Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 117



**********

Hắn cảm thấy mình đe doạ như vậy, tên nghèo kiết hủ lậu này nhất định sẽ sợ hãi.

Lại không ngờ Tiêu Thanh nhàn nhạt nói: “Cho dù anh là cháu trai của Kim Chí Nam, cũng không tư cách bắt tôi lái xe đi.”

“Tôi cảnh cáo anh, đừng đá xe tôi lần nữa, nếu không tôi đập nát Ferrari của anh, không tin anh có thể thử xem.”

Nói xong những lời này. Tiêu Thanh nhanh chóng rời khỏi.

“Con mẹ nó..."


Phổi Kim Thành Khánh như muốn nổ tung.

Tên nghèo kiết hủ lậu này, lấy đâu ra can đảm lớn như vậy. Dám không sợ chú Kim Gia của mình sao?

Hắn thật muốn đập nát xe điện của Tiêu Thanh, nhưng cũng lo lắng hắn đập xe điện rồi, đến lúc đó mình đang ở trong yến tiệc uống rượu, Ferrari bị tên nghèo kiết hủ lậu này đập nát. Vậy quá mệt rồi.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lái Ferrari đi.

“Kim Gia quá nổi tiếng, có rất nhiều quý tộc giàu có và nhân vật nổi tiếng tới tham gia tiệc mừng thọ của ông!”

“Đương nhiên rồi, nhân vật lớn có địa vị như Kim Gia, đại thọ năm mươi tuổi ai tới chúc mừng chứ!”

“Tôi nghe nói, đêm nay có nhân vật vô cùng lợi hại, muốn tới chúc mừng Kim Gia đó, nghe nói còn lợi hại hơn so với Châu Trường, nhưng không biết là nhân vật lớn ấy là ai.”

“Trời ơi, thật vậy sao? Vậy thật sự rất mong chờ nhân vật lớn ấy trông như thế nào.”

Tiêu Thanh đi vào cửa khách sạn, liền nhìn thấy một đám thanh niên nam nữ ăn mặc xa hoa vây quanh ở kia, không ngừng bàn tán.

“Tiêu Thanh. Sao anh lại tới đây?”

Tiêu Thanh đang muốn tiến vào khách sạn, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Lưu Ngọc Huyên, khoác tay một thanh niên, nghi hoặc nhìn anh, thanh niên mà cô đang khoác tay. Đều không phải là Lâm Thanh Dương, mà là người khác.

“Đây là bạn trai cô?” Tiêu Thanh hơi hơi mỉm cười.


Lưu Ngọc Huyền đưa mắt ra hiệu cho anh, nói: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi Trịnh Diệu Văn, là con trai của chủ tịch tập đoàn dược Thiên Khoa

“Lợi hại, không hổ là giao tế hoa. Tiêu Thanh giơ ngón tay cái lên.

Anh biết Lưu Ngọc Huyền đưa mắt ra hiệu cho anh. Là muốn anh không nhắc đến Lâm Thanh Dương.

“Huyên Nhi, vị này chính là?”

Trịnh Diệu Văn chỉ chỉ Tiêu Thanh hỏi.

Không đợi Lưu Ngọc Huyên mở miệng, một nụ cười lạnh thanh truyền đến: “Hắn ta sao, là chồng của Mục Thiên Lam một người đưa cơm hộp.”

Là Chu Ngọc Đình. Nắm lấy tay của một thanh niên, đang nhìn anh ta một cách hân hoan.

“Gì?”

Mọi người chấn động.

“Hắn chính là chồng của Mục Thiên Lam bị lộ tư liệu đen sao?”

“Đúng vậy.” Chu Ngọc Đình nói: “Ba năm trước đây ông Mục Thiên Lam bệnh nặng, bà cô ta nhờ một người phong thủy tìm một người dọn gạch nghèo khổ ở công trường kết hôn cùng với Mục Thiên Lam, sau khi kết hôn với Mục Thiên Lam, hắn đổi nghề đưa cơm hộp, bởi vì quá nghèo không chu cấp được cho Mục Thiên Lam muốn vật chất sinh hoạt. Mục Thiên Lam liền ngủ với người khác thỏa mãn hư vinh của cô ta."

"Ha ha ha!!!"

Mọi người cười ha ha.


Ánh mắt Tiêu Thanh lạnh lùng: “Chu Ngọc Đình, tốt nhất cô rửa miệng sạch sẽ một chút cho tôi. Nếu không qua đêm nay, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi giới Cổ Cảnh. Nếu như cô không tin, có thể thử xem.”

Tiêu Thanh vừa mới dứt lời, người thanh niên khoác tay Chu Ngọc Đình liền đứng dậy, chỉ vào mũi Tiêu Thanh mắng: “Anh cho rằng anh là ai chứ, một tên đưa cơm hộp nghèo rách, dám nói với bạn gái Ngọc Đình của tôi như vậy, biết tôi là ai không?”

“Nói ra không sợ hù chết anh, tôi là cháu trai ngoại của Kim Gia Hà Khánh Bản.Gọi Kim Gia là chú, cũng chính là đại thọ năm mươi tuổi của chú tôi tôi không muốn nhìn thấy máu, nếu không chỉ bằng cách nói chuyện mà anh nói với Ngọc Đình như vậy, tôi có thể giết chết anh!”

Tiêu Thanh cười nhạo.

Một người đắc đạo gà chó lên trời. Những lời này ứng nghiệm ở trên người thân thích của Kim Chí Nam lại thích hợp chỉ có điều, tất cả đều ỷ vào thế của Kim Chí Nam, đều dám ngồi trên đầu anh giương oai.

“Xem ra đêm nay không trị đám chó mèo này thì không được.”

Trong lòng Tiêu Thanh đã hạ quyết định.

“Như thế nào, sợ, không dám nói tiếp nữa sao?”

Vẻ mặt Chu Ngọc Đình đắc ý: “Nếu không phải hộ quốc chiến soái thích Mục Thiên Lam, anh và Mục Thiên Lam may mắn tổ chức hôn lễ long trọng, được tổng tư chúc phúc, khiến cho rất nhiều lão tổng nể mặt anh, nếu không đêm đó ở biển suối nước nóng Aegean, anh chết cũng không biết chết như thế nào!”




Bình Luận (0)
Comment