Chiến Long Vô Song

Chương 573



Trần Ninh nhìn Triệu Nhược Lân, khóe miệng hơi hơi nhéch lên: “Tôi nghĩ Triệu gia các anh nghĩ sai một việc rồi, Hoa Hạ còn chưa tới lượt các người một tay che trời.

Hơn nữa nơi này là Giang Nam, không phải là Tây Cảnh của các người!”
“Cho dù là Triệu Nhược Long của Tây Cảnh ở trước mặt tôi, cũng không dám làm càn giống anh!”
Triệu Nhược Long, Thống soái của Tây Cảnh, là nhân vật hiển hách nhát gần trăm năm nay của Triệu gia.

Triệu Nhược Lân thấy Trần Ninh lại dám cả gan ăn nói lỗ mãng với anh cả của mình, anh ta phẫn nộ: “Cậu tính là cái thứ gì, cũng dám gọi thẳng tên của anh cả tôi?”
Triệu Nhược Lân cũng không biết, anh cả anh ta mặc dù là Thống soái của Tây Cảnh, nhưng Trần Ninh cũng là Thống soái của Bắc Cảnh.

Hơn nữa quân hàm của Trần Ninh còn cao hơn anh cả anh ta, ngoài ra Trần Ninh được gọi là Chiến Thần, địa vị tại quân đội cũng vượt xa anh cả anh ta!
Trước đây Triệu Nhược Long không phục danh hiệu Chiến Thần của Trần Ninh, bày ra Hồng Môn Yến chiêu đãi Trần Ninh, còn đấu tay đôi với Trần Ninh, cuối cùng bị Trần Ninh nhẹ nhàng đánh bại.

Bây giờ Triệu Nhược Long nhìn thấy Trần Ninh, thật đúng là không dám làm càn nửa phần.

Trần Ninh lại khinh thường giải thích cùng Triệu Nhược Lân, anh thản nhiên nói: “Tôi là thứ gì, anh có thể trở về hỏi Triệu Nhược Long, hiện tại anh có thể cút.”
Triệu Nhược Lân mở to hai mắt.


Trần Ninh chẳng những không để Triệu gia bọn họ vào mắt, ngay cả Triệu Nhược Long cũng không sợ?
Triệu Nhược Lân cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Tên nhóc, cậu thực sự là đủ cuồng vọng, ngay cả anh cả tôi cũng dám không để vào mắt!”
“Triệu gia chúng tôi đã cho cậu đường sống, cậu lại không biết quý trọng, cậu cứ đợi đó mà hồi hận đi!”
Triệu Nhược Lân nói đến đây, ánh mắt lại rơi vào trên người Tống Sính Đình, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Đến lúc đó cậu không những phải tan cửa nát nhà, mà ngay cả cô vợ xinh đẹp yêu kiều này của cậu, cũng phải trở thành đồ chơi trên giường của người khác!”
Tống Sính Đình nghe vậy, gương mặt hàm sương.

Sắc mặt Trần Ninh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Làm càn, vả miệng!”
Triệu Nhược Lân vừa sợ vừa giận: “Ai dám?”
“Bảo hộ Lân thiếu!”
Mười mấy bảo tiêu phía sau bao quanh bảo vệ xung quanh anh ta.

Điển Chử lạnh lùng nói với Bát Hồ Vệ: “Bắt lầy bọn họ!”
“Giết”
Bát Hỗ Vệ nhát thời xông lên.

Tuy là tám người, nhưng khí thế lại như là thiên quân vạn mã.

Cục diện giương cung bạt kiếm!
Tiếng đánh nhau va chạm, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, huyết tinh tràn ngập trong không khí.

Trần đấu này xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, mười máy thủ hạ bên người Triệu Nhược Lân, toàn bộ đều nằm trong vũng máu.

Bát Hỗ Vệ dường như là tám ma thần, ngạo nghễ mà đứng.

Lòng bàn tay Triệu Nhược Lân lạnh lẽo, anh ta chấn kinh đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, lắp ba lắp bắp nói: “Các người… các người lại dám…”
Điển Chử lạnh lùng nói: “Anh thì tính là cái thứ gì, cũng dám lỗ mãng với thiếu gia chúng tôi, quỳ xuống!”
Một tay Điển Chử đè trên vai Triệu Nhược Lân, trực tiếp vặn ngược nghe rắc một tiếng, khiến anh ta nặng nề quỳ xuống.

Vẻ mặt Triệu Nhược Lân thống khổ, còn chưa kịp nói lời nào.

Điển Chử vung tay lên, liên tiếp vả bốp bốp máy bạt tai lên mặt anh ta, trực tiếp khiến gò má anh ta sưng tây, miệng đây máu tươi.

Triệu Nhược Lân từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bị giáo huấn đến thảm như vậy, trong lòng anh ta đã hận chết Trần Ninh, hận không thể tự tay giết chết Trần Ninh.


Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đây là chút giáo huấn nhỏ vì anh ăn nói lỗ mãng!”
Triệu Nhược Lân ngẳng khuôn mặt đầy máu tươi lên mà nhìn Trần Ninh, trong mắt anh ta là sợ hãi, uất hận, còn có vô cùng phẫn nộ.

Trần Ninh quay đầu phân phó Điển Chử: “Sai người đuổi người này về Triệu gia ở Tây Cảnh, để Triệu gia tự giải quyết cho tốt đi!”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Sau khi đám người Triệu Nhược Lân bị đưa đi, khuôn mặt Tống Sính Đình ánh lên vẻ buồn rầu.

Cô lo lắng nói với Trần Ninh: “Chồng, thực lực của Triệu gia ở Tây Cảnh rất thâm hậu, Triệu Nhược Long trong gia tộc bọn họ là Thống soái của 30 vạn tướng sĩ Tây Cảnh.”
“Chúng ta đắc tội với Triệu gia, để Triệu tướng quân tức giận, sợ là đến lúc đó chúng ta sẽ gặp họa lớn.”
Trần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, mặc dù Triệu Nhược Long có chút cao ngạo, nhưng lại làm người chính trực, anh ta sẽ không thiên vị vài cái người nhà tự tung tự tác kia đâu.”
Tống Sính Đình cảm thấy Trần Ninh quá lạc quan rồi!
Triệu Nhược Long người ta dù có chính trực cũng không thể không giúp người nhà ra mặt chứ!
Chẳng qua, cuối cùng cô cũng không nói gì nữa.

Cô cảm thấy mọi việc đi đến bước này, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, hy vọng Triệu tướng quân có thể không để bụng, đừng chấp nhặt những chuyện này với bọn họ.

Tây Cảnh, thành phố Tây Xuyên.

Phủ đệ Triệu gia.

Triệu lão gia, Triệu Học Thành, sắc mặt tái xanh ngồi trên ghế thái sư.

Trong phòng khách tụ tập phần lớn thành viên quan trọng của Triệu gia, người người đều là lòng đầy căm phẫn.

Triệu Nhược Lân khuôn mặt sưng vù quỳ trên mặt đắt, khóc lóc nói: “Cha, tên Trần Ninh kia hoàn toàn không để Triệu gia chúng ta vào mắt.”
“Nó không những không chấp nhận hình phạt của chúng ta, không chịu bán tập đoàn Ninh Đại cho chúng ta với giá thấp, còn đánh con thành bộ dạng như vậy.”
Triệu lão gia nhìn đứa con nhỏ mặt mũi bị đánh đến sưng vù, tức giận sôi gan, tức giận nói: “Rốt cuộc con có nói rõ cho cậu ta biết, Triệu gia chúng ta ở Tây Cảnh, anh con là Thống soái Tây Cảnh?”
Triệu Nhược Lân uất ức nói: “Nói rồi, nhưng Trần Ninh nói cho dù là anh con ở trước mặt nó cũng không dám lỗ mãng!”
Triệu lão gia tức giận đến trừng mắt dựng râu, liên tục nói: “Buồn cười, thực sự là buồn cười…”
Mọi người Triệu gia thấy ông cụ giận quá, vội vã rối rít an ủi: “Lão gia đừng tức giận, ngày kia chính là đại thọ 60 tuôi của ngài, lúc đó Nhược Long cùng Nhược Hỗ sẽ trở về mừng thọ ngài.”
“Lúc đó ngài lại nói với Nhược Long, sống chết của Trần Ninh còn không phải chỉ là một câu nói của Nhược Long mà thôi sao?”
Triệu lão gia nghe vậy lửa giận mới giảm đôi chút.

Ông ta lạnh lùng phân phó đứa con thứ ba là Triệu Nhược Báo: “Lập tức phái người nói cho.


Trần Ninh, để cậu ta hai ngày sau tới Triệu gia ở Tây Cảnh tiếp nhận nghiêm phạt, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta.”
“Nếu cậu ta không tới, vậy cả nhà cậu ta hãy chờ vận tủi đi!”
Triệu Nhược Báo lớn tiếng nói: “Vâng!”
Triệu lão gia cười lạnh nói: “Ngày kia chính là mừng thọ của tôi, tôi muốn Trần Ninh ở trên yến tiệc sinh nhật của tôi, ở trước mặt tất cả mọi người, phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
Tất cả mọi người Triệu gia đều ha ha cười rộ lên!
Dưới cái nhìn của bọn họ, ngày kia chính là sinh nhật của ông cụ, đến lúc đó Triệu gia có thể nói là khách quý đầy nhà, ngay cả Thống soái Triệu Nhược Long ngày thường rất ít khi về nhà cúng sẽ xuất hiện.

Đến lúc đó, chỉ sợ Trần Ninh không chỉ là phải đến cầu xin tha thứ, thậm chí có thể sẽ bị dọa chết khiếp.

Thành phó Trung Hải, nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.

Trần Ninh đang ở một bên ăn cơm tây, một bên nghe Điển Chử báo cáo.

Điển Chử nói: “Sau khi chúng ta phái người đưa Triệu Nhược Lân trở về, Triệu lão gia rất phẫn nộ, phái người truyền lời cho thiếu gia, muốn cậu ngày kia đến Triệu gia ở Tây Cảnh tiếp nhận trừng phạt.”
“Triệu gia còn tuyên bố, đây chính là co hội sống cuối cùng của cả nhà cậu.”
Trần Ninh cười nhạt: “A, Triệu gia ngoại trừ Triệu Nhược Long là không tôi, những người còn lại đều là một đám hồ đồ.”
Điển Chử lấy ra một tắm thiệp mời màu vàng kim đưa cho Trần Ninh, nói: “Đây là Thống soái Tây Cảnh Triệu Nhược Long vừa phái người đưa thiệp mời tới.”
Thiệp mời?
Trần Ninh tò mò mở thiệp mời ra, phát hiện thì ra ngày kia là đại thọ 60 của Triệu lão gia.

Triệu Nhược Long chúc thọ cha, đồng thời mời Trần Ninh tới tham dự thọ yến của cha anh ta.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Hai cha con Triệu gia này thật thú vị, Triệu lão gia để tôi ngày kia đến Triệu gia nhận nghiêm phạt, Triệu Nhược Long lại để tôi ngày kia đến tham gia tiệc rượu.”
Điển Chử cười nói: “Triệu tướng quân đại khái không biết thiếu gia cùng Triệu gia gần đây có xung đột.

Thiếu gia, cậu sẽ đi Triệu gia ở Tây Cảnh sao?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Đi chứ, tại sao không đi?”
“Ha ha, tôi muốn nhìn xem, bọn họ là muốn trừng phạt tôi, hay là muốn mời tôi uống rượu.”.


Bình Luận (0)
Comment