Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 142



Đúng lúc này, có một thanh niên chạy vào. "Ông nội, bên ngoài có một thanh niên tự xưng là anh họ Mục Thiên, anh ta nói có cách cứu được anh Khánh Bằng, muốn gặp ngài."

Vừa nghe xong, không đợi Quách Hải Minh mở miệng, mẹ Quách Kính đã lên tiếng trước: "Mau mời cậu ta vào."

Một lát sau, Mục Hải Long kh lưng, khuôn mặt tươi cười đi vào phòng khách Quách gia. "Cậu là anh họ của Mục Thiên Lam?" Quách Khâm hỏi. "Vâng vâng." Mục Hải Long gật đầu như giã tỏi, cười hạ hạ nói: "Ngài là bố của anh Quách, còn vị này là em trai anh Quách đúng không a?"

Quách Khâm nói đúng, rồi sau đó hỏi: "Nghe nói cậu có cách có thể cứu con trai tôi?" "Đúng vậy, chú Quách." Mục Hải Long nói: "Trước đó vài ngày. Ta vì tìm lễ hỏi cho hộ quốc Chiến soái, vì không có nhiều tiền để mua nên trộm chiếc mũ phượng của Mục Thiên Lam đi bán bốn trăm triệu. Cuối cùng bị cảnh sát bắt, Mục Thiên Lam và bố mẹ của cô ta đều nói muốn đưa tôi ra tòa, cuối cùng vì có thể lấy lại bốn trăm triệu, bọn họ chỉ có thể thả tôi ra." "Cho nên nói, có tiền có thể sai được ma quỷ. Bố mẹ

Mục Thiên Lam rất yêu tiền, nếu mọi người có thể cho cháu bốn trăm triệu, cháu sẽ dùng bốn trăm triệu đó mê hoặc bố mẹ Mục Thiên Lam, nếu bảo bọn họ giải quyết thả anh Quách ra thì sẽ cho họ tiền. Cháu dám cam đoan bà ta nhát định sẽ đáp ứng." "Nếu bà ta không đồng ý thì có thể thêm một chút lợi thể, còn có thể thêm một chút uy hiếp, đe dọa, nếu bà ta còn không chịu thả, cháu đưa đầu mình cho mọi người.

Khi nghe Mục Hải Long nói như vậy, người Quách gia cảm thấy đây là biện pháp tốt.


Quách Hải Minh nói: "Tuy cậu bảo Quách gia giúp cậu trả nợ khiến tôi rất phản cảm, nhưng có thể giải quyết để cháu trai của tôi ra tù, tôi đồng ý làm như vậy." "Thằng cả, cứ theo ý của cậu ta, đi thử xem có thể cứu Khánh Bằng ra được hay không." "Vâng, bố!"

Lúc này, cả nhà Tiêu Thanh đã đi vào một phòng riêng của khách sạn Tinh Vân. "Bao giờ thì luật sư mới đến?" Ngô Tuệ Lan ngồi xuống số pha hỏi.

Tiêu Thanh trả lời: "Gần đến rồi." "Đúng rồi." Mục Thiên Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tiêu Thanh, anh có biết người cứu em là ai không? Có thể gọi cô ấy đến đây ăn cơm với chúng ta được không, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta một chút chứ."

Tiêu Thanh vỗ mạnh trán. "Em không nói thì chút nữa anh đã quên ân nhân rồi, anh phải đi mời cô ấy đến ăn cơm mới được."

Nói xong, Tiêu Thanh liền rời đi.

Cũng ngay lúc này, điện thoại của Ngô Tuệ Lan vang lên.

Thấy Mục Hải Long gọi đến, Ngô Tuệ Lan bắt điện thoại thì lập tức mắng: "Cậu bị điên à, tôi nói muốn khởi tố Quách Kính Bằng, muốn khởi tố Quách Kính Bằng, lại còn gọi điện thoại bảo tôi tha cho cậu ta, tôi báo cảnh sát đó, cậu tin không?" "Thím Hai đừng kích động, hãy nghe cháu nói." Mục Hải Long vội nói: "Cháu muốn trả số tiền bốn trăm triệu của chiếc mũ phượng, thím nói cho cháu biết bây giờ thím đang ở đâu, cháu lập tức tới trả tiền cho thím, chúng ta có chuyện phải thương lượng."

Ngô Tuệ Lan vừa nghe vậy thì lập tức kích động nói: "Cậu không lừa tôi đó chứ, cậu kiếm đâu ra bốn trăm triệu?" "Thím đừng quan tâm làm gì, muốn tiền thì cứ nói cho cháu biết thím đang ở đâu, cháu đem tiền đến cho thím."

Dù Ngô Tuệ Lan không tin, nhưng vẫn nói địa chỉ cho Mục Hải Long.

Cúp điện thoại, Mục Hải Long cười nói: "Chú Quách, bọn họ đang ở khách sạn Tinh Vân." "Di."

Quách Khâm nói xong lập tức ngồi lên một chiếc Bentley, khỏi đọng xe nhanh chóng ròi khỏi Quách gia.

Phòng kinh doanh của công ty bất động sản Bảo Đỉnh.

Tiêu Thanh đi vào.


Cô gái Tô Phượng đã cứu Mục Thiên Lam làm ở bộ phận kinh doanh, lúc ấy khi Tô Phượng ghi chép thì anh có thìn qua nên nhớ kỹ. "Hoan nghênh quý khách đã đến bộ phận tiêu thụ của công ty bất động sản Bảo Đỉnh, xin hỏi ngài muốn mua nhà hay sao a?"

Nữ nhân viên kinh doanh đi đến. "Không, tôi đến đây để tìm người, Tô Phượng có ở đây không?" Tiêu Thanh mỉm cười hỏi.

Nữ nhân viên kinh doanh lập tức đen mặt bỏ đi, vẫn không quên nói thầm. "Còn tưởng rằng mua nhà, thật lãng phí thời gian của mình."

Một nữ nhân viên kinh doanh che miệng cười: "Hiểu Mai, cô xem cách ăn mặc của anh ta có giống người có thể mua được nhà ở công ty bất động sản Bảo Đỉnh này sao? Nhà ở đây ít nhất cũng phải hơn hai trăm triệu, chỉ sợ cả đời anh ta cũng không kiếm đủ ngần ấy tiền đâu, vậy nên tôi mới không thèm để ý đến anh ta, thế mà cô còn ngốc đón tiếp anh ta."

Hiểu Mai bĩu môi: "Chắc là bạn trai của Tô Phượng. Ánh mắt Tô Phượng cũng quá không ra gì rồi, làm sao lại tìm một người bạn trai nghèo như vậy. Mặc đồ trên Shopee mà cũng dám đến đây dọa tôi, đúng là muốn tôi tức chết mà!"

Nói đến đây, cô ta hô to: "Tô Phượng, bạn trai cô đến này."

Mấy giây sau, Tô Phượng đi đến phòng khách. Nhìn thấy Tiêu Thanh, cô mỉm cười đi đến: "Là anh à." "Là tôi." Tiêu Thanh cười gật đầu: "Tôi không nói tôi là bạn trai của cô, bọ họ chỉ hiểu lầm."

Nói xong, anh thấy đôi mắt Tô Phượng ửng hồng liền hỏi: "Cô khóc à?" "Không... Không có." Tô Phượng cười cười: "Anh tìm tôi có việc gì không?"

Tiêu Thanh nói: "Tôi đến đây để mời cô ăn cơm, vợ tôi muốn cảm ơn ơn cứu mạng của cô, không biết lúc này cô có rảnh không, nếu rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Không đợi Tô Phượng mở miệng, nữ nhân viên kinh doanh xinh đẹp đứng bên cạnh Hiểu Mai cười lạnh nói: "Còn ăn cơm cái rắm, đã bốn tháng cô ta không bán được căn hộ nào, bây giờ có một tên nhà giàu mới nổi muốn mua một căn hộ giá mười tỷ. Điều kiện chỉ có một, muốn cô ta ngủ với anh ta sáu đêm, cô ta không muốn nên không bán được, quản lí đang ở dạy dỗ cô ta, nếu đơn hàng này mà không làm được thì cô ta sẽ bị đuổi việc làm sao có thời gian đi ăn cơm với tên cái nghèo kiết hủ lậu như anh được. "Đúng vậy." Hiểu Mại bỗng nhiên chua nói: "Thời nay công việc nào mằ chẳng có quy tắc ngầm? Cô không ngủ với người ta, thì người ta dựa vào cái gì mà tiêu mười tỷ để mua căn phòng đó của cô, để có được hưởng hoa hồng mấy chục triệu vô ích?" "Cho nên, nếu cô muốn kiếm được số tiền này thì phải thỏa mãn điều kiện của người ta, chưa đáp ứng đủ điều kiện của người ta mà đã cuốn gói chạy lấy người, vậy thì nhường cơ hội đó cho bọn tôi đi, đừng ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của chúng tôi."

Tiêu Thanh đang muốn nói cái gì, thì một giọng nói truyền đến. "Hiểu Mai nói rất đúng, trên đời này nào có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống được. Khi làm xong đơn hàng này cô sẽ kiếm được bảy mươi triệu, không trả giá một ít thì dựa vào cái gì mà kiến được mấy chục triệu đơn giản được? Nhân lúc bây giờ còn trẻ thì chiếm được đơn hàng này đi, chờ khi cocó tuổi rồi dù muốn làm thì người ta cũng không tìm cô đâu."

Người đến là một người tên mập giống nhà giàu mới nổi, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái đi bên cạnh người phụ nữ mặc đồ công sở.

Người tên mập mạp như nhà giàu mới nổi túc giận nói: "Tôi không có thời gian để nói chuyện này với cô nữa, nếu chấp nhận đơn hàng này thì tôi sẽ giao tiền cọc cho cô. Cô đi theo tôi sáu ngày, đến lúc đó tôi sẽ đưa nốt tiền còn lại cho cô, cô sẽ kiếm được bảy mươi triệu. nhưng nếu cô không muốn thì tôi sẽ đến nơi khác mua căn hộ, cho cô 10 phút cuối cùng để suy nghĩ."


Sau khi anh ta nói xong, người phụ nữ mặc đồ công sở lập tức xụ mặt, nói: "Nếu đơn hàng này mà cô không làm thì tôi nhất định sẽ đuổi việc cô!"

Tô Phượng cắn chặt răng, hít sâu một hơi. "Được, đơn hàng này tôi... "Đừng làm." Tiêu Thanh cắt ngang lời nói của cô, vô cùng khí phách nói: "Tôi muốn mua căn hộ với cô, chỉ cần ăn một bữa cơm với tôi là được. Không cần phải ngủ với họ, cho cho tôi một căn hộ đắt nhất ở nơi này đi, tôi sẽ chuyển khoản một lần." "Cái gì?"

Khi Tiêu Thanh vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngẩn người, ánh mắt nhìn anh giống như gặp quỷ.

Anh ta muốn mua căn hộ đắt nhất ở đây?

Còn muốn chuyển khoản một lần?

Thật hay giả vậy! "Ngài đang nói giỡn với chúng tôi đấy à, anh có biết căn hộ đắt nhất ở công ty này có giá bao nhiêu không?"

Nữ quản lý kinh doanh mặc đồ công sở nói.

Từ cách nhìn của cô, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không phải là nhà giàu mới nổi, lại càng không phải là phủ nhị đại, mà giống như là một nông dân công, bởi vì làn da của anh ta là màu đồng cổ, nhất định là do ngày ngày phơi nắng mà thành, tuyệt đối không có khả năng mua phòng ở nào tốt như vậy.

"Tôi không đủ, cũng không cần biết bao nhiều tiền nhất, dù sao tôi cũng mua được."




Bình Luận (0)
Comment