngang ngược là có thể giở. Tôi khuyên các anh một câu mau cút khỏi Trung Hải đi, nếu không thì sau này anh sẽ hối hận đó.”

Châu Luân nheo mắt cười lạnh nói: “Đồng Thiên Bảo, tôi rất ngưỡng mộ dũng khí của anh.”

“Có điều đáng tiếc là anh sắp không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa rồi, thần tiên cũng không cứu nỗi anh.”

Đồng Thiên Bảo nhún vai: “Vậy tôi sẽ đợi xem.”

Nói xong, Đồng Thiên Bảo dẫn theo Thạch Thanh là vài thuộc hạ rời đi.

Châu Luân nhìn theo bóng lưng của Đồng Thiên Bảo lạnh lùng phân phó: “Hắc Long, đề hai người Huyết Lang và Thiên Lang tối nay giết sạch giới ngầm cho tôi, đem đầu Đồng Thiên Bảo đến gặp tôi.”

Hắc Long cười đắc ý nói: “Rõ, thiếu gia.”

Mọi người trong đại sảnh mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Trừ một vài người ra thì hầu hết mọi người đều lắc đầu thở dài, cảm thấy là Đỗng Thiên Bảo chết chắc rồi.

Nhà họ Châu cao thủ nhiều như mây, tùy tiện phái vài người đã có thể tiêu diệt hết đội quân của Đồng Thiên Bảo.

Sau khi Đỗổng Thiên Bảo rời đi, Chu Nhược Thụ cùng Mã Kiến Đào và những người theo phe trung lập cũng lần lượt rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại những người đồng ý đi theo nhà họ Châu ở lại, mọi người vây quanh Châu Luân không ngừng nịnh hót.

“Ha ha, thiếu quân Châu đến Trung Hải sau này Trung Hải chính là thiên hạ của thiếu gia nhà họ Châu anh rồi.”

“Không chỉ Trung Hải, tôi nghĩ sau này đến cả cái tỉnh Giang Nam cũng là của Châu thiếu gia của chúng ta rồi.”


“Châu thiếu, em gái tôi vừa đi du học nước ngoài về, mặt mũi cũng xinh đẹp, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé?”

Châu Luân khinh bỉ nói: “Tôi rất là kén chọn, vì vậy đừng có giới thiệu tùy tiện cho tôi mấy người lúc nào cũng son son phấn phần.”

Nghe Châu Luân nói vậy mọi người đều không dám tùy tiện giới thiệu mỹ nữ cho Châu thiếu nữa.

Không dám, có người đột nhiên hét lên: “Theo tôi thấy, người phụ nữ bình thường chắc chắn không có cửa để được Châu thiếu để ý, trừ phi là nữ thần Trung Hải chúng ta Tống Sinh Đình chắc mới khiến Châu thiếu có hứng thú.”

Nhắc đến Tống Sính Đình, Châu Luân liền nhớ ra Trần Ninh và Tống Sính Đình tối nay không có đến tham gia bữa tiệc của hắn ta.

Anh ta nheo mắt cười nói: “Tống Sính Đình đó thật sự xinh đẹp như vậy ư?”

Rất nhanh có người lấy điện thoại ra tìm video tin tức của đài truyền hình phỏng vấn Tống Sính Đình ra đưa cho Châu Luân xem.

Ánh mắt của Châu Luân rất cao nhưng khi nhìn thấy Tống Sính Đình anh ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Anh ta không ngờ lại có chút rung động và còn dâng lên một khát khao mạnh liệt muốn có được Tống Sính Đình.

Châu Luân chằm chậm nói: “Thế gian sao lại có người con gái đẹp đến như vậy.”

“Ai có thể giúp tôi hẹn cô Tống đến đây?”

Châu Luân vừa nói xong thì một người đàn ông mặt toàn thịt đứng ra lớn tiếng nói: “Châu thiếu, tôi nguyện vì anh mà cống hiến sức lực.”

Người mặt toàn thịt này tên là Đỗ Kỳ Lân là một nhân vật trong giới ngầm đầu tiên của Trung Hải.

Nhưng từ khi Đổng Thiên Bảo anh bá giới ngầm Trung hải thì Đỗ Kỳ Lân bị ép buộc bải rút lui khỏi giang hồ rồi.

Đỗ Kỳ Lân mặc dù rút khỏi giang hồ nhưng thuộc hạ vẫn còn mắy chục người, luôn nuôi hi vọng lật đổ Đỗổng Thiên Bảo dành lại ngai vàng.

Tiếc là trước giờ đều không có cơ hội.

Nhưng tối nay, hắn ta thấy rằng thời cơ đã đến.

Khi Châu Luân hỏi ai nguyện ý đi theo nhà họ Châu hắn ta là người đầu tiên giơ tay.

Bây giờ, Châu Luân hỏi ai có thể giúp anh ta mời Tống Sính Đình đến đây hắn ta cũng là người đầu tiên đứng lên.

Châu Luân vô cùng hài lòng nhìn Đỗ Kỳ Lân: “Tốt, anh lập tức đi mời cô Tống đến gặp tôi.”

“Nếu như chuyện này anh làm tốt, tối sau sau khi tiêu diệt Đồng Thiên Bảo anh sẽ trở thành hoàng đề mới của giới ngầm.”

Đỗ Kỳ Lân kích động nói: “Đa tạ Châu thiếu, tôi sẽ đi tập hợp thủ hạ đi mời cô Tống đến đây.”

Châu Luân nhắc nhở nói: “Phải nho nhã chút, không được đường đột bắt người.”

ì Đỗ Kỳ Lân cười he he nói: “Châu thiếu, tôi biết rồi.”

Quân khu Trung Hải, Vương Đạo Phương thực ra không hề đi kinh thành họp mà là cùng Trần Ninh chơi cờ, hai người bọn họ gần như đã chơi cờ cả buổi chiều rồi.

Đột nhiên điện thoại của Trần Ninh rung chuông, là điện thoại của Tống Sính Đình: “Ông xã, anh đang ở đâu vậy? Em cùng em họ vừa ra quán Trí Vị ăn, xe của bọn xem hỏng rồi anh đến đón bọn em về nhà đi.”


Thì ra xe của Tống Sính Đình gặp trục trắc rồi, không khởi động dược.

Hơn nữa bây giờ là giờ xe taxi giao ban, Tống Sính Đình cùng Đồng Kha không bắt được xe chỉ đành nhờ Trần Ninh tới đón.

Vương Đạo Phương thấy Trần Ninh phải về nhà lập tức phái vài cảnh vệ lái 7 chiếc xe để hộ tống Trần Ninh về.

Ngay sau đó, bảy chiếc xe liền xuất hiện hộ tống Trần Ninh đến nhà hàng Trí Vị.

Trần Ninh mở cửa xe, vẫy tay với Tống Sính Đình và Đồng Kha đã đợi ở cửa lâu: “Ở đây”

Tống Sính Đình và Đổng Kha có chút kinh ngạc, từ từ bước lên Xe.

Cách đó không xa, một tên đang lén lén lút lút dõi theo rồi gọi điện thoại: “Anh Đỗ, có một vài chiếc xe đến đón Tống Sính Đình đi, xe đi về phía tiểu khu Giang Tân, các anh có thể chặn xe bọn họ trên đường Giang Tân.”

Vàu chiếc xe đi đến đường Giang Tân, trên đường lớn có hai chiếc xe chặn giữa đường khiến cho đoàn xe phải dừng lại.

Đoàn xe vừa dừng lại, Đỗ Kỳ Lân liền dẫn theo vài thủ hạ tay cầm vũ khí bao vây xung quanh.

Đỗ Kỳ Lân cười nói: “Cô Tống, Châu thiếu của chúng tôi có lời mời, cô ngoan ngoãn lên xe đi cùng chúng tôi hay là để chúng tôi đích thân rat ay đưa cô từ trên xe lôi đi”

Bảy chiếc xe yên tĩnh, cũng không có một ai bước xuống.

Mấy tên côn đồ cầm mã tấu nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Đỗ Kỳ Lân: “Anh Đỗ chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Đỗ Kỳ Lân hét lên: “Mở cửa, lục soát, dù sao cũng phải đem cô ta đến gặp Châu thiếu.”

Lập tức, đám thuộc hạ của hắn ta như một đàn sói xông lên, mạnh bạo kéo cửa của mấy chiếc xe ra.

Nhưng sau khi đám côn đồ này mở cửa ra tất cả đều trợn trong mắt.

Bên trong mỗi chiếc xe đều có vô số chiến binh tay cầm súng tiểu liên vô cùng nghiêm túc.

Nòng súng nhăm vào đám côn đô bên ngoài xe.

Đám thuộc hạ này tái mặt vì sợ hãi, vứt bỏ hết vũ khí trong tay và đầu hàng.

Đỗ Kỳ Lân mở to mắt, vừa tức giận lao đến vừa mắng chửi: “Các người điên à, ai cho phép các người buông vũ khí đầu hàng…”

Lời của hắn ta còn chưa nói hết liền nhìn thấy trong xe các chiến sĩ tay cầm súng tiểu liên, lời nói của hắn ta liền dừng lại, toàn thân run rẫy sau đó nhanh chóng giơ hai tay lên.




Bình Luận (0)
Comment